DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4656

Chương 4656

Mộ Mãn Loan dịu dàng nói: “Tất cả sự chú ý của em đều dành hết cho anh.”

Mộ Mãn Loan nói thật lòng. Nhưng cô không biết chính vì lời thật lòng của mình nên Tô Duy Nam mới rung động.

Bàn về thả thính, Mộ Mẫn Loan cũng không hề thua kém anh.

Tô Duy Nam liếc nhìn cửa hội trường, có thể thấy được bóng dáng mất hồn mất vía của Asius. Khóe môi anh cong lên, càng dịu dàng nhìn Mộ Mãn Loan.

Đối phó với loại ong bướm như Asius thì đáng lẽ phải bóp ch3t từ trong trứng nước. Lần này có vẻ anh rất thành công. Hy vọng người đàn ông đó có thể biết khó mà lui. Không thì dựa theo tính cách của Tô Duy Nam, anh sẽ không nương tay đối với những kẻ dòm ngó người yêu của mình.

Sau khi concert kết thúc, Mộ Mẫn Loan vấn còn chưa đã thèm. Trên đường về nhà, Tô Duy Nam nhìn cô: “Em rất thích nhà âm nhạc đó à?”

Mộ Mãn Loan kinh ngạc nhìn anh: “Biết rõ còn hỏi. Nếu anh không biết em thích anh ấy thì sao lại mua vé concert của anh ấy?”

Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, không giải thích gì thêm. Ngược lại là Mộ Mãn Loan thấy phản ứng của anh thì nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ lần này anh mèo mù vớ cá rán?”

“Em nghĩ thế nào?”

Mộ Mãn Loan đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Không sao, cho dù chỉ là mèo mù vớ cá rán, chỉ cần người cùng em xem concert là anh là đủ rồi!”

Mộ Mẫn Loan nói thật lòng chứ không phải là nói mát. Nhưng cô càng như vậy, Tô Duy Nam càng đau lòng.

Đường về nhà mất khoảng nửa tiếng. Trên đường đi ngựa xe như nước.

Mộ Mẫn Loan vẫn còn chưa thỏa mãn, bởi vì hai người ra ngoài xem concert nên đã để Bảo Anh và Nhất Vi ở nhà.

Bây giờ concert đã kết thúc, hai người đương nhiên phải về nhà ngay với con gái.

Xe chậm rãi chạy vào khu biệt thự.

Khi tới dưới lầu, Tô Duy Nam phát hiện một chiếc xe cảnh sát đang đồ ở đó.

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Vẻ mặt Tô Duy Nam lạnh hơn một chút. Lúc trước đã có cảnh sát tới nhà lấy mẫu ADN của Bảo Anh đi xét nghiệm, ba ngày sau họ lại tới nhà mình, có phải đồng nghĩa với việc đã có kết quả xét nghiệm rồi không?

Tô Duy Nam nhìn Mộ Mãn Loan, hai người ăn ý nhanh chân hơn, đi vào trong nhà.

Lúc này Mộ Mẫn Loan còn có tư tâm. Nếu Bảo Anh có thể tìm được cha mẹ ruột của con bé, cha mẹ ruột cũng muốn đón con bé về nhà thì cả hai bên đều vui mừng. Thân là một người mẹ, cô thực sự không muốn để một đứa bé nguy hiểm như Bảo Anh ở bên cạnh con gái mình. Nếu có thể bảo vệ Mộ Nhất Vi bình an trưởng thành, cho dù Tô Duy Nam nói cô ích kỷ, cô cũng chịu.

Mộ Mẫn Loan đi theo sau Tô Duy Nam, hai người vào phòng khách. Cô không biết tâm trạng của Tô Duy Nam lúc này là gì, nhưng từ bước chân lo lắng của anh có thể thấy được anh không muốn cho Bảo Anh rời đi.

Mộ Nhất Vi ngồi trên sofa phát hiện ra họ.

“Cha mẹ đã về rồi!”

Mộ Nhất Vi nhảy xuống sofa, vui vẻ chạy về phía Tô Duy Nam. Tô Duy Nam thuận thế ngồi xuống, bế Mộ Nhất Vi vào lòng. Ba người đi vào trong nhà. Tô Duy Nam lập tức thấy Bảo Anh trốn †rong góc.

 

Đọc truyện chữ Full