DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4845

Chương 4845

Diệp Hân Nguy đứng bên cạnh có chút sợ hãi, nhưng ngoài mặt thì cô ta vẫn tỏ vẻ thản nhiên chẳng thèm để ý: “Giả vờ cái gì chứ? Không phải chỉ là bị rắn cắn một cái thôi sao? Làm như trời { sập vậy.’ “Con còn không ngậm miệng lại cho chat”

Thẩm Thiên Nhật quát lên với vẻ giận dữ, khiến cho Diệp Hân Nguy sợ tới nồi run lên, cô ta vội vàng ngậm miệng lại.

Thật ra bây giờ cô ta cũng đang vô cùng hối hận.

Diệp Hân Nguy không có tài cán gì nhưng cô ta là một người rất hiểu rõ bản thân.

Cô ta biết nếu như dựa vào kỹ thuật diễn xuất, gương mặt và EQ của mình thì rất khó nổi tiếng trong giới giải trí.

Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam chính là ngọn núi dựa của cô ta.

Vừa rồi cô ta tức hổn hển nên chẳng kịp lựa lời mà nói.

Nếu như mình làm mích lòng hai người này thì dừng nói là mình không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa. Mà người kia cũng sẽ tìm được mình.

Diệp Hân Nguy nghĩ tới đây thì đỏ cả mắt, cô ta đi tới trước mặt Thẩm Thiên Nhật với vẻ mặt tủi thân: “Cha, con biết sai rồi, con không nên nói ra quan hệ giữa hai chúng ta.”

Ngay lúc này, xe cấp cứu đã tới đây, có mấy nhân viên y tế chạy vào.

Thẩm Thiên Nhật cũng không để ý tới Diệp Hân Nguy nữa mà cũng giúp đỡ Diệp Hân Nguy đặt Mộ Mãn Loan lên cáng cứu thương, rồi lại đi theo cho tới xe cứu thương.

Diệp Hân Nguy cũng không cam lòng mà đi theo.

Cô ta sợ rằng sau khi Mộ Mẫn Loan tỉnh lại thì sẽ nói xấu mình trước mặt trước mặt Thẩm Thiên Nhật.

Cô ta nhất định phải nhìn chằm chằm Mộ Mẫn Loan mới được.

Trong bệnh viện, bác sĩ đang tiêm huyết thanh rắn độc cho Mộ Mẫn Loan, Nhưng điều khiến cho bác sĩ ngạc nhiên là, sau khi tiêm huyết thanh rắn độc vào người Mộ Mãn Loan thì chẳng những không có giải độc ngay, mà còn phá hủy chức năng ngừng máu của cô ấy.

Hơn nữa trên đùi cô ấy có vết thương, nên lượng máu chảy ra ngoài ngày càng nhiều, cần phải truyền máu gấp.

“Có người nhà ở đây không? Chức năng ngừng máu của bệnh nhân bị phá hủy, nhất định phải có người nhà truyền máu.”

Bác sĩ vội vàng đi ra khỏi phòng phấu thuật rồi chào hỏi với Tô Lam đang đứng gần nhất.

Cô vội vàng đi lên trước rồi nói: “Nhưng cha mẹ và anh trai của chị ấy đều đang ở quê, nếu bây giờ chạy tới ngay cũng phải mất một ngày một đêm.”

Bác sĩ nghe thấy thế thì nhíu mày: “Một ngày một đêm? Đến lúc đó cô ấy sẽ chết vì kiệt máu mất.”

“Cô ấy là máu hiếm, trong bệnh viện không có hàng tồn.”

“Mọi người nghĩ cách đi, xem có thể †ìm thấy những họ hàng khác không, ví dụ như con cái.”

Tô Lam lại lắc đầu: ‘Cô ấy chỉ có một đứa con gái, nhưng cô bé không phải là máu hiếm.”

Tô Lam vừa nói xong thì tất cả mọi người đều im lặng.

Đúng lúc này, có một giọng nói vội vã vang lên trong hành lang bệnh viện: | “Lấy máu của tôi, tôi là máu hiếm.”

Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy người đang vội vã chạy tới chính là Vu Thăng Nam.

Đọc truyện chữ Full