DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4797

Chương 4797

Giờ phút này, Tô Lam vừa mới rót một ly nước ấm đưa cho Mộ Mẫn Loan đang ngồi trên ghế sô pha: “Sao rồi, chị còn đau không? Uống miếng nước trước đi, lát nữa em sẽ tìm thuốc bôi cho chị, xem có thể làm vết thương nhạt đi một chút không.”

Thật ra chính Tô Lam cũng hiểu rằng Mộ Mãn Loan đang lo lắng điều gì.

Anh trai của cô có lòng chiếm hữu rất mạnh, vốn anh ấy không thích Mộ Mân Loan lộ mặt ở bên ngoài.

Nhưng vì đây là ước mơ của cô ấy nên Tô Duy Nam mới đành phải thỏa hiệp.

Nhưng cũng với tiền đề là cô ấy có thể tự bảo vệ cho bản thân mình.

Nếu như để Tô Duy Nam biết Mộ Mãn Loan suýt chút nữa đã bị người khác bóp ch3t thì chỉ sợ rằng cả đời này anh ấy cũng sẽ không cho cô ra ngoài diễn kịch thêm một lần nào nữa.

“Cảm ơn em.”

Giọng nói của Mộ Mẫn Loan có chút yếu ớt, nhưng cũng đã tốt hơn vừa rồi rất là nhiều.

“Sao trước kia em không phát hiện chị lại là người như thế nhỉ? Chị không cho em gọi xe cứu thương cũng không chỉ là vì không muốn cho anh trai em biết đúng không?”

Mộ Mãn Loan không nói gì nhưng Tô Lam lại không kìm được nữa: “Em biết chị bình thường thì lạnh lùng nhưng nếu như chị thật sự xem trọng ai đó thì sẽ bằng lòng vì họ mà từ bỏ mọi thứ.”

“Nhưng vấn đề ở đây là chuyện này cũng phải xem đối tượng là ai chứ? Chị xem coi Vu Thắng Nam là ân nhân nhưng bà ta xem chị là cái gì?”

Mộ Mẫn Loan cười cười rồi nói: “Thật ra đối với chị thì chuyện này cũng không quan trọng lắm, chị vốn cũng không phải là rất thích diễn kịch.”

“Nếu như lúc trước không phải là bởi vì muốn nhìn thấy anh trai em, muốn nuôi dưỡng Nhất Vi nên người thì sợ rằng chị cũng sẽ không làm lại nghề cũ.”

Tô Lam nhìn Mộ Mẫn Loan một lúc rồi thở dài một hơi.

Thật ra cô cũng đã nghe nói về mối quan hệ của Mộ Mẫn Loan và Vu Thắng Nam.

Lúc đầu ở trại huấn luyện người mới ở nước ngoài, mặc dù Vu Thắng Nam cũng không vì Mộ Mẫn Loan là người Bạch Lạc mà đối xử khác biệt với cô ấy.

Thậm chí còn vì điều này mà bà ta còn nghiêm khắc với Mộ Mãn Loan hơn nhiều người khác.

Nhưng thật ra bà ta cũng rất chăm sóc Mộ Mãn Loan.

Nếu như lúc trước không phải vì có Vụ Thắng Nam thì sợ là một mình Mộ Mẫn Loan không thể nào nuôi lớn Nhất Vi được tốt như bây giờ.

Mộ Mãn Loan không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình từ cha mẹ của mình.

Nhưng Vu Thắng Nam lại cho cô ấy sự quan tâm của một người mẹ.

Cho nên tình cảm của Mộ Mẫn Loan dành cho Vu Thắng Nam rất đặc biệt.

“Mãn Loan, em biết chị đang suy nghĩ điều gì nhưng chị biết không, thật ra Diệp Hân Nguy là…”

Tô Lam còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị người khác đẩy ra.

Tô Lam và Mộ Mẫn Loan đều giật nảy mình, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Vu Thắng Nam đang xông vào với vẻ hung hăng.

Trên mặt bà ta tràn đầy sự tức giận và căm phấn.

Đôi mắt kia thậm chí còn đỏ hồng lên.

Vu Thắng Nam đi thẳng tới trước mặt Mộ Mãn Loan rồi bắt đầu chất vấn chẳng hề có chút khách sáo nào cả.

Đọc truyện chữ Full