DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 203: Kinh ngạc


Đan Thanh Dương đang ở bên cạnh quan sát Sở Hương Hương luyện đan, bỗng nhiên cảm ứng được sự dao động truyền ra từ Thông Linh Kính, vội vàng lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng luyện đan, mở Thông Linh Kính ra.

Dương Thiên Lôi nhìn gương mặt mừng rỡ của Đan Thanh Dương, mỉm cười nói:

- Sư phụ, đồ nhi đã trở về.

- Tốt, tốt, cuối cùng cũng đã trở về, hại sư phụ lo lắng mấy hôm, mau vào đi.

Đan Thanh Dương vội vàng mở cấm chế, thân hình nhoáng lên, lao nhanh ra đón Dương Thiên Lôi.

Trong Thông Linh Kính, Đan Thanh Dương đã nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi, dường như không khác gì trước đây, nhưng trong bản năng của Đan Thanh Dương lại cảm ứng được một chút dị dạng, ngữ khí, ánh mắt, sắc mặt khi nói chuyện của Dương Thiên Lôi đều có những biến hóa vi diệu, dường như qua hơn một tháng lịch duyệt, giúp hắn trưởng thành lên không ít.

Bước vào Thiên Đan Phong, nghe mùi thơm thảo dược tươi mát, nhìn khung cảnh quen thuộc, nghe bên tai vang lên từng tràng tiếng hô lớn "hêy hêy hêy", trong lòng Dương Thiên Lôi tuôn tràn một cảm giác thân thiết biết bao, bất giá liền tăng nhanh cước bộ hơn.

Thân ảnh Đan Thanh Dương nhoáng lên, liền xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi, trên gương mặt già nua tràn đầy nụ cười thân thiết, nói rằng:

- Đồ nhi bảo bối Thiên Lôi của ta, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện gì, không trở về nữa, sư phụ chuẩn bị đi ra ngoài tìm ngươi đấy.

Dương Thiên Lôi giải thích nói:

- Cảm tạ lòng quan tâm của sư phụ, vốn ra hơn mười ngày trước thì đã trở về rồi, nhưng lại nhằm ngay lúc tu luyện đến thời khắc mấu chốt, nên tu luyện thêm vài ngày, khiến lão nhân gia người lo lắng.

Đan Thanh Dương ngưng thần cảm ứng khí tức trên người Dương Thiên Lôi, vô cùng vui mừng nói:

- Ừ, tốt lắm, tốt lắm, đã đến cảnh giới Tinh Giả cấp chín đại thành, xem ra ngươi đã cảm ứng được tất cả huyệt khiếu, hơn nữa, tinh khí sung mãn, cô đọng, tâm tính điềm nhiên siêu thoát... Chuyến đi rèn luyện lần này có thu hoạch không tệ.

Lúc này, Dương Thiên Lôi đã bảo Lăng Hi triệt bỏ thần niệm ẩn dấu khí tức của mình, cảnh giới Tinh Giả cấp chín đại thành, đích thật là tu vi thật sự hiện tai của Dương Thiên Lôi, ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu quanh thân đã được hắn cảm ứng toàn bộ, chỉ là nghe theo kiến nghị của Lăng Hi, vẫn chưa bắt đầu rèn luyện.

Dương Thiên Lôi mỉm cười thần bí nói:

- Ừm, là phi thường tốt, còn kiếm được một khoản lớn, hắc hắc.

Đan Thanh Dương hiếu kỳ hỏi:

- Kiếm được một khoản lớn? Nói nghe xem nào.

- Tạm thời bảo mật, lát nữa sư phụ người sẽ biết ngay.

Dương Thiên Lôi đắc ý nói, ánh mắt nhìn về phía có tiếng hò hét hỏi:

- Sư phụ, mấy người Hương Hương tỷ đều đang tu luyện? Dường như rất náo nhiệt?

- Tiểu tử thối, còn bảo mật với sư phụ? Sư phụ không có hứng thú quan tâm ngươi kiếm chác được cái gì, chỉ cần có thể bình an trở về là tốt rồi, Hương Hương đang luyện chế thuần dương đan, ngươi cũng đừng đi quấy rối nó. Những người khác đang tập luyện đối kháng, đi, sư phụ dẫn ngươi đi xem, bọn họ tiến bộ cũng không thua kém gì ngươi, cho ngươi mở rộng kiến thức một chút.

Dương Thiên Lôi hưng phấn nói:

- Ặc... Hương Hương tỷ cũng bắt đầu luyện chế đan dược rồi? Thật tốt quá, sau này không lo không có đan dược sử dụng...

Đan Thanh Dương nói:

- Ngươi luôn muốn được lợi, trên Thiên Đan Phong, ngoại trừ phần cất riêng của sư phụ, một cành cây ngọn cỏ cũng đều thuộc về Trảm Không Kiếm Phái, không phải của chúng ta. Sư phụ chỉ là quản lý giúp mà thôi. Huống chi, trình độ luyện thuốc của Hương Hương bây giờ, còn cần sư phụ bên cạnh kèm cặp mới thành được.

- Không phải chứ? Chúng ta sử dụng thì môn phái lại không biết được, không phải là sư phụ muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy sao?

- Làm gì có chuyện tốt như ngươi nghĩ, hàng năm sư phụ phải định kỳ cung cấp cho môn phái số lượng đan dược nhất định, đến cuối năm cũng còn dư lại không có bao nhiêu. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ta dẫn ngươi đi xem bọn họ tu luyện.

Hơn một tháng không thấy, quả thật Dương Thiên Lôi rất nhớ mọi người, hơn nữa Dương Thiên Lôi cũng biết rõ, trạng thái lúc hắn rời đi khiến mọi người đã phải lo lắng rất nhiều cho mình.



Khi Đan Thanh Dương dẫn Dương Thiên Lôi đi tới sân tu luyện của mọi người, chỉ thấy ở chính giữa sân đang chiến đấu kịch liệt, Dương Thiên Lệ và Dương Thiên Ngạo, Lục Thanh Âm và Mộc Tử Vi, Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng, sáu người chia làm tam tổ, đang đánh nhau khó phân thắng thua. Ba cao thủ Tiên Thiên cấp bảy là Khương Kỳ, Tiếu Huyền, Tô Bính, đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh mọi người, ánh mắt vẫn luôn không ngừng giám sát, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hiển nhiên, chiến đấu của mọi người cũng không hề giữ lại chút nào, không ai nhường ai, đều dùng hết toàn bộ lực lượng của mình.

Nhị tỷ Dương Thiên Lệ, giống như một ngọn lửa đang rực cháy, phát huy tinh kỹ thuộc tính hỏa tới mức cực hạn, từng chiêu từng thức đều toát lên sự mỹ lệ tràn ngập dã tính; Dương Thiên Ngạo thì trầm tĩnh lãnh đạm, thận trọng phòng thủ, công kích sắc bén, toàn thân như một làn nước lặng lẽ trôi, gặp biến không kinh hoảng; Mộc Tử Vi thì giống như tinh linh đang nhảy múa, năng lượng của ba loại thuộc tính, nhẹ nhàng uyển chuyển lưu chuyển quanh thân người nàng; Lục Thanh Âm thì cao nhã thoát tục, thân pháp linh động phiêu bồng, ngọc tiêu nhẹ nhàng uyển chuyển, khi thì đâm ra như kiếm, khi thì dùng đôi môi kiều diễm dùng âm ba để công kích; Phong Mã Ngưu thì nhanh như điện giật, như vượn như khỉ, cấp kỳ như tia chớp, xuất thủ xảo quyệt, muôn hình muôn vẻ; Vũ Đại Lãng thì biến phức tạp thành đơn giản, tự nhiên tuỳ ý, từng chiêu khí thế như núi, từng thức khiến núi sụp đất tan.

- Tốt.

Dương Thiên Lôi nhịn không được thầm khen trong lòng, chỉ nhìn lướt qua, liền cảm nhận được tiến bộ kinh người của bọn họ, dường như mỗi người đều học được cách phát huy sở trường và hạn chế sở đoản, phát huy ưu thế bản thân đến mức tận cùng, mặc dù tu vi của bọn họ so với Dương Thiên Lôi thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, nhưng không thể phủ nhận, dưới sự dạy dỗ của mười cao thủ Tiên Thiên cấp bảy, bọn họ đều đã có tiến bộ vượt bậc.

- Dừng.

Thấy Đan Thanh Dương dẫn Dương Thiên Lôi đi tới, Khương Kỳ, Tiếu Huyền, Tô Bính liền đứng lên, hô lớn một tiếng với mọi người.

- Đan huynh.

Ba người ôm quyền với Đan Thanh Dương, sau đó ánh mắt đồng thời nhìn về phía Dương Thiên Lôi, Khương Kỳ nói:

- Hảo tiểu tử, tiến bộ thật thần tốc.

Dương Thiên Lôi tán thưởng từ đáy long:

- Hắc hắc, bình thường thôi, theo ta thấy thì mấy người nhị tỷ mới gọi thần tốc, các vị sư phụ đã lao tâm tổn sức nhiều.

- Đệ đệ.

- Thiên Lôi.

- Lão đại.

Lúc mọi người dừng lại, liền nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nhất thời hưng phấn hò hét chạy tới.

Dương Thiên Lệ hung hãn trực tiếp vọt tới bên người Dương Thiên Lôi, tặng cho hắn một cái ôm thật chặt, bầu ngực cao vót đèn lên người khiến tâm thần Dương Thiên Lôi phải dao động, hắn yên lặng, và cũng không dám nói gì. May là Dương Thiên Lệ chỉ là ôm một lúc liền buông ra, đôi mắt anh đào đê mê giết người không đền mạng kia trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói:

- Đệ đệ, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, hại chúng ta lo lắng gần chết.

- Đã sớm nói với các ngươi là không cần lo lắng, các ngươi lại không tin lão đại chúng ta cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma, binh đến tướng ngăn, nước lên đắp bờ chặn...

- Bộp.

Phong Mã Ngưu còn chưa nói hết, Tô Bính liền tát một cái vào đầu hắn, nói:

- Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, còn vuốt mông ngựa nữa, lão tử một cước đá văng ngươi.

Phong Mã Ngưu sờ đầu, ra vẻ rất ủy khuất nói:

- Ặc... Tô sư phụ, lần này con đâu có nịnh người đâu...

Bỗng nhiên Đan Thanh Dương trầm giọng hỏi:

- Đừng ồn ào nữa, nói chính sự đi, Thiên Lôi, ngươi thực sự muốn khiêu chiến Lôi Hoành?

Nghe Đan Thanh Dương nói, ánh mắt mọi người liền nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

Ân oán giữa Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành, Đan Thanh Dương và mười cao thủ Tiên Thiên đều biết rõ. Hơn nữa, tin tức Dương Thiên Lôi muốn khiêu chiến Lôi Hoành cũng không phải là bí mật gì, đã sớm sục sôi truyền khắp Trảm Không Kiếm Phái.

Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên Lôi vẫn không trở về, trong lòng Đan Thanh Dương vừa sợ Dương Thiên Lôi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng lại vừa hi vọng Dương Thiên Lôi có thể về muộn hơn một chút.

Dù sao, tuy trận chiến giữa Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành không thể tránh được, nhưng chỉ cần Lôi Hoành trở thành lôi chủ của lôi đài Tiên Thiên cấp một, cho dù Dương Thiên Lôi trở về thì cũng có thể thắng được một chút thời gian, chưa chắc đã lập tức khiêu chiến Lôi Hoành.

Mà trong khoảng thời gian này, Đan Thanh Dương hoàn toàn có thể dùng cái giá cực lớn, chuẩn bị đan dược nhiều như lúc khởi động Huyền Hoàng Kỳ lúc trước, tập trung hết lên người Dương Thiên Lôi, toàn lực trợ giúp hắn đột phá Tiên Thiên.

Một khi đột phá Tiên Thiên, phần thắng của Dương Thiên Lôi sẽ tăng thêm rất nhiều, ít ra cũng không giống như bây giờ, không nắm được phần thắng nào.

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nhìn Phong Mã Ngưu bên cạnh hỏi:

- Ừm. Kỳ hạn ba tháng trên lôi đài là lúc nào?

Phong Mã Ngưu nói:

- Ngày mốt.

Dương Thiên Lôi thờ ơ nói:

- May là còn kịp, vậy ngày mốt khiêu chiến vậy.

Biểu tình trên mặt hắn không có chút dao động, dường như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

- Thiên Lôi, ngươi có nắm chắc hay không? Bây giờ ngươi khiêu chiến Lôi Hoành, hiển nhiên là rơi vào bẫy của hắn, đại trượng phu phải biết co biết dãn, sư phụ đề nghị ngươi, tạm thời nhẫn nại một lúc.

Khương Kỳ cũng trầm giọng nói:

- Ừm, Đan huynh nói đúng. Bây giờ ngươi chỉ là Tinh giả hậu thiên, đối với Lôi Hoành đang nắm được thuộc tính lôi, căn bản không có phần thắng nào.

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:

- Ha ha. Các người yên tâm đi. Ta còn chưa bại não đến nỗi tự rước lấy nhục vào thân, thuộc tính lôi Tiên Thiên cấp một thôi mà, ta còn không để vào mắt.

Vừa nói, mi tâm hắn bỗng nhiên toả ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, khí tức toàn thân liền biến hóa có kinh thiên động địa. Một luồng niệm lực tinh thuần nhu hòa, trong thoáng chốc liền bao phủ cả phương viên mười trượng, hoàn toàn bao trùm lấy mọi người.

Mọi người vốn định tiếp tục khuyên bảo Dương Thiên Lôi liền kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngậm miệng lại.

Đan Thanh Dương chấn kinh hỏi:

- Thiên Lôi... Ngươi... Ngươi đã thăng lên cấp Tiên Thiên?

Dương Thiên Lôi lạnh nhạt nói:

- Không có, chỉ là con nắm cách điều khiển niệm lực sớm một chút mà thôu, chỉ cần rèn luyện huyệt khiếu hoàn tất, thì có thể thuận lợi thăng cấp lên Tiên Thiên, hơn nữa, niệm lực của đồ nhi không chỉ là Tiên Thiên cấp một. Sư phụ, các người cứ yên tâm đi, cao thủ Tiên Thiên cấp ba, con cũng đã từng giết qua rồi.

Trong ánh mắt hắn tràn ngập tự tin, cuồng ngạo và dũng khí, cả người hắn như một thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, toả ra ánh sáng sắc bén khiến người khác phải khiếp sợ.

Đan Thanh Dương hoảng hồn hỏi:

- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Cao thủ Tiên Thiên cấp ba mà ngươi cũng đã từng giết qua?

Dương Thiên Lôi thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người, cười cười nói:

- Không sai, sư phụ, không phải con mới vừa nói với người là kiếm được một khoản lớn đó sao?

Lần này trở về, hắn không muốn tiếp tục ẩn dấu nữa, sẽ không huênh hoang, nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp tục trầm lặng nữa. Trong giới tu luyện, muốn được người khác tôn trọng thì phải thể hiện ra đủ thực lực. Chỉ có như vậy thì mới có thể uy hiếp những kẻ thấp kém khác, không chiến mà có thể khuất phục kẻ khác, ngăn cản phiền phức không cần thiết quấn lấy mình.

Đọc truyện chữ Full