DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 82 – Em cho là tên súc sinh kia có thể dằn lòng giống anh?

Cảm thấy không khí không đúng lắm, ánh mắt của Tang Trĩ đảo qua hai người, rồi sau đó rất thức thời mà rút lui khỏi phòng bếp, để lại không gian riêng cho họ.

Trước khi đi ra còn thuận tay cài cửa lại.

Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, tiếp tục cắt thịt trên thớt. Tóc cô được búi cao lên, chỉ còn rơi rớt vài sợi ở bên tai và sau cổ. Khuôn mặt thường ngày ôn hòa mang nét cười thì lúc này nghiêm nghị, không biểu lộ cảm xúc gì.

Tang Diên đi đến bên cạnh cô, yên lặng vài giây, rồi mới cảm thấy hoang đường mà lên tiếng: “Ôn Sương Hàng, em thấy anh ngoại tình mà em còn ăn đồ ăn của người ta gọi đến sao?”

“. . .”

Đây là một cú phản đòn vô cùng chuẩn xác.

Ôn Dĩ Phàm dừng tay lại. Theo câu hỏi của anh, suýt chút nữa thì khung thành đã bị thủng lưới, một chút khó chịu kia cũng tan biến theo. Cô cụp mắt, vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Mua cũng mua rồi.”

Ý là.

Không ăn thì thật lãng phí.

Nhìn chăm chú cô một lúc lâu, Tang Diên cũng không so đo chuyện này cùng cô nữa. Anh như nhớ ra, từ trong túi lấy điện thoại ra, tùy ý quơ quơ: “Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?”

Nói xong, anh lại cho cô bậc thang để đi xuống, bổ sung một câu: “Không thấy sao?”

“Có thấy.” Ôn Dĩ Phàm mở vòi nước, bắt đầu rửa rau, không uyển chuyển một chút nào, “Không muốn trả lời.”

“. . .”

Nhìn thấy động tác của cô, Tang Diên xắn tay áo của mình lên, rồi bắt lấy tay cô từ trong chậu nước đem ra ngoài, nhận lấy công việc cô đang làm. Anh không nói gì nữa, muốn bóp mặt cô lại ngại vì trên tay còn ướt: “Được.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, rất phách lối chùi bàn tay dính nước vào áo anh.

Nhìn thấy động tác của cô, Tang Diên ý vị thâm trường nói: “Ôn Sương Hàng, em bây giờ tính tình phách lối thật đấy.”

“. . .”

Đây! Còn không phải là! Tại anh! Quấy phá giấc ngủ của em! ! !

Ôn Dĩ Phàm lại bắt đầu cảm thấy hơi bực bội. Cô không để ý đến anh, xoay người cầm một cái nồi lớn, đưa đến dưới vòi nước. Giống như muốn vạch rõ giới hạn với anh, lấy nước xong cô liền lùi ra xa vài bước.

Tang Diên tắt vòi nước, rút khăn giấy lau tay, lười nhác nói: “Ôn Sương Hàng.”

Ôn Dĩ Phàm đặt nồi lên bếp điện, rồi ấn công tắc.

Anh đem một câu tách thành ba câu, để thể hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Em.”

“Bạo hành lạnh*.”

“Anh.”

(*Bạo hành lạnh: là bạo hành vô hình không để lại tổn thương trên da thịt, nhưng nó vẫn gây ra tổn thương mà mắt thường không thể nhìn thấy đối với người bị bạo hành. Có thể kể đến như bị ngó lơ, quát mắng hoặc bị một người mình quan tâm đe dọa, hay bị người ta thờ ơ khi mình cần giúp đỡ – Theo Wikipedia.)

“. . .” Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm lập tức nhìn về phía anh. Cô suy nghĩ, rồi bỗng thấy tình huống hình như đúng là như vậy, nên cô đề ra một yêu cầu mà cô tự thấy là rất hợp lý: “Vậy thì anh đừng bắt chuyện với em nữa.”

Tang Diên khẽ nhếch mày: “Còn có thể như vậy?”

Sợ giả lơ sẽ lại bị tố cáo là bạo hành lạnh, Ôn Dĩ Phàm gật đầu một cái.

Ôn Dĩ Phàm tháo túi mì sợi, đang suy nghĩ phải nấu bao nhiêu, thì Tang Diên bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy cô. Anh cúi đầu, cả người hơi khom xuống, cằm đặt lên gáy cô.

Thân thể hai người dán sát.

Như lấy cô làm cột chống, anh đứng lỏng lỏng lẻo lẻo, đè ép xuống người cô.

Ôn Dĩ Phàm lập tức quay đầu.

“Làm gì chứ, không phải chỉ hôn em một chút thôi sao.” Đôi mắt Tang Diên đen nhánh loé sáng, anh hơi bĩu môi, giọng ngân nga kéo dài, “Tối hôm qua anh hôn em biết bao nhiêu lần, sao không thấy em nổi giận gì.”

“. . .”

Hai tình huống có thể giống nhau sao?

Thấy anh đặc biệt thiếu đòn, Ôn Dĩ Phàm không nhịn được đưa tay bóp mặt anh.

Như có phép thuật, động tác của cô vừa đưa ra, lúm đồng tiền bên mép của Tang Diên đã hằn sâu xuống, làm cho khuôn mặt của anh trở nên nhu hòa hẳn đi. Anh nín cười, nói như biết lỗi: “Được, là anh sai rồi.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh không chớp mắt.

Ánh mắt của Tang Diên nhìn thẳng vào cô, anh lại nói: “Đừng nóng giận chứ.”

Dừng vài giây.

Thấy nét mặt cô vẫn không giãn ra chút nào, giọng Tang Diên như nghiền ngẫm: “Cô nương này sao lại khó dỗ dành như vậy?”

“. . .”

“Em không thấy anh rất đáng thương sao? Mới ngủ được vài tiếng, đã bị tên Đoàn Gia Hứa chó má kia liên tục oanh tạc kêu anh đi đón người. Đón xong nhóc con trở về nhà, thì ” Tang Diên ung dung thong thả nói, “Vợ anh lại còn bạo hành lạnh anh.”

Môi Ôn Dĩ Phàm run run, không nhịn được nói: “Em đâu có ‘Bạo hành’ anh.”

Tang Diên nhàn nhạt nói: “Nhưng mà anh rất đau đấy.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm đổi câu nói, “Em cũng không ‘Lạnh’ gì anh cả .”

“Ừ? Anh đang lạnh đây này.” Tang Diên ôm cô chặt hơn, như muốn khảm cô vào ngực. Anh khẽ cắn xuống phần gáy trắng nõn mịn màng của cô, dùng tất cả các thủ đoạn để dập lửa giận của cô, “Em sưởi ấm cho anh đi.”

“Lạnh thì mặc áo khoác đi, ” Ôn Dĩ Phàm thấy ngứa, cơn giận đã theo những hành động của anh tiêu tan từ lâu, cảm thấy hơi buồn cười, “Anh lớn như vậy, hơn nữa không phải suốt ngày nói mình là một Đại lão gia sao? Sao lại còn làm nũng với em.”

Vừa nói xong, cô liếc mắt chú ý đến phía cửa.

Cửa phòng bếp là cửa kính, từ góc độ này có thể nhìn thấy Tang Trĩ đang ngồi ở ghế sofa chơi điện thoại. Sợ bị nhìn thấy, tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm trong nháy mắt thay đổi, giơ tay đẩy đầu của anh ra: “Anh chú ý một chút đi.”

Tang Diên: “Làm sao?”

“Chích Chích đang ở bên ngoài, em ấy còn nhỏ trông thấy sẽ xấu hổ.” Ôn Dĩ Phàm cảm giác anh thẳng tắp vô tư cực kỳ, như không để ý bị bất kỳ ai nhìn thấy, chỉ có thể nhẫn nại nhắc nhở, “Hơn nữa, anh làm anh mà không muốn giữ lại hình tượng tốt trước mặt em gái sao?”

“Hình tượng tốt? Trong mắt tiểu quỷ, anh đây không khác gì đồ vật.”

“. . .”

Dứt lời, Tang Diên quét mắt về phía phòng khách, rồi thong thả nói: “Hơn nữa, tiểu quỷ kia có bạn trai là Đoàn Gia Hứa, cũng xem như là đã gặp kiểu người sóng to gió lớn rồi.”

Ôn Dĩ Phàm không quá hiểu ý của anh: “A?”

Tuy nói như vậy, nhưng Tang Diên vẫn đứng thẳng người lên, dựa vào bàn bếp bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô.

“Em cho là tên súc sinh kia có thể dằn lòng giống anh sao?”

“. . .”

Nghe Tang Diên nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm thật sự hiếu kỳ không biết Đoàn Gia Hứa là dạng người gì. Rốt cuộc thì theo cô thấy, Tang Diên từ khi yêu thì trình độ mặt dày vô sỉ đã không ai có thể sánh được.

Nấu mì xong, ba người ngồi vào bàn ăn.

Lo lắng Ôn Dĩ Phàm thật sự vì chuyện tờ giấy ghi chú mà hiểu lầm, hiếm khi Tang Trĩ không đối nghịch với Tang Diên, cô dè dặt giải thích: “Chị Dĩ Phàm, thức ăn kia là do bạn trai em gọi, ý anh ấy là muốn anh hai dậy đi đón em, nên mới ghi chú linh tinh như vậy, không phải là ngoại tình gì đâu.”

Ôn Dĩ Phàm cười: “Chị biết, vừa rồi chị đùa với anh hai em thôi.”

Tang Trĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn đang di chuyển giữa hai người bọn họ. Có thể là vẫn chưa thích ứng với hình ảnh trước mắt, cô luôn cảm thấy không hợp với lẽ thường, không nhịn được mà nói: “Chị Dĩ Phàm, có phải là chị thuê nhà chung với anh hai em lâu ngày __”

Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”

“xong rồi, ” Tang Trĩ lầu bầu nói, “tiêu chuẩn kén vợ kén chồng cũng hạ thấp xuống theo.”

“. . .” Tang Diên nghiêng đầu, ngữ khí lành lạnh, “Nói cái gì đấy.”

Cảm giác đây cũng xem như là đang nói xấu bạn trai của Ôn Dĩ Phàm, Tang Trĩ nhịn một chút, không tiếp tục nói đề tài này nữa. Cô cúi đầu, cắn môi, lại nhìn vào mắt Ôn Dĩ Phàm, thay đổi cách nói chuyện: “Chị Dĩ Phàm, chị quá xinh đẹp.”

Câu nói đầy ý ám chỉ.

Tang Diên trái lại chưa từng nghĩ chính mình lại nuôi ong tay áo, đem kẻ địch về nhà, anh tựa lưng vào ghế, mặt vô cảm mà nhìn Tang Trĩ chăm chú: “Tiểu quỷ, trước đây em nhờ anh giúp gì ấy nhỉ?”

Muốn anh giúp đỡ ở trước mặt ba mẹ khen Đoàn Gia Hứa vài câu, Tang Trĩ lập tức im bặt: “. . .”

Qua một lúc.

Tang Trĩ kiên trì đến cùng, rất miễn cưỡng bổ sung một câu: “Nhưng anh hai em cũng rất đẹp trai.”

“. . .”

Sau khi ăn xong, Ôn Dĩ Phàm muốn trở về đài luyện múa thêm. Nghĩ Tang Diên đúng là không ngủ bao lâu, cô liền bảo anh đi ngủ thêm, tuỳ tiện tìm lý do đi ra ngoài, nhân tiện đưa Tang Trĩ về nhà.

Đã luyện được gần hai tháng, mỗi ngày khi có thời gian rảnh rỗi Ôn Dĩ Phàm đều đến căn phòng họp còn trống này luyện tập.

Tiết mục cô chuẩn bị chính là vũ điệu ba lê mà trước đây cô rất am hiểu “Kẹp hạt dẻ*”

(*Kẹp hạt dẻ (The Nutcracker) là vở ballet do Marius Petipa và Lev Ivanov dàn dựng, với phần âm nhạc của Pyotr Ilyich Tchaikovsky – theo Wikipedia.)

Cách nhiều năm, độ dẻo dai và linh hoạt của cơ thể đã không thể nào so sánh với trước kia. Trong quá trình tập luyện, tuy đau đớn và mệt mỏi, nhưng dần dần Ôn Dĩ Phàm đã tìm lại được cảm giác khi huấn luyện như ngày trước.

Cảm giác ủy khuất và không cam lòng vì bị buộc phải từ bỏ, cũng đã chậm rãi trôi đi.

Tưởng tượng ra biểu cảm của Tang Diên sau khi xem, Ôn Dĩ Phàm thoáng vui vẻ, cũng bắt đầu cảm thấy có động lực hơn.

Buổi chiều ngày hôm sau là buổi tổng diễn tập, đến bảy giờ tối chương trình mới chính thức bắt đầu.

Gần đến bảy giờ thì Ôn Dĩ Phàm nhận được tin nhắn từ Tang Diên, nói là anh bên kia có việc đột xuất, có thể sẽ đến muộn. Cô chăm chú nhìn tin nhắn, tuy lúc trước cũng biết anh không chắc chắn sẽ đến, nhưng có lẽ vì đã bỏ công luyện tập một thời gian dài, nhận được tin nhắn như vậy cô vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Bởi vì tiết mục của cô được xếp rất gần ở phía trước.

Nhưng cảm xúc này cũng không duy trì quá lâu, suy nghĩ anh có thể nhìn thấy là được, Ôn Dĩ Phàm bảo Tô Điềm một lát nữa quay phim lại giúp cô. Rồi sau đó, cô gởi số điện thoại của Phó Tráng cho Tang Diên, trả lời anh: 【 Vậy nếu lát nữa em không trả lời điện thoại, thì anh gọi cho Phó Tráng để cậu ấy dẫn anh vào.】

Tang Diên: 【 Được 】

Buổi liên hoan cuối năm không khí rất thân thiện, các tiết mục văn nghệ cũng rất vui vẻ, không phải là kịch ngắn thì là hát tập thể. Ôn Dĩ Phàm vừa xem vừa cười, vẫn để mắt liếc nhìn điện thoại vài lần, nhưng gần đến tiết mục của cô, vẫn không thấy chút tin tức gì từ Tang Diên.

Ôn Dĩ Phàm không đợi thêm nữa, cô dặn dò Phó Tráng vài câu rồi đứng dậy đến phía sau sân khấu.

Vốn mọi việc vẫn thuận lợi, nhưng khi Tang Diên chuẩn bị ra khỏi công ty, thì nhận được thông báo hạng mục xảy ra chút vấn đề, phải tăng ca. Cố gắng làm xong, anh mới ra khỏi công ty, mở định vị địa chỉ Ôn Dĩ Phàm gởi cho anh, rồi lái xe đến.

Đến dưới lầu thì Tang Diên nhắn tin cho Ôn Dĩ Phàm.

Không nhận được trả lời.

Tang Diên liền nhắn tin cho Phó Tráng.

Rất nhanh, Tang Diên đã thấy Phó Tráng tất tả chạy ra.

Vừa thấy anh, Phó Tráng đã cực kỳ gấp gáp kéo anh đi vào trong: “Anh trai, anh nhanh lên một chút! Chị Dĩ Phàm sắp bắt đầu biểu diễn rồi! Em muốn xem chị ấy diễn! Anh đừng để ảnh hưởng đến em!”

“. . .” Tang Diên nhướng mày, muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại thành, “Vậy cậu đi nhanh một chút đi.”

Hai người đi thang máy lên lầu.

Tính Phó Tráng rất hay lảm nhảm, từ khi nhìn thấy Tang Diên miệng vẫn không dừng lại, bô bô nói đủ thứ chuyện. Chủ đề đều vây quanh Ôn Dĩ Phàm, cuồn cuộn không ngừng ca ngợi cô: “Chị Dĩ Phàm thật là lợi hại, chị ấy có rất nhiều kỹ năng. Hơn nữa tiết mục này chị ấy đã tập luyện rất lâu, mỗi ngày đều tập. Bọn em tan việc là đi về, còn chị ấy thì đi phòng họp luyện tập!”

“. . .”

“Hừ, nếu không phải là em không biết múa, ” Phó Tráng thở dài, “thì em sẽ múa cùng chị ấy, chứ chị ấy luyện tập một mình cũng buồn chán. Nhưng anh trai ơi, tại sao anh không giúp đỡ chị ấy, anh cứ đứng yên bên cạnh xem như là đồ trưng bày thì cũng đẹp mắt.”

Tang Diên càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Nhưng không đợi anh kịp hỏi, thì hai người đã lên đến nơi. Bên trong tối mờ, chỉ có trên sân khấu ánh đèn sáng rực, lúc này hình như sắp bắt đầu một tiết mục mới.

Người dẫn chương trình đang giới thiệu.

Phó Tráng nhất thời im lặng, anh sợ ảnh hưởng đến những người khác.

Dưới sân khấu có khoảng vài chục cái bàn tròn, bên trên để đồ uống và bánh trái, hình như được chia theo từng phòng ban. Tang Diên được Phó Tráng đưa đến một chỗ ngồi bên trong, có thể nhìn thấy túi xách và điện thoại của Ôn Dĩ Phàm đang để bên cạnh.

Cùng lúc đó, người dẫn chương trình đã giới thiệu xong, rồi sau đó đi xuống.

Tang Diên giương mắt nhìn về phía sân khấu, vẻ mặt kinh ngạc.

Giây phút này, Ôn Dĩ Phàm đang đứng một mình giữa sân khấu. Cô mặc bộ váy múa ba lê màu trắng, áo cúp ngực không tay có đính hạt lấp lánh. Phía trên lộ ra mảng lớn xương quai xanh và cánh tay mảnh mai trắng nõn, phía sau lưng lộ ra xương con bướm lưu loát xinh đẹp.

Ngoại hình cô cực kỳ diễm lệ, màu da trắng đến phản quang.

Váy bồng bềnh, quấn từng tầng từng tầng sa.

Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc của vở ba lê《 Kẹp hạt dẻ 》.

Vui vẻ và nhẹ nhàng, như tiếng chuông lắc lư bên tai, làm người ta không thể không bị lôi cuốn theo. Ôn Dĩ Phàm đứng giữa sân khấu, nhón chân lên, thân thể vô cùng mềm mại, nhún nhẩy theo tiếng nhạc.

Cổ cô ngẩng cao, như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, xoay tròn trên sân khấu.

Hoàn toàn không nghĩ đến sẽ thấy khung cảnh này, Tang Diên nhìn chăm chú lên sân khấu, ánh mắt như dán vào Ôn Dĩ Phàm, không rời một giây nào. Hầu kết của anh trượt nhẹ, hình ảnh cô múa trên sân khấu lúc này dần dần trùng khớp với hình ảnh người thiếu nữ trong trí nhớ của anh.

Ở trường trung học Nam Vu, học sinh lớp 10 sẽ được huấn luyện quân sự một tuần, luôn là cuối học kỳ 1 hàng năm, sau khi thi học kỳ các môn xong.

Địa điểm tập huấn là một doanh trại cũ ở vùng ngoại ô.

Buổi biểu diễn văn nghệ ở doanh trại, vì là học sinh năng khiếu múa, nên Ôn Dĩ Phàm bị giáo viên cứng rắn kéo đi biểu diễn một tiết mục.

Buổi tối trước ngày huấn luyện quân sự kết thúc, vì là đêm văn nghệ nên không khí khá buông lỏng, huấn luyện viên cũng không quản lý nghiêm như thường ngày, ban đầu còn nhắc nhở họ ngồi ngay ngắn, sau đó cũng không xen vào nữa.

Tang Diên vốn không hứng thú chút nào đối với những chuyện này, suốt buổi chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, vô cùng nhàm chán. Cậu chỉ mong cho đêm nay nhanh chóng kết thúc, sau đó trở về ký túc xá ngủ một giấc.

Mãi cho đến khi Ôn Dĩ Phàm lên sân khấu.

Vì học cùng lớp, nên mọi người cũng thấy vinh dự lây, bạn bè ngồi xung quanh Tang Diên ra sức cổ vũ, phát ra đủ loại âm thanh quỷ khóc sói gào. Còn có một nam sinh đứng hẳn lên, giọng oang oang rống to: “Ôn Dĩ Phàm là nữ thần của lớp A7!”

Người thiếu nữ lại như không nghe thấy gì, không hề bị ảnh hưởng bởi bên dưới.

Cô đứng ở vị trí trung tâm của sân khấu, mặc váy trắng, tóc búi cao lộ ra cái trán trơn bóng. Xung quanh là màn đêm, cô chỉ chìm đắm trong vũ điệu, không chút luống cuống, trông như một con búp bê tinh xảo.

Trên người như mang theo ánh sáng.

Tang Diên cũng không nhớ rõ cảm giác của chính mình khi đó.

Chỉ biết là, vừa rồi cậu vốn đang mong ngóng buổi văn nghệ sớm kết thúc, thì lúc này lại không thể rời mắt khỏi tiết mục của cô.

Sau đó.

Huấn luyện quân sự kết thúc, vì tiết mục đó mà Ôn Dĩ Phàm trở nên nổi tiếng trong toàn khối lớp 10. Không những vậy, thậm chí còn có nhiều nam sinh ở các lớp trên đến tìm cô xin phương thức liên lạc.

Cũng không biết là vì sao.

Tang Diên trước đây cũng không quá chú ý đến người bạn học này, nhưng từ sau buổi văn nghệ đó, cậu phát hiện ra bản thân mình hay đúng dịp mà chứng kiến những cảnh làm quen rồi tỏ tình đó. Cậu ngồi tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Ôn Dĩ Phàm hòa nhã cự tuyệt từng người từng người một.

Ôn Dĩ Phàm đối xử với mọi người đều bình đẳng như nhau.

Dù đối phương tính cách như thế nào, thành tích như thế nào, ngoại hình như thế nào, cô vẫn đối xử giống hệt nhau. Cô cực kỳ kiên nhẫn, sẽ không làm mất thể diện của đối phương, nhưng ý cự tuyệt vô cùng rõ ràng.

Rất giống cậu, nhưng lại không giống cậu.

Cô cũng có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng lại khác vẻ không coi ai ra gì của cậu, cô luôn ôn hòa đến cực điểm.

Như chói mắt, nhưng lại không hiện ra ánh sáng làm chói mắt.

Một buổi chiều nào đó, Tang Diên cùng các bạn học đánh bóng xong rồi trở lại phòng học, định lấy chìa khóa rồi về ký túc xá tắm rửa một chút. Cậu vừa đi đến cửa lớp, liền thấy Ôn Dĩ Phàm cũng mới vừa trở lại, lúc này đang bị một nam sinh ngăn ở cửa lớp nói gì đó.

Tang Diên nhìn vài giây, rồi dời ánh mắt, đi đến chỗ ngồi.

Từ trong ngăn kéo cậu tìm được chìa khóa, nhưng không biết vì sao, cậu lại không vội vã đi, vẫn ngồi ở nơi cũ.

Qua hơn nửa phút, Ôn Dĩ Phàm cũng đi vào phòng học. Cô đang mặc trang phục luyện múa, bên ngoài khoác áo khoác. Cô trở về chỗ ngồi, hình như chỉ trở lại để lấy phiếu ăn, rất nhanh rồi lại chuẩn bị đi ra ngoài.

Vào lúc này, Tang Diên bỗng nhiên gọi cô lại: “Này, cô em lớp dưới.”

Vị trí của hai người khá gần nhau, chỉ cách một hành lang.

Ôn Dĩ Phàm quay đầu, không để ý lắm đến cách xưng hô của cậu, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tang Diên tùy ý hỏi: “Cậu có bạn trai rồi sao?”

Không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn trả lời đúng sự thật: “Không có.”

Tang Diên nâng mi, có ý ám chỉ nói: “Vậy tại sao đều cự tuyệt?”

Chuyện này thật ra không có quan hệ chút nào với Tang Diên.

Nhưng Ôn Dĩ Phàm vốn tốt tính, cũng cảm thấy chính mình không có gì phải giấu diếm. Cô định nói là không thể yêu sớm, nhưng lại cảm giác nói như vậy hơi mơ hồ. Suy nghĩ một chút, cô dứt khoát nói thẳng: “Vì không gặp đúng người mình thích.”

Giọng người thiếu nữ trong trẻo và dịu dàng.

Nhưng lại cực kỳ có lực, từng chữ từng chữ nện vào lòng cậu.

Người mình thích.

Không khí trở nên trầm mặc.

Bên trong phòng học trừ hai người thì không còn một ai khác, yên tĩnh quá. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời cao và xanh biếc, có vạt nắng rải ánh sáng vào phòng. Trong không khí tràn ngập hơi thở của tuổi thanh xuân, có thể nghe được từ thao trường bên kia các bạn học đang nô đùa. Cùng với tiếng tim đập thình thịch không biết từ nơi nào truyền đến.

Trong khoảnh khắc đó, Tang Diên đã hoàn toàn hiểu rõ.

Tại sao trước đây rất ít khi nhìn thấy, thì bây giờ lại luôn gặp phải. Tại sao người thiếu nữ vốn chỉ như mọi người bạn học khác của cậu, bây giờ lại luôn xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Là trùng hợp sao?

Hình như không phải như vậy.

Chẳng qua là.

Trước đây không để ý, bây giờ là để ý mà thôi.

Cậu thiếu niên tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngước đầu nhìn cô. Tóc cậu vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt sáng ngời trong veo. Cậu hơi quay đầu đi, rồi bỗng nhiên cười lên, giọng nói vẫn ngạo mạn như trước.

“Phải không?”

Lúc này lại mang ý khẳng định rất rõ ràng.

“—— vậy cậu nên gặp rồi.”

Đọc truyện chữ Full