DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4657

Chương 4657

Từ lần trước cảnh sát tới nhà, Bảo Anh rất nhạy cảm với người mặc đồng phục cảnh sát. Từ khi hai cảnh sát vào nhà, Bảo Anh vẫn quấy khóc liên tục, dỗ dành kiểu gì cũng không được. Điều này khiến Thomas đang trông cho hai đứa trẻ rất nhức đầu. Thấy Tô Duy Nam đã về, anh ta lập tức nhẹ nhõm: “Lão đại, may quá, cuối cùng các anh cũng về rồi!”

“Daddy!” Thấy Tô Duy Nam, Bảo Anh trượt xuống sofa, chạy tới ôm chặt đùi anh. Đôi mắt tròn vo đề phòng nhìn hai cảnh sát. Chắc chắn hai chú cảnh sát này tới mang mình đi! Mình không muốn rời xa cha đâu! Không muốn!

Vì thế hai tay Tô Duy Nam bế hai đứa trẻ, vững vàng bước tới sofa ngồi xuống.

Hai cảnh sát này chính là người lần trước đã đến đây. Thấy một trong hai cầm túi văn kiện, Tô Duy Nam cau mày.

Một cảnh sát chú ý thấy tâm mắt của Tô Duy Nam nên đưa túi văn kiện qua, giải thích: “Đây là kết quả xét nghiệm ADN mà tôi đã nói với anh lần trước.

Cậu Tô, tôi nghĩ anh cần thiết xem qua GIIẾ Tô Duy Nam đang ôm hai cô bé nên không rảnh tay để cầm. Anh nhìn Mộ Mãn Loan. Mộ Mẫn Loan gật đầu, đi tới cầm túi văn kiện. Cô nhanh chóng lấy tờ báo cáo xét nghiệm ra, đặt tới trước mặt mình. Khi thấy kết quả cuối cùng trên tờ báo cáo, Tô Duy Nam phát hiện cô lộ vẻ kinh ngạc.

Thế là thế nào? Rốt cuộc có phải hay không?

Mộ Mãn Loan quay sang, vừa lúc gặp phải ánh mắt tò mò của Tô Duy Nam, vẻ mặt cô rất phức tạp, chần chờ một lát rồi đẩy tờ báo cáo tới trước mặt Tô Duy Nam: “Em nghĩ anh hãy tự xem kết quả xét nghiệm đi.”

Tô Duy Nam im lặng nhìn Mộ Mẫn Loan, quay sang nói với hai cô bé: “Hai đứa xuống dưới đi, cha xem tờ giấy này xong lại bế các con được không?”

Mộ Nhất Vi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Tô Duy Nam vừa dứt lời, cô bé đã gật đầu, rời khỏi lòng anh. Nhưng Bảo Anh vân ôm chặt cổ Tô Duy Nam không chịu buông tay. Tô Duy Nam không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm tờ kết quả lên xem. Anh lướt qua báo cáo một lượt, cuối cùng nhìn xuống kết quả giám định.

Anh thấy rõ ràng, biểu hiện cuối cùng là hai mẫu ADN có 99,99% quan hệ huyết thống.

Thấy kết quả này, Mộ Mẫn Loan khó tránh khỏi dao động. Có lẽ lời cầu nguyện của mình đã được ông trời nghe thấy, cho nên mới có kết quả này.

Nhưng khi cô thấy chung quanh Tô Duy Nam dần dần lạnh xuống, vẻ mặt cô rất phức tạp. Quả nhiên đối với Tô Duy Nam, Bảo Anh cũng không dễ dàng vứt bỏ. Chung quy hai ba năm qua, hai người là cha con sống chung với nhau, có lẽ đã hình thành tình cảm nồng hậu.

“Cậu Tô, đã có kết quả giám định, tôi nghĩ nên báo cho anh chị một tiếng.

Người đưa mẫu ADN xét nghiệm chính là cha ruột của Bảo Anh. Sau khi biết kết quả giám định, anh ấy đã bày tỏ sẽ không từ bỏ quyền nuôi dưỡng Bảo Anh. Anh ấy muốn mang Bảo Anh về nhà nuôi nấng.”

Mặc dù Bảo Anh còn nhỏ, nhưng con bé vấn hiểu được lời nói của cảnh sát. Có nghĩa là cha ruột của mình đã xuất hiện, hơn nữa còn muốn mang mình rời khỏi Tô Duy Nam. Nghĩ tới đây, Bảo Anh không nhịn được run lên. Con bé ôm chặt cổ Tô Duy Nam, gào khóc: “Cha, con không muốn rời xa cha, con không muốn người khác làm cha conl”

Thấy Bảo Anh gào thét, Mộ Nhất Vi sợ hãi. Cô bé chạy tới bên cạnh Mộ Mẫn Loan, ngồi lên đùi cô, muốn nhận được sự ấm áp từ cô.

“Mẹ…”

Nghe giọng nói tủi thân của con gái, Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy trái tim sắp tan chảy. Cô đau lòng ôm con gái. Mộ Nhất Vi là cục thịt rơi ra từ trên người cô, cho nên cô dễ dàng đoán được cô bé đang nghĩ gì. Chắc chắn cô bé thấy Bảo Anh gào khóc nên sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị bắt rời khỏi Tô Duy Nam.

“Nhất Vi đừng sợ, không ai có thể mang con rời khỏi cha đâu, biết chưa?”

Đọc truyện chữ Full