DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2123

Chương 2123:

Diệp Phi (Phàm) nhìn Đường Thạch Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Ông già, quyết tâm ỷ thế ức hiếp người thế cơ à?”

“Ỷ thế ức hiếp người?”

Đường Thạch Nhĩ không chút kiêng kỵ cười lớn lên, mang theo hương vị của một người cao cao tại thượng: “Không sai, tôi chính là ỷ thế ức hiếp người, thế nào bắt nạt không được cả cậu nữa sao?”

“Cậu giống như một tên phế vật, tôi muốn bắt nạt thì bắt nạt thôi, dù có tới một trăm người như cậu tôi cũng bắt nạt được tất.”

Ông ta miệt thị nói: “Một tên phế vật cũng dám kêu gào với Đường Thạch Nhĩ tôi, thật sự là không biết trời cao đất rộng mà…” “Cậu muốn mất mặt như vậy thì tôi đành cậy thế một trận vậy.”

Diệp Phi (Phàm) không nhìn tới những tay súng của Đường Môn, tay trái duỗi ra trước mặt nhóm người đó.

Một cái lệnh bài gần như trong suốt, trong nháy mắt thu lại rất nhiều ánh mắt của người khác.

Vũ Minh Đệ nhất sứ.

Năm chữ đơn giản nhưng lại giống như kim châm, đâm vào con mắt của Đường Thạch Nhĩ và mọi người…

“Vũ Minh Đệ nhất sứ?”

Khi nhìn thấy tấm lệnh bài này, toàn bộ đám người Đường Thạch Nhĩ hai mắt cứng đờ, không một ai có thể tin được.

Ngay cả Đường Nhược Tuyết cũng có chút hốt hoảng, không ngờ rằng trên người Diệp Phi (Phàm) còn có tấm lệnh bài này.

Cũng vào lúc này, cô mới lại phát hiện ra rằng Diệp Phi (Phàm) sớm đã không còn là người con ở rể thời Trung Hải, anh giờ đã không còn như xưa nữa rồi… Sự khiêm tốn và dịu dàng quá mức của Diệp Phi (Phàm) khiến một Đệ nhất sứ như anh đã bớt đi vài phần mạnh mẽ và liều lĩnh, cũng khiến cho nhiều người bớt đi vài phần kính sợ.

Nhưng một khi anh lấy ra tấm thẻ này, không những lập tức làm nổi bật lên thân phận của anh, mà còn để lộ ra chỗ dựa vững chắc và mạnh mẽ, cùng với sự uy hiếp sắc bén.

Giờ phút này, toàn bộ đám người Đường Thạch Nhĩ đều nhớ đến Diệp Phi (Phàm) là Đệ nhất sứ, địa vị của anh chỉ đứng dưới một người, nhưng trên cả vạn người.

Cũng nhớ đến Cửu Thiên Tuế luôn ở sau lưng vô cùng sủng ái Diệp Phi (Phàm).

Cửu Thiên Tuế là ai chứ?

Đối với người bình thường mà nói, có rất nhiều cách để miêu tả ông ấy, nhưng đối với Đường Thạch Nhĩ mà nói, chỉ cần một câu có thể diễn tả hết con người ông.

Ông là thủ hộ khuyển điên rồ nhất, trung thành nhất và cũng hung ác nhất Trung Quốc.

Nơi nào có ông ấy, nơi đó có Vũ Minh, một mình ông, đại biểu cho cả một gia đình.

Cho nên đừng nói đến việc Đường Thạch Nhĩ không dám thách thức Chư Cẩu Thặng, cho dù là Đường Bình Phàm cũng phải nể mặt ông ấy vài phần.

Vì thế nhìn thấy lệnh bài trong tay Diệp Phi (Phàm), sự uy hiếp của Cửu Thiên Tuế lập tức đè xuống, trong chốc lát phần lưng của Đường Thạch Nhĩ ướt sũng.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm), ánh mắt cứng đờ phảng phất sự tức giận vô hình.

Sắc mặc Đoan Mộc Thanh cũng thay đổi, hắn là cháu trai của Đoan Mộc Xương nên cũng hiểu rõ uy lực của lệnh bài này.

Anh lại cho tay vào túi, nói: “Trận chiến núi Ngô Đồng năm đó, Cửu Thiên Tuế đã cho tôi làm Đệ nhất sứ, còn đưa cho tôi lệnh bài này.”

Diệp Phi (Phàm) cầm lệnh bài từ từ tiến về phía trước, nhìn đám người Đường Thạch Nhĩ rồi cười nói: “Lúc đó ông ấy nói với tôi, lệnh bài này được sự nhất trí công nhận của ba cơ thạch lớn và năm gia tộc lớn.”

“Dưới một người, nhưng trên vạn người, còn có quyền tùy ý hành động, tiền trảm hậu tấu.”

Đọc truyện chữ Full