DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4805

Chương 4805

Lúc này, dường như Tô Duy Nam cũng nghe được tình hình bên này nên anh ấy sải bước đi tới một cách rất bình Tĩnh.

Sau đó dừng trước mặt Mộ Mãn Loan.

Cô ấy đưa tay che kín cổ áo của mình theo bản năng, nhưng sau khi đối đầu với ánh mắt lạnh lùng đầy áp lực của Tô Duy Nam thì cuối cùng Mộ Mãn Loan cũng buông lỏng tay ra.

Đầu ngón tay thon dài của Tô Duy Nam nhẹ nhàng đẩy cổ áo của Mộ Mẫn Loan ra một chút, anh ấy thấy trên cổ của cô có một dấu tay rất rõ ràng: “Còn muốn giấu diếm tôi hả Mộ Mẫn Loan?

Bây giờ lá gan của em càng lúc càng lớn rồi đấy!”

Lúc Tô Duy Nam nói những câu này thì sắc mặt của anh vô cùng âm u, chỉ cần là người quen với anh ấy đều có thể cảm giác được tâm trạng bực bội của anh ấy lúc này.

“Em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này…”

Lời giải thích của Mộ Mẫn Loan rất yếu ớt và thiếu sức sống.

Tô Duy Nam quay đầu nhìn người cảnh sát đang đứng bên cạnh mình: “Cảnh sát, vết thương ở đây, đây chính là chứng cứ.”

“Hơn nữa lúc nấy mọi người ở đây cũng có thể nghe thấy rõ ràng rằng Diệp Hân Nguy nói muốn giết Mộ Mẫn Loan.

Cho nên bây giờ tôi đã đổi ý, tôi không định kiện cô ta tội cố ý gây thương tích nữa mà sẽ kiện cô ta tội cố ý giết người nhưng chưa thành.”

Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Tô Duy Nam đều vô cùng vang vọng.

“Cái gì? Cố ý giết người nhưng chưa | thành?”

Vu Thắng Nam nghe anh ấy nói thế thì chân mềm nhữn đi, suýt chút nữa là không thể đứng vững được.

Bà ta chạy tới trước mặt Tô Duy Nam rồi năn nỉ: ‘Cậu Tô, đây chỉ là một hiểu nhầm mà thôi! Hân Nguy bị thuốc kích thích khống chế nên mới làm ra chuyện như thế này!”

“Hành vi của con bé không chịu ảnh hưởng với chính con bé, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

Vu Thắng Nam vì muốn cứu con gái mình mà hao hết sức lực.

Nhưng ánh mắt của Tô Duy Nam chỉ cần vừa tiếp xúc với vết thương trên cổ Mộ Mẫn Loan thì hơi thở lạnh lẽo trên người anh ấy lại nặng nề hơn nhiều.

Vu Thắng Nam thấy Tô Duy Nam không hề có ý định tha thứ thì bắt đầu quay người xin xỏ Mộ Mẫn Loan.

Bà ta bắt lấy tay của cô ấy rồi cầu xin: ‘Mãn Loan, cô biết cháu là một người có ơn tất báo. Cô xin cháu đó, cháu nể mặt tình cảm năm xưa mà giúp cô một lần cuối cùng có được không?”

Mộ Mãn Loan ngẩng đầu nhìn về phía Tô Duy Nam. Sắc mặt của anh ấy rất âm u, chỉ im lặng không nói gì.

Mộ Mãn Loan biết nếu như lần này mình mở miệng năn nỉ Tô Duy Nam bỏ qua chuyện này thì chắc chắn sẽ khiến anh ấy tức giận.

Trong thế giới của Mộ Mẫn Loan thì ngoại trừ Mộ Nhất Vi ra, người quan trọng nhất chính là Tô Duy Nam.

Cô ấy không muốn vì bất cứ điều gì mà làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người bọn họ.

Cho nên lần này, Mộ Mẫn Loan đối mặt với lời cầu xin của Vu Thắng Nam chỉ lựa chọn cúi đầu không nói gì.

“Mãn Loan.”

Đọc truyện chữ Full