DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4780

Chương 4780

Mộ Mãn Loan nhìn Tô Lam một chút rồi nói: “Tô Lam, em đi tìm một chỗ nào đó ngồi trước đi, lát nữa chị sẽ quay lại.”

Đây là lần đầu tiên Vu Thắng Nam có rảnh để vai kề vai dạo bước trên đường với Mộ Mẫn Loan sau khi bà ta về nước.

Không biết vì sao mà khi Mộ Mãn Loan đối mặt với Vu Thắng Nam có chút lạnh lùng đối với mình này lại có một cảm giác tin tưởng và ỷ lại tới bất ngờ.

Lần này mẹ Nam chủ động tới tìm mình, không biết có chuyện gì.

“Mẹ Nam, cô tìm cháu có chuyện gì không?”

Mộ Mân Loan do dự một chút rồi vẫn mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.

Vu Thắng Nam dừng bước rồi quay người nhìn vê phía Mộ Mẫn Loan mà nói từng chữ một: ‘Mẫn Loan, cô có thể nhờ cháu một việc không?”

Mộ Mẫn Loan sợ ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Vu Thắng Nam khiêm tốn như thế.

Thậm chí trong giọng nói của bà ấy còn có một chút nhờ vả.

“Mẹ Nam, đến cùng là có chuyện gì vậy?”

Vu Thắng Nam thở dài một hơi rồi nói: “Cháu có thể nào rời khỏi vở kịch lân này của đoàn kịch Thanh Sở không?”

Mộ Mãn Loan có hơi sửng sốt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ấy cứ thế nhìn chằm chằm Vu Thăng Nam một lúc lâu, rồi mới đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Mộ Mãn Loan nở một nụ cười khổ sở rồi hỏi: “Mẹ Nam, là vì Diệp Hân Nguy ư? Là vì cô ta nói gì đó trước mặt côư?”

Vu Thăng Nam nhìn thấy nụ cười đăng chát bên khóe môi của Mộ Mẫn Loan thì chẳng biết tại sao trái tim của bà ta lại phát đau.

Đây là đứa bé mà bà ta thích nhất trong trại huấn luyện người mới.

Sự kiên cường của con bé, sự lương thiện của con bé, hơn nữa con bé còn vô cùng thông minh.

Vu Thắng Nam nhìn Mộ Mẫn Loan mà như thấy được chính bản thân mình lúc còn trẻ.

Nhưng nếu như Diệp Hân Nguy thật sự là con gái của mình thì mình đã nợ con bé quá nhiều.

Bà ta nhất định phải nghĩ cách để đền bù.

Lần này hãy để bà ta ích kỷ một lần.

“Mãn Loan, có lẽ người khác sẽ không biết cháu là hạng người gì, nhưng cô lại hiểu rất rõ.”

“Hôm nay cô mở miệng nói ra những lời này thật sự là bởi vì cô có nhiều nỗi khổ tâm trong lòng.”

“Tạm thời cô chưa thể nói cho cháu biết lý do, nhưng sau này sẽ có một ngày nào đó cô nói cho cháu hết mọi chuyện.”

Những gì Vu Thắng Nam nói khiến cho Mộ Mãn Loan cảm giác trái tim mình rất không thoải mái.

Cô ấy chỉ là im lặng rồi nói một câu: “Để cháu suy nghĩ lại.” Rồi quay người rời đi.

Vu Thắng Nam nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Mộ Mẫn Loan mà chẳng biết tại sao trái tim lại co rút lại.

Công việc diễn tập của đoàn kịch vẫn còn tiếp tục, Tô Lam vẫn luôn đứng chờ Mộ Mãn Loan quay lại ở gần đó.

Khi Mộ Mẫn Loan xuất hiện trong trường quay thì Tô Lam còn chuẩn bị chào hỏi cô ấy thì lại thấy cô ấy đi về phía Đỗ Thanh Sở.

Mà câu nói đầu Mộ Mãn Loan nói lại khiến cho Tô Lam nhíu mày.

Cô ấy nói sức khỏe của mình không được tốt lắm nên muốn rời khỏi đoàn kịch!

Cuối cùng Tô Lam cũng không kìm chế được nữa.

Gô bước thẳng tới trước mặt Mộ Mãn Loan rồi nói với vẻ tức giận: “Có phải là cái cô Diệp Hân Nguy kia lại động tay động chân gì sau lưng rồi đúng không?”

Mộ Mãn Loan cười cười rồi nói với vẻ thản nhiên: “Không liên quan gì tới cô †a mà là do chị không được thoải mái.”

Đọc truyện chữ Full