DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2190

Chương 2190

“Diệp Phi (Phàm), thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi Niêm Hoa, thực xin lỗi Kim Chi Lâm.”

Đường Phong Hoa quỳ thẳng người xuống, gục đầu trước mặt Diệp Phi (Phàm), nước mắt chảy ròng ròng: “Là tôi gây tội, phải, tôi đúng là đồ rác rưởi, vô dụng vì tôi tin lời nói nhảm nhí của Lâm Thu Linh nên tôi đã suýt nữa thì giết chết ba người Lạc Thần.”

“Món nợ này tôi nhất định sẽ trả cho mọi người.” Nói xong, cô xoay người lao ra khỏi sảnh, giống như bị điên mà chạy về phía trước sảnh.

“Chị, chị.” Diệp Phi (Phàm) kêu Tôn Bất Phàm đuổi theo, đồng thời hét lên với đám người Hoa Yên Vũ: “Có chuyện gì vậy?”

“Lâm Thu Linh đã tới Kim Chi Lâm sao?”

Giọng anh trầm xuống xuống: “Đến đây lúc nào?”

“Lúc anh vừa ra ngoài làm việc, Đường Nhược Tuyết đã gọi cho chị Đường.”

Hoa Yên Vũ cố nén: “Nói Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô đến xin lỗi ba người Lạc Thần.”

“Tiểu sư đệ, không ổn rồi.”

Đúng lúc này, Tôn Bất Phàm hoảng sợ chạy về: “Chị Đường cầm hai cái dao rọc giấy lên xe phóng đi rồi muốn cản cũng không được.”

“Không tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Sắc mặt Diệp Phi (Phàm) thay đổi rõ rệt, lao ra khỏi đại sảnh như một cơn gió lốc.

“Vù vù.” Chiếc xe lao ra khỏi Kim Chi Lâm nhưng vô tình va vào vạch phân cách làm thanh bảo vệ bị sập hơn phân nửa.

Chỉ là Diệp Phi (Phàm) không quan tâm, quay tay lái tiếp tục lao về phía biệt thự của Đường gia.

Anh tăng tốc chạy xe thật nhanh, vừa nghe Hoa Yên Vũ nói lại mọi chuyện, sau đó vừa nghe vừa đoán sơ lược vấn đề.

Tối nay khi Diệp Phi (Phàm) đi gặp Mộ Tuyết, Đường Nhược Tuyết đã gọi điện cho Đường Phong Hoa.

Lại nói Lâm Thu Linh, Lâm Tam Cô biết mình sai, muốn đứng trước mặt Đường Phong Hoa nhận sai cũng không cầu cô ấy tha thứ, mà chỉ cầu Đường Phong Hoa có thể thoải mái hơn một chút.

Hơn nữa, Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô cũng đang chuẩn bị xin lỗi ba người Lạc Thần, thậm chí muốn bù đắp cho ba cái tát ở bệnh viện Hồng Nhan.

Đường Phong Hoa vốn dĩ không muốn có thêm vướng bận với Lâm Thu Linh, dù sao mỗi lần nhìn thấy Lâm Thu Linh, cô ấy sẽ cáu kỉnh khó hiểu, lại nghĩ đến những lời nói và việc làm ghê tởm của mình trước đây.

Nhưng khi cô ấy nghe Đường Nhược Tuyết cầu xin cho mẹ cô cộng thêm họ muốn xin lỗi ba người Lạc Thần nên cô ấy đã cho Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô cơ hội nói lời xin lỗi.

Còn về sự tha thứ là một vấn đề khác.

Vậy là Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô đã sớm đến Kim Chi Lâm.

Đầu tiên họ phân phát bánh trái cho người dân Kim Chi Lâm, sau đó tự tát mình vài cái và ở trước mặt mọi người quỳ gối trong sảnh Kim Chi Lâm.

Lâm Thu Linh cầu xin Đường Phong Hoa tha thứ, mong hai người khôi phục lại quan hệ mẹ con sau này bà ta sẽ đối xử tốt với Đường Phong Hoa.

Bà ta cũng sẵn sàng ủng hộ việc Đường Phong Hoa và Hàn Kiếm Phong tái hôn.

Lâm Thu Linh vừa quỳ vừa khóc còn đập đầu xuống đất, màn trình diễn của bà ta rất bắt mắt.

Đường Phong Hoa không muốn tạo ảnh hưởng xấu đến Kim Chi Lâm nên đã kéo bà ta và Lâm Tam Cô ra sân sau nói chuyện.

Cô ấy đã nói rõ với Lâm Thu Linh rằng cô ấy sẽ không tha thứ cho Lâm Thu Linh nhưng cô ấy cũng sẽ không hận bà ta trong tương lai hai bên nên tránh xa nhau một chút.

Đường Phong Hoa còn thông báo việc cô và Hàn Kiếm Phong sẽ không tái hôn, Lâm Thu Linh cũng không cần lo chuyện của hai người họ.

Đọc truyện chữ Full