DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2191

Chương 2191

Lâm Thu Linh hết sức cầu xin nhưng Đường Phong Hoa vẫn không động lòng.

Tiếp theo, Lâm Thu Linh liền lấy lùi làm tiến muốn gặp ba người Lạc Thần, bà ta và Lâm Tam Cô định nói lời xin lỗi trực tiếp với bọn họ.

Đường Phong Hoa thấy vẻ mặt Lâm Thu Linh thực sự ăn năn, không có biểu hiện đùa giỡn liền dẫn bọn họ đi gặp Lạc Thần.

Cô ấy có thể không chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Thu Linh nhưng đám người Lâm Thu Linh nên nói lời xin lỗi với ba người Lạc Thần.

Vài cái tát ở bệnh viện Hồng Nhan vẫn để lại bóng ma trong lòng Lạc Thần.

Hai người Lâm Thu Linh nhìn thấy Lạc Thần thì lập tức quỳ xuống xin lỗi, khóc thét lên hối hận, tự tát mình mấy cái khiến bọn người Lạc Thần không biết phải làm sao.

Sau đó, ba người Lạc Thần vội vàng đỡ Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô lên.

Niêm Hoa cũng nói rằng ân oán giữa bọn họ coi như được xóa bỏ.

Tiếp theo, Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô lấy ra một hộp bánh ngọt khác, tự mình bóc ra rồi đưa cho ba vị thần y.

Đường Phong Hoa cũng được chia một miếng to.

Lâm Thu Linh nói đó là bánh hoa quế được ủ thủ công mong ba người nếm thử, nếu không sẽ là không tha thứ cho bọn họ giống như Đường Phong Hoa.

Bà ta còn bày ra bộ dạng muốn chết tới nơi.

Ba người Lạc Thần chưa bao giờ gặp phải tình huống này vì vậy họ ăn bánh hoa quế để bày tỏ sự tha thứ còn đồng ý sau khi trận đấu kết thúc sẽ chữa bệnh cho bọn họ.

Sau đó Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô rời đi.

Mặc dù lúc đó Đường Phong Hoa cảm thấy biểu hiện Lâm Thu Linh có hơi khoa trương nhưng cô ấy cho rằng Lâm Thu Linh đang bị bệnh nặng, mong Lạc Thần chữa trị nên đành phải cúi đầu nhận lỗi.

Với lại cô ấy vẫn ổn sau khi ăn chiếc bánh hoa quế thơm ngọt đó.

Vài giờ sau, ba người Lạc Thần hôn mê, Diệp Phi (Phàm) phán đoán bọn họ trúng độc hoặc là cái gì liên quan đến hoa quế, Đường Phong Hoa liền tỉnh ngộ.

Cô không biết tại sao Lâm Thu Linh lại làm như vậy nhưng cô biết rằng người mẹ hung ác của cô lại làm tổn thương cô lần nữa.

Lần này, còn khiến cho Đường Phong Hoa cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa. “Đáng chết.”

Tiếp nhận xong những thông tin này Diệp Phi (Phàm) gầm nhẹ một tiếng, sau đó phóng xe nhanh hơn.

Anh đang lo lắng Đường Phong Hoa có chuyện không hay.

Cùng lúc đó, Diệp Phi (Phàm) cũng tỉnh ngộ, Mộ Tuyết hẹn anh ta tối nay gặp mặt không chỉ đào hố làm anh thân bại danh liệt mà còn giở trò quỷ dụ hổ xuống núi.

Đó là đưa anh ta rời khỏi Kim Chi Lâm không chút dấu vết, để đám người Lâm Thu Linh có thể liên lạc tốt hơn với ba người Lạc Thần thông qua Đường Phong Hoa.

Rốt cuộc cũng bởi vì nếu Diệp Phi (Phàm) ở lại Kim Chi Lâm, đám người Lâm Thu Linh có lẽ khó thành công, chỉ khi không có anh thì bọn người Lâm Thu Linh mới diễn tuồng một khóc hai nháo ba thắt cổ này được.

Việc làm anh thân bại danh liệt tối nay chỉ là ngoài mặt. Mục tiêu thực sự của Bắc Đình Xuyên là ba người Niêm Hoa.

Đây là bẫy trong bẫy.

“Bắc Đình Xuyên nếu anh đã hèn hạ như vậy, vậy đừng trách tôi vô sỉ.”

Diệp Phi (Phàm) hét lên, sau đó bật Bluetooth của điện thoại di động, trực tiếp gọi cho Tiền Thắng Hỏa của Trung Hải: “Anh rể, em muốn lấy thẻ ngân hàng Bách Hoa kiếm tiền, anh cho em chín tỷ nữa.”

Mắt anh ta lóe lên: “Em muốn thẻ ngân hàng đó có 10 tỷ tiền mặt.” Giọng nói của một người đàn ông không chút do dự truyền đến từ bên kia: “Không thành vấn đề.”

Diệp Phi (Phàm) nói thêm một câu: “Ngoài ra, anh dùng quan hệ giúp em điều tra tài khoản của vài người liên quan.”

Đọc truyện chữ Full