DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5157 “VẬY CÔ MUỐN CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI CHẾT?”.

“Không thì sao? Anh nghĩ tôi chỉ đe dọa các người thôi sao?”.

Lâm Chính quát, vẻ lạnh lùng và ác liệt trong mắt vô cùng rõ rệt.

Cảm nhận được sát ý dâng tràn của Lâm Chính, vẻ mặt Thu Ngạn vô cùng khó coi.

Hắn không biết người trước mặt là ai, nhưng thực lực người này hắn biết rõ.

Nếu người này thật sự định làm đến mức cá chết lưới rách, mở hết tử huyệt, thiêu đốt sinh mệnh làm cái giá để bùng phát tất cả sức mạnh, vậy thì… dù bọn họ có thắng cũng sẽ thương vong nặng nề.

Thậm chí ngay cả Thu Ngạn cũng không dám đảm bảo có thể sống sót.

“Anh Lâm, có gì thì thương lượng, cớ gì phải tranh đấu quyết liệt như vậy?”.

Thu Ngạn hỏi.

Hắn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Trước kia ở Long Tâm Thành, Lâm Chính cũng không ra tay với bọn họ, vì sao lần này lại như vậy?

“Người của các anh giết anh kết nghĩa của tôi, thương lượng thế nào?”.

Lâm Chính dữ tợn nói.

“Cái gì?”.

Thu Ngạn biến sắc.

Diệp Viêm còn chưa xử lý xong lại chọc vào Lâm Chính, làm sao bọn họ đối phó được?

Dù Thu Ngạn không thể chấp nhận cách hùng hổ dọa người này, nhưng vì sống sót, thái độ chỉ có thể mềm mỏng lại.

“Người anh em, anh đừng sốt ruột, chúng tôi không biết chuyện này, đợi tôi điều ra rõ là ai giết hại anh kết nghĩa của anh, chúng tôi chắc chắn không tha cho kẻ đó, thế nào?”.

Thu Ngạn vội nói.

“Làm sao tôi tin các người được?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Thật ra không đến mức bất đắc dĩ, anh cũng không muốn làm vậy.

Bởi vì một khi thiêu đốt sinh mệnh thì không còn đường lui, dù có giết đám người Thu Ngạn cũng sẽ chết chắc.

Huống hồ, đám người Đào Thành còn ở trong này.

Nếu Lâm Chính chết ở đây, bọn họ cũng không sống nổi.

Mặc dù trong lòng Lâm Chính tràn ngập lửa giận, nhưng cũng phải suy xét cho người còn sống.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Thu Ngạn đánh một chưởng vào bụng của Đoàn trưởng.

Đoàn trưởng không kịp đề phòng, cả người lập tức nổ tung, người chết tại chỗ.

Lâm Chính sửng sốt.

“Hả?”.

“Thu Ngạn đại nhân, anh làm gì vậy?”.

“Vì sao lại giết ông ấy?".

Những người bảo vệ long mạch ở xung quanh đều sửng sốt, nhìn ngơ ngác.

“Anh điên rồi à?”.

Cô gái tóc bạc chạy tới, giữ cánh tay Thu Ngạn hét lên.

Thu Ngạn nghiến răng nói, vẻ mặt phức tạp: “Ông ta đã như vậy rồi, dù có cứu sống cũng không còn tu vi, khí mạch trong cơ thể ông ta bị long lực của Lâm Chính đánh nát, thay vì để ông ta sống tạm bợ, chi bằng giúp ông ta giải thoát. Huống hồ còn có thể dập tắt lửa giận của Lâm Chính, giúp chúng ta thoát cảnh này, không phải tốt hơn sao?”.

Cô gái tóc bạc sửng sốt nói: “Anh có ý gì? Chúng ta nhiều người như vậy sao lại sợ hắn?”.

“Vậy cô muốn có bao nhiêu người chết?”.

Thu Ngạn lập tức hỏi lại.

Cô gái tóc bạc sửng sốt, há miệng nhưng không nói nên lời.

Đương nhiên cô ta biết rõ uy lực khi mở toàn bộ tử huyệt thiêu đốt sinh mệnh đáng sợ như thế nào.

Huống hồ cô ta cũng đã lĩnh giáo thực lực của Lâm Chính, người như vậy nếu không hề kiêng dè đánh giết, bọn họ sẽ khó mà chống đỡ.

“Chúng tôi đuổi theo Diệp Viêm quay về tay trắng, tiêu hao rất nhiều sức lực, trạng thái mọi người không tốt, không thích hợp chém giết, nhịn trước đã”.

Thu Ngạn nói khẽ, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Người anh em, lần này anh hài lòng chưa?”.

“Kẻ đã giết anh kết nghĩa của tôi không phải chỉ có mỗi ông ta, đám người bên kia cũng có phần”.

Lâm Chính chỉ vào đám người bảo vệ long mạch ở đầu kia, lạnh lùng nói: “Anh giết hết bọn họ, chuyện này tôi có thể bỏ qua”.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full