DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2122

Chương 2122:

Bàn tay này dùng để mượn đề tài nói chuyện, bình thường các phòng lớn trong Đường Môn đều muốn giữ gìn sự hài hòa bên ngoài, Đường Thạch Nhĩ khinh thường Đường Nhược Tuyết cũng sẽ không đánh cô.

Nhưng hôm nay trước tiên thì Đường Nhược Tuyết phá hủy đài Đường Môn, nên Đường Thạch Nhĩ mới thừa cơ hội này mà ra oai phủ đầu.

“Bốp..” Chỉ là một cái tát này không đánh trúng vào Đường Nhược Tuyết mà cổ tay ông ta lại bị Diệp Phi (Phàm) nắm được.

Sau đó bỗng nhiên hất lên, cậy mạnh mà hất ra nên khiến cho Đường Thạch Nhĩ phải lùi lại hai bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Mấy người con cháu của nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt xông ra và cũng đồng loạt ra tay với Diệp Phi (Phàm).

Họ đã sớm nhìn không nổi cái tên Diệp Phi (Phàm) kiêu ngạo như vậy rồi.

“Bịch…” Trên mặt Diệp Phi (Phàm) không chút dao động, chân trái quét nhẹ, trực tiếp làm ngã ba người.

Ba người té ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên, súng ống gì cũng rơi lả tả xuống.

Diệp Phi (Phàm) vỗ vỗ tay nhìn Đường Thạch Nhĩ cười lạnh nói: “Ông già kia, dù sao Đường Nhược Tuyết cũng là vợ trước của tôi, ngay trước mặt tôi ông lại đánh cô ấy, có phải ông muốn mọc cỏ trên mồ của mình rồi đúng không?”

“Đường Nhược Tuyết, biến sang một bên, nơi này không có chuyện của cháu. Không muốn nói nhảm mất thời gian của tôi nữa.”

Diệp Phi (Phàm) kéo tay Đường Nhược Tuyết sang một bên, không cho cô lẫn vào chuyện giữa mình và Đường Thạch Nhĩ.

Đường Nhược Tuyết cắn môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại giữ vững im lặng.

“Được, được, mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám làm tôi mất mặt, đụng tới người của tôi nữa.”

Sau khi Đường Thạch Nhĩ đứng vững người lại thì nhìn sang đám con cháu đang nằm dưới đất cười lạnh nói:

“Thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.”

Diệp Phi (Phàm) không muốn tiếp tục nói nhảm nữa: “Ông già kia, chỉ một câu đường này ông có cho đi hay không?”

“Mẹ nó, thật sự là chưa từng thấy qua loại người không biết sống chết như này mà.”

Đường Thạch Nhĩ cười ha ha một tiếng, gương mặt trong lúc vô tình càng trở nên méo mó: “Thằng nhóc, tôi nói cho cậu biết, đường này tôi không chỉ không cho mà còn muốn cậu dập đầu nói xin lỗi với ngài Đoan Mộc Thanh và toàn bộ khách quý ở hội trường.”

“Không thì trước mặt mọi người tôi sẽ đánh gãy hai chân cậu.”

“Không cho cậu coi chút quyền lực nào thì câu tưởng người Đường Môn ăn chay sao.”

“Đếm ngược một phút, nếu không quỳ xuống cho tôi thì sẽ đánh gãy hai chân của cậu ngay.”

“Can đảm chống trả lại thì đánh chết tại chỗ.”

Ông ta ra lệnh một tiếng, chuẩn bị dùng máu tươi để bảo vệ quyền lực và uy nghiêm của mình.

Mấy chục tay súng của nhà họ Đường cùng tiến lên phía trước, họng súng san sát nhau chĩa vào Diệp Phi (Phàm).

Sát khí dày đặc.

Tay Đoan Mộc Thanh rời khỏi cây súng trong túi nghĩ: xem ra hôm nay không cần tới mình ra tay rồi.

Không ít quý cô nhà giàu cũng bĩu môi cười khinh thường, trẻ con miệng còn hôi sữa thì vẫn là trẻ con miệng còn hôi sữa, trường hợp như này cũng dám quậy phá nữa.

Nhìn thấy mấy họng súng lạnh như băng, Đường Nhược Tuyết muốn đi lên nhưng lại bị Diệp Phi (Phàm) đè lại.

Đọc truyện chữ Full