DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4655

 

Chương 4655

Asius kinh ngạc nhìn Mộ Mẫn Loan lướt qua chỗ mình, đi thẳng về phía trước. Cô vất vả chen qua đám đông, nhưng chưa đi được mấy bước thì một bàn tay vươn ra trước mắt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Tô Duy Nam: “Cẩn thận.”

Giọng anh trầm thấp êm tai, dưới tiếng nhạc phụ trợ càng như rượu lâu năm làm say lòng người. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Mộ Mãn Loan ngẩng đầu nhìn mặt bên của Tô Duy Nam, hoảng hốt cảm thấy hai người như trở về thời niên thiếu, chỉ cần một động tác của Tô Duy Nam, mình sẽ hoàn toàn chao đảo vì anh, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Mộ Mãn Loan như trở về lúc mới gặp Tô Duy Nam. Quả nhiên bao nhiêu năm trôi qua, người đàn ông này chỉ thu hút mình hơn chứ không giảm. May mà họ đã có một đứa con gái đáng yêu, may mà cuối cùng họ cũng tu thành chính quả. May mà Tô Duy Nam nói anh ấy yêu mình. May mắn…

Mộ Mãn Loan đặt tay lên lòng bàn †ay của Tô Duy Nam. Tô Duy Nam thuận theo nắm tay cô, dắt cô đến bên cạnh mình. Hai người cùng ngồi xuống. Mộ Mẫn Loan cho rằng Tô Duy Nam sẽ bỏ tay mình ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Tô Duy Nam chuyển sang đan mười ngón tay với mình. Động tác của anh khiến cô hoảng loạn, cho nên không chú ý tới trên sân khấu đang trình diễn ca khúc nào. Cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng, khóe miệng Mộ Mẫn Loan cong lên.

Mặc dù hai người đều ngồi nghiêm trang, nhưng chỉ có chính họ mới biết mười ngón đan vào nhau dưới ghế là cảm giác gì.

Mộ Mẫn Loan quay sang nhìn Tô Duy Nam. Cô thầm nghĩ nếu không phải vì hợp đồng bảo mật kia, nếu cô có thể quang minh chính đại có đôi có cặp với Tô Duy Nam thì chắc chắn lúc này cô sẽ không e dè tựa đầu lên vai anh. Bởi vì cảm giác có thể dựa vào anh quá tốt đẹp. Cô kiên cường một mình đã quá lâu, chỉ khi nào thấy Tô Duy Nam thì mới dám thể hiện sự yếu đuối của mình.

Mộ Mãn Loan im lặng ngồi bên cạnh anh. Về nước đã lâu, Nhất Vi và Tô Duy Nam đã nhận nhau một đoạn thời gian, nhưng chỉ có giây phút này Mộ Mẫn Loan mới cảm thấy yên lòng.

Cô hoàn toàn không biết hành động của mình đều lọt vào mắt Asius. Anh ta khó tin nhìn hai người ngồi đằng trước, cảm giác như bị sét đánh. Anh ta quả thực không thể tin vào mắt mình. Anh ta đã thấy gì vậy?

Đúng là Mộ Mẫn Loan có tới xem buổi concert này, nhưng từ đầu tới cuối cô ấy chưa từng nói đồng ý cuộc hẹn của mình. Bây giờ thấy Mộ Mẫn Loan khẩn trương nhìn người đàn ông bên cạnh, Asius chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Từ đầu tới cuối, mọi hành vi của anh †a đều là trò cười. Anh ta còn ảo tưởng mỗi chỉ tiết lúc hẹn hò với Mộ Mẫn Loan, nhưng bây giờ ngẫm lại, quả thực là trò cười lớn nhất! Mộ Mẫn Loan nói cô ấy sẽ tới xem buổi concert này, nó vô cùng quan trọng với cô ấy. Tất cả đều là vì người đàn ông này đúng không? Vậy mà mình còn hiểu nhầm Mộ Mẫn Loan thấp thỏm bất an là vì mình! Thật là nực cười hết sức!

Asius cứng đờ ngồi tại chỗ, nhìn ghế ngồi trống rồng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ. Cảm giác đột nhiên mất thứ mình mong chờ đã lâu khiến anh ta vô cùng thất bại. Cho dù từ đầu tới cuối Mộ Mãn Loan đều không phát hiện ra mình, Asius vẫn muốn trốn ngay lập tức.

Nghĩ vậy, anh ta cũng làm đúng y như vậy.

Asius lảo đảo đứng dậy, đầu óc hỗn loạn, không để ý tới tiếng oán giận của người chung quanh mà đẩy đám đông chạy ra ngoài.

Mộ Mẫn Loan cũng bị thu hút vì tiếng ồn ào đằng sau. Khi cô đang định quay lại nhìn cho rõ thì đã bị Tô Duy Nam ôm lấy mặt mình. Cô sửng sốt nhìn Tô Duy Nam, chỉ thấy người đàn ông đẹp trai kinh thiên động địa này đang bất mãn nhìn cô: “Sao? Có anh bên cạnh mà còn chưa thể thu hút hết sự chú ý của em hả?”

Mộ Mãn Loan cảm thấy mình bị thả thính! Tô Duy Nam bị sao vậy? Thật là dung tục! Nhưng Mộ Mãn Loan yêu anh vô cùng nên không có sức chống cự với câu này. Cô ngơ ngác lắc đầu, nhìn nhằm chằm vào anh: “Được mà.”

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tô Duy Nam nở nụ cười: “Được gì?”

Đọc truyện chữ Full