DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5156 “ĐƯƠNG NHIÊN LÀ GIẾT NGƯỜI, CÒN PHẢI HỎI SAO?”.

“A!”.

Đoàn trường kêu lên thảm thiết, ngay sau đó cơ thể bắt đầu phồng to, giống như quả bóng da, dần dần nứt ra, máu tươi lan tràn.

“Không hay! Đoàn trưởng gặp nguy hiểm!”.

“Giúp đỡ!”.

Bọn họ kinh ngạc, xông tới điên cuồng tấn công Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến đòn tấn công của bọn họ.

Mặc dù Lâm Chính đã phát điên nhưng lý trí vẫn còn.

Anh hiểu rõ chỉ cần Đoàn trưởng chết, những kẻ còn lại chỉ là đám ô hợp, không chiến tự lùi.

Do đó, Lâm Chính điên cuồng truyền long lực vào cơ thể ông ta, định khiến ông ta nổ chết.

Những người còn lại càng đấu càng sợ, càng đấu càng kinh hãi.

Mặc dù thân xác của Lâm Chính kiên cố đến mức khiến người khác phát run, nhưng đối mặt với đòn tấn công của người Long tộc, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ.

Ầm!

Theo tiếng nổ vang lên, da thịt sau lưng Lâm Chính nổ tung, máu bắn ra.

“Hắn phá phòng ngự rồi!”.

“Tốt quá rồi, mọi người đừng dừng lại, tiếp tục đi, hắn không kiên trì được lâu nữa!”.

Người Long tộc mừng rỡ, ai nấy tấn công như điên.

Nhưng lúc này Đoàn trưởng đã không thể cầm cự được nữa, mắt nứt ra, thất khiếu chảy máu, cơ thể trướng to đáng sợ.

Vèo!

Đúng lúc đó, một luồng long lực đột nhiên đánh đến như tia chớp, chém lên cổ tay Lâm Chính.

Lâm Chính bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay, rút kiếm lùi về sau.

Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía nơi bắt nguồn long lực.

Trên con đường ở không xa xuất hiện nhiều bóng người.

Đó là những cao thủ của Long tộc truy sát Diệp Viêm lúc trước.

“Thu Ngạn đại nhân! Thu Ngạn đại nhân!”.

“Trời ạ, Thu Ngạn đại nhân về rồi!”.

“Chúng ta được cứu rồi!”.

Bọn họ mừng rỡ ôm chầm lấy nhau.

Lâm Chính thấy vậy, đôi mắt đỏ như máu dâng lên vẻ điên cuồng.

Anh điều khiển Hồng Mông Long Châm bay quanh người, đồng thời mở toàn bộ tử huyệt, nhìn người phía đó bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Anh là… Lâm Chính ở Long Tâm Thành?”.

Đám người Thu Ngạn chạy tới, nhìn dáng vẻ của Lâm Chính thì không khỏi kinh ngạc.

“Lâm đại nhân! Chuyện này là sao? Sao lại tấn công người trong tộc tôi?”.

Thu Ngạn nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng quát.

“Anh Thu Ngạn, không hay! Đoàn trưởng Hình có chuyện rồi!”.

Lúc này, một cô gái kinh ngạc kêu lên.

Thu Ngạn nghe xong bước nhanh về phía đoàn trưởng.

Cơ thể đoàn trưởng đã phồng to gấp ba người bình thường, da thịt nứt nẻ, chỉ còn lại một vài chỗ lành lặn. Xuyên qua da thịt nứt ra có thể nhìn thấy nhiều long lực vẫn còn tuần hoàn trong cơ thể ông ta.

“Rút bớt sức mạnh cho ông ta, không thì ông ta sẽ nổ chết mất!”.

Thu Ngạn vội nói.

Bọn họ lập tức khoanh chân ngồi xuống, cứu chữa cho Đoàn trưởng.

Lâm Chính bước từng bước về phía bọn họ, sát ý dâng tràn.

“Lâm Chính, anh muốn làm gì?”.

Thu Ngạn lập tức đứng ra ngăn cản.

“Đương nhiên là giết người, còn phải hỏi sao?”.

Lâm Chính dữ tợn nói.

“Anh muốn ra tay với Long tộc chúng tôi? Tôi khuyên anh hãy suy nghĩ cho kỹ!”.

“Sao? Anh nghĩ tôi không giết bọn họ được?”.

Lâm Chính nói, sát ý càng mãnh liệt, gần như khiến người ta nghẹt thở.

Thu Ngạn nhíu mày.

Lúc này, cô gái bên cạnh vội nói: “Anh Thu Ngạn, người này mở hết tử huyệt rồi!”.

“Cái gì?”.

Thu Ngạn run rẩy liếc nhìn Lâm Chính. Khi nhìn thấy Hồng Mông Long Châm không ngừng xoay chuyển quanh người Lâm Chính và toàn bộ tử huyệt đã được mở ra, Thu Ngạn biến sắc.

“Lâm Chính, anh muốn ngọc nát đá tan với chúng tôi sao?”.

Đọc truyện chữ Full