DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4654

Chương 4654

Tư Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “À, tôi nhớ ra rồi. Sáng nay chị ấy gọi điện cho tôi, nói chiêu nay có một cuộc hẹn rất quan trọng, cho nên đã từ chối hết lịch trình hôm nay. Tôi nghe nói hình như chị ấy muốn đi xem concert gì đó.

Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Cô ấy thực sự nói sẽ đi concert à?”

“Không sai được đâu. Hôm qua tôi còn thấy chị ấy cầm một tấm vé concert cơ mà.”

“Vậy à…

“Khi đó tôi có hỏi thời gian. Hình như concert bắt đầu vào lúc này rồi. Tôi đoán chị ấy đang trên đường, hoặc là đã tới nơi rồi.”

đi Sau khi nhận được câu trả lời của Tư Mai, Asius lập tức yên lòng. Tốt quái Mộ Mãn Loan không có ý định cho mình leo cây, chắc chắn cô ấy bị chậm trễ trên đường! Nghĩ tới đây, Asius lập tức quên hết lo lắng vừa rồi, nhẹ nhàng đi vòng trở lại chỗ ngồi, kiên nhẫn chờ Mộ Mãn Loan xuất hiện.

Nhưng khi trở về vị trí của mình, anh ta phát hiện hai ba hàng ghế trước chỗ của mình, người đàn ông phương động vừa đụng mặt mình ở cửa ra đang ngồi ở đó.

Lúc này, Tô Duy Nam cũng nhận ra tâm mắt sau lưng. Anh thản nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Không biết tại sao, Asius thậm chí còn tưởng là ảo giác, bởi vì hình như anh ta nhận thấy địch ý từ trong ánh mắt của người đàn ông đó.

Có tới mức đó không? Chẳng qua là mình lỡ đụng vào anh ta một chút mà thôi, ánh mắt của anh ta cứ như muốn ăn thịt mình vậy. Asius buồn bực thu hồi ánh mắt, phản xạ nhìn về phía cửa, suy nghĩ không biết khi nào Mộ Mẫn Loan mới xuất hiện.

Khi Asius đang oán giận thì một hình bóng quen thuộc thật sự xuất hiện ở cửa. Áo gió màu vàng nhạt làm tôn lên vóc dáng cao gầy của cô, mái tóc dài thả trên vai. Cô đứng ở cửa nhìn chung quanh, tháo kính râm xuống, động tác lưu loát tao nhã, không phải là Mộ Mẫn Loan thì là ai?

“Mãn Loan!” Asius lập tức nhận ra cô, phấn khởi vây tay gọi cô. Nếu không phải concert đang tiến hành thì có lẽ anh ta sẽ không kìm nén được cảm xúc mừng rỡ trong lòng mà kêu to tên cô.

“Mãn Loan, bên này! Tôi ở đây! Tôi đang ở đây!”

Asius vung tay lên, cố gắng hạ giọng xuống thấp nhất. Nhưng dù vậy vân gợi ra những ánh mắt bất mãn chung quanh. Nhưng lúc này Asius không rảnh bận tâm chung quanh, trong mắt anh ta cũng chỉ còn lại một mình Mộ Mẫn Loan.

Cũng là lúc này, Asius thấy Mộ Mãn Loan cũng nhìn về phía mình. Anh ta phấn khởi suýt ngất xỉu. Nếu không phải chung quanh còn có người thì chắc chắn anh ta sẽ không nhịn được muốn chạy về phía Mộ Mẫn Loan.

Asius phát hiện hình như Mộ Mẫn Loan cũng thấy mình, bởi vì sau nhìn chung quanh, cuối cùng cô dừng mắt ở khu vực của mình, nở nụ cười ấm áp như nắng mùa đông, mềm mại nhu hòa.

Asius chưa từng thấy Mộ Mẫn Loan cười như vậy bao giờ, chợt có cảm giác †im đập thình thịch. Không biết sao khi thấy Mộ Mãn Loan từng bước đi về phía mình, Asius chỉ cảm thấy trái tim mình hoàn toàn mất khống chế. Anh ta ôm ngực, có cảm giác như chỉ cần mình thả tay ra thì trái tim của mình sẽ nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Cho dù là cuộc thi tuyển chọn cũng không khiến anh ta khẩn trương như lúc này.

Thấy bóng người kia càng ngày càng gần, Asius sắp không nhịn được đứng lên nghênh đón cô. Thấy cô đi tới bên chỗ ngồi của mình, Asius vội vàng vươn tay ra, nhưng đúng lúc này, Mộ Mãn Loan khựng lại, lướt qua Asius đi tới chỗ khác.

Asius kinh ngạc phát hiện một vấn đề. Bởi vì khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần nên anh ta có thể rõ ràng nhìn thấy nét mặt của Mộ Mẫn Loan. Cô trang điểm rất xinh đẹp, nhưng hai tay túm chặt vạt áo. Nếu có chiếc gương ở đây, Asius sẽ nhận thấy vẻ mặt của Mộ Mãn Loan giống hệt mình, tràn đầy mong chờ, vừa khẩn trương vừa bất an. Tiếc rằng cảm xúc của Mộ Mãn Loan không phải là vì anh †a, mà là vì một người khác.

Đọc truyện chữ Full