DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 81 – Anh trai em ngoại tình rồi

“Không phải cái này cũng giống như nguyện vọng vừa rồi sao? Được, đúng là em bớt việc cho anh đấy.” Tang Diên chậm rãi nói, “Lần nào nguyện vọng của em cũng là chuyện anh muốn làm.”

Nhớ đến nguyện vọng sinh nhật năm trước, Ôn Dĩ Phàm không nhịn được phản bác: “Nguyện vọng năm trước của em là có liên quan đến công việc mà.”

“Ừ? Em nhớ lầm rồi.” Tang Diên rất không biết xấu hổ, “Em nói là muốn trở thành bạn gái của anh.”

“. . .”

Hai người đi dọc theo con phố về phía trước.

Tang Diên tiếp tục hỏi: “Còn nữa không?”

“Anh định cho em ba nguyện vọng sao?” Nhưng Ôn Dĩ Phàm không có nguyện vọng gì nữa, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao lớn của anh, suy nghĩ thật lâu: “Vậy anh cõng em đi.”

Lời nói vừa thốt lên, Ôn Dĩ Phàm lại nhớ đến sáng nay anh mới cắt chỉ: “A, em vẫn còn —— “

Không đợi cô nói xong, Tang Diên đã khom lưng: “Lên đi.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, rồi nhanh chóng leo lên: “Chỉ cõng một chút là được rồi.”

Tang Diên đứng thẳng lên, cõng cô đi về phía trước, lại nói: “Còn gì không?”

Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên hiểu ra, anh tựa như sẽ thực hiện rất nhiều nguyện vọng cho cô. Cô nhìn một bên gò má anh, cong môi, tự nhiên cảm thấy sinh nhật là một sự kiện rất đáng được mong đợi: “Vậy anh cười một chút đi.”

Tang Diên quay đầu, quét mắt nhìn cô.

Ôn Dĩ Phàm đưa tay mân mê cằm của anh, cử chỉ như đang trêu đùa con gái nhà lành: “Em muốn nhìn lúm đồng tiền của anh.”

Tang Diên nghiêm mặt không chịu cười: “Anh không có cái thứ đó.”

“Tại sao anh lại không chịu thừa nhận là anh có,” nhắc đến chuyện này, Ôn Dĩ Phàm hơi buồn bực, lấy tay chọc chọc vào vị trí lúm đồng tiền trên má anh: “Lúm đồng tiền đáng yêu như vậy, em cũng muốn có một cái.”

“. . .”

Đáng yêu.

Tang Diên giật mình, nhắc nhở cô: “Ôn Sương Hàng, đừng dùng cái từ này để miêu tả anh.”

Nhìn chăm chú vào vóc dáng rắn rỏi cao lớn của anh, Ôn Dĩ Phàm nhịn không được bật cười, bắt đầu bóp mặt anh. Cô bóp không mạnh không nhẹ, như đang cố gắng nặn ra lúm đồng tiền: “Tang Diên, em rất thích lúm đồng tiền của anh.”

Như một bao cát để người ta đấm bốc, Tang Diên mặc cho cô bóp, lúc này lại như ngầm thừa nhận chính mình có lúm đồng tiền.

“Anh có chỗ nào em không thích sao?”

“Nói cũng đúng,” Ôn Dĩ Phàm lại bắt đầu cầu nguyện, “Vậy lúm đồng tiền của anh không được cho người khác nhìn.”

Tang Diên dừng bước chân, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Ôn Sương Hàng, em nói xem sao em lại trở nên độc tài như vậy?”

Đôi mắt Ôn Dĩ Phàm cong cong xinh đẹp như vầng trăng non, cô nói thong thả, ra vẻ ta đây có lý chẳng sợ: “Thì không phải anh bảo em nói nguyện vọng sao?”

“Được.” Tang Diên hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện, như hoàn toàn không có lập trường, bất kỳ điều gì cô yêu cầu anh cũng sẽ thực hiện: “Về sau chỉ để lộ lúm đồng tiền này trước mặt em thôi.”

Ôn Dĩ Phàm lúc này mới cười thu tay về.

Tang Diên lại nói: “Còn nữa không?”

Ôn Dĩ Phàm đang suy nghĩ.

Vừa vặn đi ngang qua một tiệm trà sữa.

Bên trong đang mở ca khúc rất nổi gần đây, của S. H. E 《Cậu đã từng là thiếu niên 》.

Có lẽ nhiều năm trước, cậu có đôi mắt ngây thơ trong veo

Chạy nhanh về phía trước giống tia chớp giữa trời xuân

Yêu một người, sẽ không sợ giao cả đời mình cho người ấy

Hàng mi Ôn Dĩ Phàm run run, bỗng nhiên cô giương mắt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh đang nhìn về phía trước, tóc đen, đôi mắt đen nhánh, đường cong gò má mạnh mẽ lưu loát, mang theo vài phần sắc sảo. Đã nhiều năm trôi qua, dáng vẻ của anh đã thành thục hơn nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn gợi nhớ đến cậu thiếu niên năm xưa.

Khiến Ôn Dĩ Phàm hồi tưởng lại, hình ảnh của anh thời niên thiếu đem quả bóng rổ nhét vào trong tay cô, rồi sau đó không biết chạy đi nơi nào mượn tiền giúp cô. Khi đó anh không ngại mất mặt đi mượn tiền cho cô, đến bây giờ, vẫn như trước đây, hăng hái từng bước từng bước hỏi cô nguyện vọng ngày sinh nhật.

Rồi lại từng bước từng bước giúp cô thực hiện.

Ôn Dĩ Phàm dần dần ngẩn người, chóp mũi cay cay, mơ hồ quay đầu liếc nhìn về phía sau.

Từ góc độ này, Ôn Dĩ Phàm vẫn có thể nhìn thấy một góc quán cà phê đó ở xa xa. Tựa như chỉ một giây nữa thôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Viện Đông.

Vào giây phút này, Ôn Dĩ Phàm mới nhận ra những cảm xúc tiêu cực đang dâng cao trong lòng. Tim cô trống rỗng, cảm nhận rõ ràng nỗi khổ sở như vừa nói xong lời từ biệt.

Như một phần của trái tim cô đã mãi mãi mất đi.

Ở ngày sinh nhật 25 tuổi này.

Dời ánh mắt, Ôn Dĩ Phàm vùi mặt vào cổ Tang Diên.

Chú ý đến động tác của cô, Tang Diên lại nhìn lại: “Làm sao? Còn chưa nghĩ ra?”

Ôn Dĩ Phàm mới ý thức được, thật ra cô không bình thản như cô biểu hiện ra ngoài. Hốc mắt cô dần ướt, dính một chút sang cổ anh, lạnh buốt: “Tang Diên.”

Tang Diên dừng lại: “Làm sao vậy?”

“Trừ anh, ” Ôn Dĩ Phàm ôm cổ anh, cố nén nghẹn ngào: “Không có ai yêu em.”

“. . .”

Không biết từ khi nào, hai người đã rời xa đường phố đông đúc náo nhiệt.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Tang Diên dừng bước. Ánh sáng loang loáng chiếu lên mặt anh, anh quay đầu chăm chú nhìn Ôn Dĩ Phàm đang ở trên lưng, đôi mắt thâm trầm không rõ.

Giọng anh rất nhẹ, như có như không: “Anh chỉ yêu em.”

Từ rung động đầu tiên ở tuổi thiếu niên, luôn kéo dài đến tận bây giờ, rồi trong mỗi một khoảnh khắc ở tương lai.

Anh chỉ yêu em.

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm ngẩng mặt, xuyên qua màn nước mắt mờ mịt, đối diện với ánh mắt của anh.

“Ôn Sương Hàng, ” Tang Diên nhướng mày cười lên, ngửa đầu hôn vào cằm cô, chậm rãi nhưng nghiêm túc nói: “Em cầu nguyện đi.”

Ôn Dĩ Phàm nói, giọng vẫn nghèn nghẹn: “Cái gì?”

Dưới màn đêm, từng đợt gió khô nóng thổi trên đường phố. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thế giới như chỉ còn lại hai người.

Trong mắt mỗi người chỉ nhìn thấy hình ảnh của người kia, như không thể chứa đựng thêm bất kỳ ai khác.

Lại ước nguyện.

Trừ anh.

Sẽ còn có rất nhiều người yêu em.

Tiết sương giáng qua đi, như cũng đem cái nóng bức đi theo. Thành phố Nam Vu bắt đầu bước vào mùa đông. Theo thời gian trôi qua, vết thương của Tang Diên cũng khôi phục rất tốt, cuối cùng chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt.

Ôn Dĩ Phàm tìm hiểu rất nhiều phương pháp để làm mờ sẹo, lăn lộn nhiều ngày, mới làm cho vết sẹo của anh nhạt màu đi một chút.

Quay qua quay lại đã đến cuối năm.

Một lần đi ra ngoài phỏng vấn rồi trở về đài, Ôn Dĩ Phàm bị Cam Hồng Viễn kéo ra nói chuyện. Đại khái là đã sắp đến buổi liên hoan cuối năm của đài, ông thấy trong lý lịch của cô có viết là học mười năm ở khối năng khiếu múa, nên bảo cô chuẩn bị biểu diễn một tiết mục, để tổ chuyên mục 《 truyền đạt 》được vẻ vang lây.

Ôn Dĩ Phàm rất bất ngờ: “Chủ nhiệm, cháu học múa mười năm, nhưng cũng gần mười năm nay không múa rồi.”

Cam Hồng Viễn cười híp mắt, với lấy ly nước, uống một ngụm: “Không có việc gì, có học là tốt hơn không rồi. Hơn nữa chỉ biểu diễn cho vui thôi, đài chúng ta không có được mấy cô gái trẻ, còn lại đều là đàn ông con trai, biểu diễn cũng không ai muốn xem.”

Ôn Dĩ Phàm uyển chuyển nói: “Nhưng cháu không có thời gian luyện tập, kiến thức cơ bản cũng rất lâu không luyện, hiện giờ còn đang ôm một đống báo cáo phải nộp. . .”

Cam Hồng Viễn gật đầu, rất thân thiết chia sẻ: “Thời gian này cháu không cần làm đề tài mới đâu, cứ lo chuẩn bị tiết mục thật tốt đi. Không cần phải làm tiết mục tập thể ồn ào, tổ chúng ta phải có một tiết mục thật khác biệt, chỉ cần cháu múa thôi.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm lại nói vài câu cự tuyệt, nhưng đều bị Cam Hồng Viễn gạt phăng đi.

Cuối cùng cô vẫn bị ‘không trâu bắt chó đi cày’ mà nhận lấy việc này.

Trở về phòng, Tô Điềm tò mò đến gần: “Chủ nhiệm tìm cậu làm gì? Nói về chuyện liên hoan cuối năm sao?”

Ôn Dĩ Phàm nhìn sang: “Cậu cũng bị gọi sao?”

“Ừ, nhưng mà mình không có năng khiếu gì cả, nên chú ấy nói một câu là mình phản bác một câu.” Tô Điềm quả thực không thể làm được chuyện này, cô cợt nhã nói: “Mấy năm trước những chuyện này đều là do chị Lâm chủ động chuẩn bị, năm nay không tìm được người nên chủ nhiệm rất lo. Mình thấy chú ấy mới gọi vài người, bây giờ xem ra xác định là cậu rồi.”

Ôn Dĩ Phàm cảm thấy đau đầu.

“Không sao đâu, múa thì múa thôi. Liên hoan năm trước cậu cũng xem rồi đấy, chỉ có vài tiết mục tạm xem được, chỉ để vui vẻ một chút thôi mà.” Tô Điềm an ủi cô, “Hơn nữa còn có phần thưởng. Đúng rồi, cậu có thể đưa Tang vịt vương đến xem luôn.”

Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm thoáng ngồi thẳng dậy.

Tô Điềm nửa đùa giỡn: “Nói không chừng anh ấy còn rất thích xem cậu múa đấy.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn về phía Tô Điềm, như là nhớ ra chuyện gì đó, khuôn mặt bỗng sáng bừng lên. Cô hơi cúi đầu, khẽ liếm khóe môi: “Ừ, để mình về suy nghĩ thêm.”

Về đến nhà, Tang Diên vẫn chưa về. Cô về phòng rồi đi tắm, đến khi cô quay lại phòng khách thì đã nghe tiếng Tang Diên đang nói chuyện điện thoại với ai đó: “Anh trai của em là 9x, cám ơn.”

“. . .”

Nghe được câu này, Ôn Dĩ Phàm biết ngay ở đầu dây bên kia là ai.

Cô đến tủ lạnh lấy một ly sữa chua, rồi ngồi vào bên cạnh Tang Diên, anh lại cực kỳ thiếu đòn, kéo dài giọng nói: “Nửa ngày cũng không nói đến chính sự, em phải nói cho anh đây biết nguyên nhân, tại sao lại không đồng ý. Nếu như là vì tuổi tác, thì anh đây cũng không có biện pháp gì, dù sao thì bạn trai của em đúng thật là hơi già.”

Ôn Dĩ Phàm lặng lẽ uống sữa chua.

Cũng không biết Tang Duyên với tính cách như này, thì làm thế nào mà sống đến lớn được như bây giờ.

Chờ anh nói chuyện xong, Ôn Dĩ Phàm mới hỏi: “Chích Chích thế nào?”

Tang Diên miễn cưỡng nói: “Ăn tết nhóc con muốn mang Đoàn Gia Hứa về nhà, nói ba mẹ anh không quá đồng ý cho hai người ở bên nhau.”

“A?” Ôn Dĩ Phàm bỗng chốc nảy sinh cảm giác đồng cảm, lúng túng nói: “Tại sao lại không đồng ý?”

Tang Diên tựa như không xem đây là chuyện gì lớn: “Không biết, chắc là tuổi tác quá lớn đi.”

Ôn Dĩ Phàm càng cảm thấy nguy hiểm: “Em và Đoàn Gia Hứa chắc là cùng tuổi mà.”

Tang Diên nói chuyện ra vẻ đúng lý hợp tình: “Chúng ta, là 9x.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm cũng không hiểu nổi cái tiêu chuẩn “Già” của anh là dựa trên cái gì.

Sau đó, Tang Diên nghiêng đầu nhìn cô, như xem đây là một đoạn nhạc dạo, bỗng nhiên lên tiếng: “Ôn Sương Hàng, năm nay cùng anh về nhà ăn tết đi?”

Mới vừa nghe được thái độ của ba mẹ Tang Diên đối với Đoàn Gia Hứa, Ôn Dĩ Phàm cực kỳ ưu sầu.

“Ba mẹ anh nếu cũng không đồng ý thì làm sao bây giờ?”

Tang Diên nhướng mày: “Em trái lại không cần lo lắng đâu.”

Ôn Dĩ Phàm: “Tại sao?”

“Ba mẹ đối với chuyện tìm bạn gái của anh yêu cầu không cao, ” Tang Diên tựa như cũng không cảm thấy tiêu chuẩn thấp như vậy có vấn đề gì, thờ ơ nói: “Là con gái là được.”

Nghĩ điều kiện của Tang Diên cũng không đến nỗi gấp như vậy, nhưng mẹ anh lúc trước hình như luôn lo lắng tìm đối tượng hẹn hò cho anh, như sợ anh không tìm được vợ.

Ôn Dĩ Phàm không biết nguyên nhân là gì.

Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, nghiêm túc đáp ứng: “Vậy đến lúc đó em mua một ít quà đem đến, ba mẹ anh có thích món gì không?”

“Ừ? Không mua cũng được.” Tang Diên câu môi, tâm trạng hình như cũng không tệ, “Muốn mua thì đến lúc đó anh đi mua cùng em.”

“Được.” Ôn Dĩ Phàm yên lòng, đang băn khoăn không biết có nên nói cho Tang Diên nghe chuyện biểu diễn văn nghệ cuối năm không, nhưng cũng không biết chính mình đến lúc đó có thể múa thành cái dạng gì, đành phải dò hỏi trước một chút: “Đúng rồi, buổi tối ngày 22 anh có rảnh không?”

“Không biết, ” Tang Diên nói, “Làm sao?”

“Không, đúng dịp công ty em liên hoan cuối năm.” Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, không nói quá rõ, “Có thể mang người nhà đến.”

Tang Diên lập tức hiểu ra: “Em có biểu diễn sao?”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm cũng không biết sao anh lại đoán được, cố làm ra vẻ bình thản, nói: “Ừ, em và Tô Điềm cùng biểu diễn một tiết mục song ca. Nếu anh muốn thì có thể đến xem.”

Tang Diên không nghĩ nhiều, ung dung nói: “Được.”

Một ngày trước buổi liên hoan cuối năm, Ôn Dĩ Phàm vừa vặn đến lượt nghỉ phép. Cô vốn định nghỉ ngơi thật tốt một đêm, tỉnh lại sẽ luyện múa, kết quả lại bị Tang Diên lăn lộn cả một buổi tối, mãi đến bình minh mới chợp mắt.

Ôn Dĩ Phàm không muốn nhúc nhích một chút xíu nào.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe tiếng điện thoại của Tang Diên như liên tục reo lên.

Sau đó, chắc là sợ quấy rầy đến cô, Tang Diên trực tiếp đứng dậy ra khỏi phòng. Không biết có chuyện gì, cô cố sức mở mắt nhìn anh vài giây, rồi sau đó lại bị cơn buồn ngủ kéo vào giấc mơ.

Không lâu sau, Ôn Dĩ Phàm nghe được từ ngoài sảnh có tiếng gõ cửa.

Cô dùng gối che hai tai lại, chờ Tang Diên chạy ra mở cửa.

Nhưng kéo dài hơn nửa phút, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Ôn Dĩ Phàm bị đánh thức đã bực bội đến đỉnh điểm, bò dậy ra khỏi phòng. Cô vô cảm liếc mắt, nghe thấy từ phòng tắm có tiếng nước chảy.

Ôn Dĩ Phàm đi ra tiền sảnh, mở cửa, hỏi: “Tìm ai?”

Bên ngoài là một người mặc đồng phục giao thức ăn: “Đồ ăn của cô đây.”

Đầu óc của Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn không thể hoạt động được, cô chỉ muốn nhanh chóng lấy xong rồi quay về ngủ. Cô nhận lấy đồ ăn, rồi lập tức đóng cửa lại. Cô đến nhìn cũng lười, trực tiếp đặt hộp đồ ăn lên bàn, rồi trở về phòng ngủ của Tang Diên.

Không biết qua bao lâu.

Ôn Dĩ Phàm nghe được tiếng Tang Diên tắm xong đi ra. Anh đẩy cửa đi vào, trên người mang theo mùi gỗ đàn hương nồng đậm, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Ai mới đến vậy?”

Cô đem chăn che đến đỉnh đầu, không muốn phản ứng với anh.

Cũng không tiếp tục làm ồn cô, Tang Diên lại đứng lên đi ra ngoài, không bao lâu sau lại trở lại. Không biết đã thấy cái gì, anh cách chăn bồng cô lên, hỏi: “Này, Ôn Sương Hàng. Giận sao?”

Ôn Dĩ Phàm không nhịn nổi nữa, kéo chăn xuống: “Em buồn ngủ.”

“Đồ ăn kia là do Đoàn Gia Hứa đặt cho anh —— “

“Tang Diên, ” Ôn Dĩ Phàm cắt ngang lời anh, rồi nghiêm túc nói: “Nếu anh còn quấy rầy không cho em ngủ nữa, em sẽ không để ý đến anh một tuần lễ. Hiểu?”

“. . .”

Tang Diên ngẩn người vài giây, rồi nhướng mày cười: “Em làm sao lại học cách nói của anh vậy.”

Ôn Dĩ Phàm lại lần nữa chui vào trong chăn, trở mình, xoay lưng về phía anh.

“Chích Chích trở về Nam Vu, anh đi đón con bé đây.” Tang Diên cũng không biết tại sao cô nương này mỗi khi bị đánh thức lại cáu bẳn đến như vậy, giọng nói không khỏi thấp đi vài phần: “Lát nữa anh ăn cơm ở bên ngoài.”

Như không nghe thấy gì, Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

Nhìn chăm chú bộ dáng này của cô, Tang Diên chợt thấy hơi ngứa tay. Anh cười nhẹ vài tiếng, đặc biệt thiếu đòn mà bắt lấy cô, kéo chăn xuống dưới, không hề cố kỵ kéo cô vào trong lòng rồi dùng sức hôn xuống.

Nhận thấy cô lại sắp nổi giận, Tang Diên lập tức kéo chăn gói kỹ cô lại.

Như là không làm bất cứ chuyện gì.

Dáng vẻ Tang Diên như không thẹn với lương tâm, cà lơ phất phơ nói: “Được, ngủ đi. Anh đi đây.”

Sau đó, Ôn Dĩ Phàm lăn qua lộn lại một lúc lâu, vẫn không thể ngủ lại được nữa. Vì chưa ngủ đủ giấc, tâm tình cô đặc biệt nóng nảy, bò dậy, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn Tang Diên gởi cho cô:【 Ngủ dậy thì nhắn tin cho anh.】

Ôn Dĩ Phàm không muốn để ý đến anh, không thèm trả lời tin nhắn.

Rửa mặt xong, Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn hộp đồ ăn đặt trên bàn, chú ý thấy có tờ giấy ghi chú dán ở trên.

—— bạn trai tôi lên cơn sốt, ba ngày nay tôi không liên lạc được với anh ấy. Tôi đang ở xa không thể chạy về được, anh làm ơn gọi anh ấy tỉnh dậy ăn cơm, cám ơn nhiều.

“. . .”

Hình như đây là thức ăn do Tang Diên gọi, anh ghi chú như vậy là có ý gì?

Là sợ chính mình không thức dậy nổi sao?

Ôn Dĩ Phàm cũng không nghĩ quá nhiều, cầm hộp đồ ăn lên rồi ngồi vào ghế sofa, tiện tay mở TV, tìm một bộ phim rất nổi gần đây để xem. Cô vừa ăn vừa xem phim, điện thoại thỉnh thoảng lại reo lên một tiếng.

Cô liếc mắt, thấy không có chuyện gì, nên vẫn không trả lời.

Ăn được một nửa, ở tiền sảnh bỗng nhiên có động tĩnh. Cô đứng dậy đi ra mở cửa, thấy người đứng ngoài cửa là Tang Trĩ, cô ngẩn người: “Chích Chích, sao em lại đến đây?”

“Anh hai bảo em lên đây.” Liếc thấy tờ giấy ghi chú trên hộp thức ăn, Tang Trĩ chỉ chỉ ngón tay, như hơi chột dạ, “Chị Dĩ Phàm, có phải vì cái này mà chị giận anh hai không?”

Tang Trĩ vừa nói xong, Ôn Dĩ Phàm yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ mình nổi giận biểu hiện lại rõ ràng như vậy sao, lại nhìn về tờ giấy ghi chú. Không lâu sau, cô hơi mờ mịt trả lời: “Không có, mấy món này chị đều ăn được. . .”

Tang Trĩ nhẹ nhàng thở ra: “Em còn tưởng rằng chị hiểu lầm anh hai em ngoại tình.”

An tĩnh vài giây.

Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên ý thức được, nội dung của tờ ghi chú đúng là có ý này. Cô rũ mắt, như chậm một nhịp mà lên tiếng hỏi: “A, đây là ý ngoại tình sao?”

“. . .”

Lại trò chuyện với Tang Trĩ vài câu.

Thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa, sợ cô gái nhỏ này đói bụng, Ôn Dĩ Phàm đứng dậy vào bếp, định nấu mì cho cô ấy. Tang Trĩ đi theo sau cô, nhắc nhở: “Chị Dĩ Phàm, anh hai em bảo chị xuống lầu rồi đi ăn chung luôn, chúng ta không đi sao?”

Ôn Dĩ Phàm ôn hòa nói: “Chị ăn rồi, em có muốn ra ngoài ăn không?”

Tang Trĩ chớp mắt: “Thôi em ăn mì chị nấu đi.”

Không lâu sau, ở tiền sảnh lại vang lên động tĩnh.

Tang Trĩ chủ động đi qua mở cửa.

Tang Diên từ bên ngoài đi vào. Anh mặc áo khoác màu đen, cùng màu với quần dài, vai rộng chân dài, trông đặc biệt ngầu. Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Ôn Dĩ Phàm lại nhớ lại chuyện buổi sáng anh điên cuồng quấy rối giấc ngủ của cô.

Mà dáng vẻ lúc này vẫn bình thản như không cảm thấy chính mình có vấn đề gì.

Ôn Dĩ Phàm mím môi, không muốn nói chuyện với anh một chút nào.

Nhìn thấy hai cô gái đều đang ở trong bếp, Tang Diên tùy ý hỏi một câu: “Hai người đang làm gì vậy?”

Tang Trĩ trả lời: “Chị dâu đang nấu mì cho em.”

Nghe được từ “Chị dâu” này, Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu, đụng phải ánh mắt của Tang Diên. Rồi sau đó, cô nhìn về phía Tang Trĩ, nhớ đến nội dung tờ ghi chú, rất cố ý nhắc nhở: “Đừng gọi chị như vậy, anh trai của em ngoại tình rồi.”

Tang Diên: “. . .”

Đọc truyện chữ Full