DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 202: Trở về Trảm Không


Mặc dù là thân thể ngũ hành bẩm sinh, muốn lĩnh ngộ tất cả thuộc tính diễn sinh, cũng hết sức khó khăn.

Dù sao, hạn chế thọ nguyên của con người căn bản không cho phép, chỉ có nhanh chóng đột phá lên Tiên Thiên thì mới có thể kéo dài thọ mệnh, tiếp tục tu luyện.

Đạo tu luyện chính là chạy đua với thời gian, dưới sự hạn chế thọ nguyên của mỗi một một cảnh giới, chỉ có trước khi thọ nguyên hao tổn hết, phải thăng cấp lên tầng tiếp theo, tăng thêm thọ nguyên, mới có thời gian tiếp tục đột phá, tiếp tục đi tới.

Tinh giả hậu thiên, cho dù là Tinh Giả Hậu Thiên cấp chín đỉnh phong, thọ nguyên cũng chỉ hơn trăm ngắn ngủi mà thôi, nếu không có thân thể ngũ hành bẩm sinh thì lúc ở cảnh giới cấp chín đỉnh phong, cần phải tu luyện thuộc tính của bản thân đến cảnh giới đỉnh phong, từ đó lợi dụng ngũ hành tương sinh, tu luyện ra các thuộc tính ngũ hành khác, điều này cần có ngộ tính và cơ duyên, đã vô cùng khó khan rồi, huống chi là lĩnh ngộ các thuộc tính diễn sinh của thuộc tính ngũ hành?

Lĩnh ngộ thuộc tính diễn sinh, càng cần ngộ tính và thiên phú siêu phàm hơn, có thể lĩnh ngộ được một loại đã tương đương khó khăn, huống chi là lĩnh ngộ tất cả thuộc tính diễn sinh.

- Ý của môn chủ là... Hắn thật là Tinh giả hậu thiên?

- Không sai. Hắn đúng thật là Tinh giả hậu thiên, bằng không thì tuyệt đối không có khả năng rèn luyện nhục thân đến cảnh giới đại viên mãn vào lúc này, nhưng hắn lại điều khiển được niệm lực, bằng vào tu vi Tinh giả hậu thiên mà điều khiển được niệm lực, hắn lại chỉ mới mười hai tuổi...

Bỗng nhiên Vũ Văn Tinh Diệu xoay người nhìn Chung Khuê nói:

- Thăng lên làm quý khách hạng SSS, đây tuyệt đối là thiên tài ngàn năm khó gặp. Chung Khuê, từ nay về sau, ngươi chuyên phụ trách tất cả công việc về hắn, hắn có bất kỳ yêu cầu gì, tận hết sức lực thỏa mãn, cho dù là yêu cầu vô lý, chỉ cần có thể nắm được tâm của hắn, kết mối thiện duyên, không đầy trăm năm nữa, hắn sẽ mang đến cho Tinh Diệu chúng ta lợi ích không tưởng tượng nổi, nhớ kỹ, làm việc phải bí mật, tất cả thông tin về hắn, chỉ có ngươi biết ta biết là được rồi, hắn sắp xuất quan rồi, bản tôn đi trước.

- Môn chủ... Người không tiếp kiến hắn ư?

- Chưa đến lúc, lúc nên gặp, bản tôn tự nhiên sẽ gặp hắn. Không nên nhắc tới bản tôn với hắn, cũng không nên nói những gì chúng ta vừa mới nhìn thấy, coi như không có chuyện gì xảy ra, bất kỳ ai cũng đều không thích bị nhìn trộm, càng không hi vọng người khác biết bí mật của mình.



- Hiểu rõ, xin môn chủ hãy yên tâm.

- Ừm.

Vũ Văn Tinh Diệu gật đầu, thân hình nhoáng lên, liền vô thanh vô tức biến mất ngay tại chỗ.



- Thành công rồi, Thiên Lôi, ngươi đã thành công rồi.

Ngay lúc đó, Lăng Hi kích động nói trong đầu Dương Thiên Lôi, hoàn toàn giống như nàng dự đoán ban đầu, mỗi một tế bào trên người Dương Thiên Lôi đều dung nhập vào các loại năng lượng, mặc dù ngoài ba loại năng lượng thủy, băng, vụ chiếm ưu thế tuyệt đối, năng lượng khác chỉ là tồn tại một chút ít, nhưng hình dạng của tiểu thế giới ban đầu đã tiến hóa thành hình dạng ban đầu của đại thế giới.

Chỉ cần theo sự tăng cao tu vi của Dương Thiên Lôi, khi thân thể hắn dung nạp linh khí thiên địa càng ngày càng nhiều, hình dạng ban đầu của đại thế giới này sẽ ngày càng hoàn thiện, cuối cùng trở thành một tồn tại sánh ngang đại thế giới chân chính.

Dương Thiên Lôi cảm ứng lực lượng như muốn bùng nổ trong cơ thể, mừng rỡ nói với Lăng Hi:

- Lăng Hi, cảm tạ nàng.

- Không phải ta, là "hắn".

- "Hắn"?

- Chính là tồn tại thần bí trong đan điền của ngươi, ta và Tiểu Bạch vốn định bức khí âm sát trong người ngươi ra nhưng "hắn" lại dễ dàng trói buộc hai chúng ta... Cho đến khi ngươi thành công luyện hoá hết khí âm sát, hai chúng ta mới được tự do.

Nghe Lăng Hi nói, trong lòng Dương Thiên Lôi chấn kinh, tiểu linh thú thì không có gì, nhưng Lăng Hi là nguyên thần Thần Đạo, nguyên thần Thần Đạo lại bị "hắn" ta dễ dàng trói buộc, điều này có nghĩa gì chứ?

Nhưng cho dù Dương Thiên Lôi cảm ứng thế nào, trong đan điền vẫn không có chút dị dạng nào, vẫn như nhau trước giờ, chậm rãi tự động vận chuyển.

- Yên tâm đi, "hắn" ta hẳn cũng giống như ta, sẽ không gây bất lợi với ngươi, chỉ là "hắn" ta cường đại hơn ta nhiều lắm.

Lăng Hi nói tiếp:

- Lấy thân nhập ma, phá tan ảo cảnh... Thiên Lôi, ngươi cảm thấy thế nào?

- Lĩnh ngộ được rất nhiều rất nhiều, đã trải qua rất nhiều rất nhiều... Nói đơn giản, luyện hoá khí âm sát, cũng giống như ta đang nhìn kinh lịch của người khác, mà lấy thân nhập ma, tức là chính ta đang kinh lịch.

Dương Thiên Lôi vừa nói, trong đầu hắn vừa nhanh chóng hiện lên những kinh lịch trong khoảng thời gian này, trực tiếp truyền sang cho Lăng Hi.



- Cái gì? Chung lão ca... Người nói... Ta... Ta tu luyện hết mười lăm ngày?

Khi Dương Thiên Lôi hưng phấn đi ra khỏi phòng tu luyện, nghe Chung Khuê nói mình đã tu luyện hết mười lăm ngày, liền thất kinh, thầm hô không xong.

Thứ nhất, thời gian khiêu chiến Lôi Hoành đã gần ngay trước mắt, lần này lại nán lại đây hết mười lăm ngày, trở về còn kịp không? Thứ hai, Chung Khuê đã từng nói qua, chỉ miễn phí cho mình ba ngày, lần này dư ra mười hai ngày... Là một triệu hai trăm ngàn viên thuần dương đan nha.

- Đúng vậy, tương đương với ngươi tu luyện trong phòng tu luyện tròn mười lăm tháng.

- Cái này... Lão ca, sao lão ca không sớm gọi ta? Ngươi biết ta là người nghèo a... Ăn một viên đan dược cũng phải chia ra ăn nhiều lần...

- Ha hả, lão đệ, không cần lo lắng. Ngươi không luyện hoá hết khí âm sát, lão ca ta sao lại không biết điều bắt ngươi dừng lại? Yên tâm, ta đã bẩm báo với môn chủ rồi, mười lăm ngày này coi như miễn phí cho ngươi, hai chúng ta vừa gặp đã hợp ý, đừng nói mười lăm ngày, cho dù là một tháng, lão ca ta cũng phải để cho ngươi luyện hoá hoàn thành.

- Hả? Thật tốt quá, lão ca thực có thành ý, ta còn chưa luyện hoá hoàn thành, chỉ là vừa mới hấp thu khí âm sát, hắc hắc, mười lăm ngày còn lại, qua một khoảng thời gian nữa tiểu đệ sẽ dùng đến, bây giờ có chút việc gấp, ta phải lập tức quay về môn phái.

- Ách... Được, không thành vấn đề, đây là thẻ bài quý khách của ngươi, trích máu nhận chủ, chỉ có ngươi mới có thể sử dụng.

Dương Thiên Lôi vốn chỉ tùy tiện nói một câu, nào ngờ Chung Khuê lại trực tiếp đồng ý, nhưng Dương Thiên Lôi càng thêm kinh ngạc khi tiếp nhận thẻ bài quý khách từ trong tay Chung Khuê, nói:

- Ừm, được, ta cần phải đi gấp, tranh thủ thời gian.

- Lão ca tiễn ngươi một đoạn đường?

- Không cần, hẹn ngày sau gặp lại.

Dương Thiên Lôi nói xong, thân hình nhoáng lên, nhanh như tia chớp rời khỏi Tinh Diệu đại lầu, đến tới cửa, trực tiếp thuê một chiếc xe tốc hành, chạy ra cửa thành Thiên Châu, sau khi ra khỏi thành, Dương Thiên Lôi triệu hoán lôi cưu đang đậu ở ngoài thành, sau đó bay thẳng về Trảm Không Kiếm Phái.



Mười lăm ngày, cuối cùng Dương Thiên Lôi đã trải qua những gì? Mặc dù ngoài mặt không thấy chút dị dạng nào, nhưng bản thân hắn lại biết rõ, mình đã không còn là Dương Thiên Lôi trước đây nữa.

Vốn tưởng rằng muốn lĩnh ngộ các loại thuộc tính diễn sinh thì phải tốn thời gian thật lâu, nhưng hắn lại không ngờ trong mười lăm ngày ngắn ngủi đã hoàn thành xong.

Trong khí âm sát bàng bạc, ẩn chứa bao nhiêu ý chí, tinh thần của các sinh linh? Ẩn chứa bao nhiêu thất tình lục dục mãnh liệt nhất của các sinh linh lưu lại trong thoáng chốc sinh tử?

Mỗi một sinh linh chính là một ảo cảnh, hắn hoàn toàn dung nhập mình vào trong ảo cảnh, hoàn toàn hóa thân thành sinh linh trong khoảnh khắc sinh tử đó, hắn đã trải qua từng cái chết một, từng kinh lịch khắc cốt minh tâm, trong vô số sinh linh, hắn lại dễ dàng cảm ngộ tất cả các thuộc tính diễn sinh và vô số tinh kỹ, pháp thuật thần thông, tà công bí pháp hỗn tạp, cùng với hàng ngàn hàng vạn tâm tình của các sinh linh...

Vào lúc này, hắn có nhận thức càng rõ ràng hơn về chính mình, về giới tu luyện.

Hắn vẫn là hắn, nhưng đã không còn là hắn với chút đơn thuần, chút ngây thơ, vẻ ngoài có chút dung tục nữa.



Sau mấy canh giờ phi hành suốt đêm, khi vầng dương buổi sớm đỏ chói mọc lên, cuối cùng Dương Thiên Lôi cũng về tới Trảm Không Kiếm Phái.

Một đi liền suốt hơn một tháng trời, nhìn ngọn núi quen thuộc, Dương Thiên Lôi vừa thoát khỏi tình trạng luyện hoá khí âm sát, lấy thân nhập ma, trải qua không biết bao nhiêu sinh tử trong ảo cảnh, lúc này đây, hắn có cảm giác như được sống sót sau kiếp nạn, giống như một làn khói sương đang vờn quanh trái tim hắn.

Nhớ đến bọn người Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, hắn liền cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tim hắn.

Tình thân, tình yêu, tình bằng hữu, trong giới tu luyện cá lớn nuốt cá bé, tràn đầy giết chóc, những tình cảm đó trở nên vô cùng trân quý.



- Người mới đến là người phương nào? Đây là lãnh địa của Trảm Không Kiếm Phái.

Khi Dương Thiên Lôi cưỡi lôi cưu vào vùng trời của Trảm Không Kiếm Phái, liền có mấy tiếng lôi cưu mang theo mấy đệ tử Trảm Không Kiếm Phái, từ xa nhanh chóng bay tới chỗ Dương Thiên Lôi, người chưa đến, tiếng nói đã vang lên.

Dương Thiên Lôi trầm giọng đáp:

- Thiên Đan Phong, Dương Thiên Lôi.

- Hả? Dương... Dương Thiên Lôi?

Gã đệ tử đi đầu nghe tên Dương Thiên Lôi thì giật mình một cái, sau khi ngừng lại trong chốc lát, vô cùng cung kính nói:

- Hoan nghênh Thiên Lôi sư huynh trở về Trảm Không Kiếm Phái.

- Thiên Lôi sư huynh?

Nghe xưng hô của đối phương, trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa ngữ khí của đối phương cũng vô cùng cung kính, bất quá hắn lập tức liền hiểu ra, được đãi ngộ như vậy, hẳn là do nguyên nhân đánh nhau một trận với Hải Đại Phú:

- Ừm, các vị sư đệ khổ cực rồi.

- Nên là vậy, Thiên Lôi sư huynh, mời.

Thiếu niên đi đầu cung kính ra hiệu cho Dương Thiên Lôi, sau đó liền dẫn mọi người tránh đường cho Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi khẽ gật đầu, điều khiển lôi cưu trực tiếp bay đến Thiên Đan Phong.

Nhìn bóng dáng Dương Thiên Lôi đi xa, mấy thiếu niên liền bắt đầu nghị luận:

- Khí tức thật mạnh, các ngươi cảm giác được không? Dường như hắn càng mạnh mẽ hơn rồi, các ngươi nói xem, hắn sẽ thực sự khiêu chiến Lôi Hoành?

- Hẳn là không thể nào, tuy Thiên Lôi sư huynh rất mạnh... Nhưng Lôi Hoành lại là cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa xưng bá lôi đài Tiên Thiên cấp một lâu như vậy, căn bản không có đối thủ, e là Thiên Lôi sư huynh cũng không dám đâu.

Một thiếu niên nói:

- Không, ta lại cảm thấy, Thiên Lôi sư huynh khẳng định sẽ khiêu chiến.

- Sao ngươi biết?

- Các ngươi nghĩ xem, rõ ràng là Thiên Lôi sư huynh đi ra ngoài lịch duyệt, nhưng vì sao hắn sớm không trở lại muộn không trở lại, mà lại trở về ngay lúc này? Ngày mốt là sinh nhật của lôi chủ, cho nên, ta đoán Thiên Lôi sư huynh hiển nhiên là vì khiêu chiến Lôi Hoành nên mới trở về vào lúc này.

- Đừng đoán nữa, dù sao ngày mốt cũng sẽ biết kết quả mà.

Dương Thiên Lôi đánh một trận với Hải Đại Phú, khiến hắn trở thành nhân vật phong vân chân chính trong Trảm Không Kiếm Phái, thông tin liên quan đến hắn đã sớm truyền khắp toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, nhất là ân oán giữa hắn và Lôi Hoành, càng bị người ta bàn tán say sưa.

Về việc Dương Thiên Lôi đánh Lôi Hoành bầm dập, tin tức Lôi Hoành khiêu khích trả thù của sau khi thăng cấp lên Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành ước chiến trên lôi đài Tiên Thiên cấp một đã sớm sôi sục khắp nơi.

Bất quá, phần lớn đều cho rằng Dương Thiên Lôi sẽ không khiêu chiến Lôi Hoành, hơn nữa, sắp đủ kỳ hạn ba tháng trên lôi đài Tiên Thiên cấp một, mà lại chẳng thấy Dương Thiên Lôi có động tĩnh gì, canh xác định suy nghĩ của mọi người, tin tức này cơ bản chỉ là tin vịt mà thôi.

Đọc truyện chữ Full