1.
“Xoẹt!”
Một âm thanh vang lên, áo sơ mi hàng hiệu của Khương Sùng đã bị tôi xé thành hai mảnh.
Tôi dán lên người anh ấy, đầu ngón tay không hề kiêng nể lướt trên phần cơ bụng săn chắc, khiến anh ấy trong phút chốc bắt đầu thở hổn hển.
Ngay lúc tôi đưa tay chạm đến thắt lưng, anh ấy bất ngờ giữ chặt tay tôi, ngón tay không ngừng ra hiệu.
Tôi miễn cưỡng nhìn, hình như anh ấy muốn nói không nên làm thế.
“Khương Sùng trời đánh này! Anh muốn tôi chế𝘵 ở đây anh mới chịu hả?”
“Tôi đã … thành ra thế này rồi, anh còn không chịu làm tới? Hay là do anh “không được” hả?”
“Nếu anh “không được” thì biến ra ngoài, tìm một người khác tới đây dùm tôi!!”
Tôi bật khóc thành tiếng.
Ai có ngờ đi ăn tiệc một chút thôi mà cũng bị người ta 𝘤𝘩𝘶ốc thuố𝘤, mà cái thuốc chế𝘵 tiệt gì tác dụng lại mạnh như thế, khiến tôi như muốn bốc cháy, sắp mất hết lí trí.
Nếu như không có “anh trai” nào tới đây chắc tôi sẽ bứt rứt đến chế𝘵 mất thôi!
Khương Sùng kiềm chế lại động tác của tôi trong giây lát, yết hầu lên xuống vài lần, sau đó ngón tay lại ra hiệu thêm vài cái.
Anh ấy đang hỏi tôi:
“Không hối hận chứ?”
Tôi thật sự chẳng thể kiên nhẫn thêm nữa, chồm dậy, hôn thẳng lên môi anh ấy.
“Nếu thật sự là đàn ông thì anh mau “làm” đi. Phí lời nhiều thế được cái gì?!”
2.
Ngày hôm sau tỉnh lại, eo mỏi lưng đau, cổ họng cũng khô khốc hết.
Tôi đỡ eo, chuẩn bị ngồi dậy tìm miếng nước uống, lại vô tình lướt nhìn sang Khương Sùng đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
Anh ấy nhắm nghiền mắt, mái tóc rối bù, những vết cào, vết hôn trên cổ đều có thể dễ dàng nhận ra bằng mắt thường.
Đặc biệt là dấu răng cắn to đùng ngay trên ngực!
Tôi hít một hơi sâu, đầu óc quay cuồng.
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi đã làm chuyện tày đình gì rồi?
Người đàn ông bên cạnh tôi là ai???
Sau đó, tôi thét lên một tiếng thật lớn.
Trời đánh tôi!
Thế mà tôi lại cùng kẻ thù không đội trời chung của mình, Khương Sùng, “lăn lộn” suốt cả một đêm!!!
Không quan tâm nổi đến chuyện xấu hổ, mất mặt gì nữa, tôi vội vã mặc quần áo vào, chân vẫn còn run rẩy chạy biến ra khỏi phòng.
Lúc về đến nhà, hai vị phụ huynh đã tìm tôi suốt đêm trông thấy tôi vẫn bình an vô sự mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi, bé Hứa, con có gặp A Sùng nhà dì ở đâu hay không?”
Không để tôi kịp định thần, một giọng nói vang lên khiến tôi phải vỗ ngay lên trán, chính là mẹ của Khương Sùng!
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ra… thế mà bố mẹ của Khương Sùng cũng đang ở nhà tôi.
Nhìn tình huống này thì có vẻ họ đã ở đây cũng khá lâu rồi.
Mẹ Khương Sùng không giấu được nét lo lắng trên mặt:
“Thằng bé này tối hôm qua rời khỏi bữa tiệc xong là biến mất tăm.”
“Bọn dì xem camera thì thấy con và nó cùng nhau rời đi mà.”
“Sao chỉ có mỗi con về thế này?”
Đối diện với ánh mắt của mẹ Khương Sùng, tim tôi bỗng thắt lại, trong mắt cũng không giấu được mà lộ ra vẻ áy náy.
Đương nhiên tôi biết Khương Sùng đang ở đâu rồi, thậm chí hôm qua tôi còn cùng anh ấy ở trên một cái giường, “mây mưa” cuồng nhiệt nữa kìa.
Nếu mà để cho phụ huynh hai nhà biết chuyện bọn tôi “ngủ” cùng nhau, chắc chắn sẽ lập tức bắt bọn tôi thành một cặp.
Nhưng Khương Sùng, anh ấy là kẻ thù không đội trời chung của tôi, chúng tôi làm sao có thể yêu đương gì được cơ chứ!
Hơn nữa, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, tất cả chỉ là ngoài ý muốn!
3.
Trong lúc tôi đang vắt óc xem nên mở lời thế nào, ánh mắt của mẹ Khương Sùng chợt sáng lên, vội vã bước về phía sau lưng tôi:
“A Sùng!”
Lời ấy vừa thốt ra, một ánh mắt sắc lạnh, tối sầm rơi xuống phía sau lưng tôi, giống như một con dao bén cứa ngang qua da thịt tôi.
Tôi cứng đơ người, cố gắng xoay lại, phát hiện Khương Sùng đang nhìn tôi chằm chằm.
Anh ấy giơ tay ra hiệu, tỏ ý không có việc gì, lại nhướng mày nhìn về phía tôi, hỏi một câu:
“Sao em lại về trước thế hả?”
Ánh nhìn này cực kỳ giống với lúc tối qua tôi đè lên người anh ấy, còn anh ấy thì không ngại khó khăn vẫn giơ tay ra hiệu với tôi, hỏi tôi như thế liệu có phù hợp hay không.
Những ký ức linh ta linh tinh cứ tràn vào trong tâm trí, tôi hoảng loạn xoay người lại, bỏ chạy lên lầu.
Lúc về đến phòng, tôi tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, nhúng đầu xuống bồn nước, cố gắng rửa sạch ký ức “thú vị” kia trong đầu.
“Hứa Tri Ý ơi là Hứa Tri Ý, mày đang nghĩ đến ba cái chuyện không dành cho trẻ nhỏ làm gì thế hả?”
Tôi ép bản thân phải giữ bình tĩnh, âm thầm trấn an chính mình.
Chẳng qua chỉ là “ngủ” cùng Khương Sùng thôi mà, lớn cả rồi, có gì mà lo chứ.
Chắc chắn Khương Sùng cũng chẳng thèm để ý gì, nói không chừng còn thấy chán ghét việc đó ấy chứ.
Cứ xem như chưa có gì xảy ra là được.
Giống như cách trước kia anh ấy xa cách tôi thôi mà.
4.
Tôi và Khương Sùng vốn là thanh mai trúc mã, từ bé lớn lên cùng nhau.
Nhờ sự thân thiết của hai bên gia đình, chúng tôi đã sớm cùng nhau chơi đùa, gắn bó không rời.
Khi ấy, tai của Khương Sùng vẫn còn rất tốt, chẳng hề cần đến máy trợ thính.
Mỗi ngày lúc tan học, việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là chạy đi tìm anh ấy, còn anh ấy cũng không quản ngại bất cứ gì mà kéo tôi cùng đi chơi.
Mãi đến năm lên mười tuổi, Khương Sùng bỗng sốt cao ngoài ý muốn, vì không kịp thời chữa trị nên đã để lại di chứng, anh ấy phải đeo máy trợ thính mới có thể nghe thấy được.
Cũng từ hôm ấy, cậu bé vốn luôn dịu dàng với tôi bỗng dần trở nên tính khí thất thường.
Anh ấy dần ít nói, trầm tính hẳn đi, thường tự nhốt mình trong phòng, kháng cự lại tất cả các phương pháp trị liệu.
Tôi cố gắng chọc cho anh ấy vui vẻ, nhưng mỗi lần trông thấy tôi, anh ấy đều sẽ ném đồ đạc, nổi giận, la hét đuổi tôi ra ngoài.
Dù năm ấy tuổi còn nhỏ nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, anh ấy không muốn gặp tôi, thậm chí còn cự tuyệt tôi.
Nhưng tôi là một đứa có tính cách nóng nảy, không khuất phục.
Khương Sùng càng tỏ ra cự tuyệt tôi, tôi lại càng cố ý xuất hiện trước mặt anh ấy, lúc nào cũng đối đầu với anh ấy.
Sau này khi chúng tôi từ từ lớn lên, anh ấy vẫn thế, vẫn giữ khoảng cách với tôi.
Thế rồi, Khương Sùng trở thành kẻ thù không đội trời chung của tôi.
5.
Tôi trốn trong nhà suốt ba ngày.
Mấy ngày này, cô bạn thân Trình Chước cứ liên tục hẹn tôi đi chơi, nhưng lần nào cũng bị tôi bảo đang bận nên từ chối.
Không phải là tôi không muốn ra ngoài, lí do chính là eo tôi xém bị tên Khương Sùng kia bẻ gãy.
Khương Sùng thân hình cao ráo gần mét chín, vai rộng, hông hẹp, cánh tay cơ bắp săn chắc, một tay cũng có thể nhấc bổng con nhỏ bốn mươi lăm kí như tôi lên khỏi mặt đất.
Tối hôm đó, tôi bị anh ấy một tay ép vào tường, cơ thể chạm giới hạn hết lần này đến lần khác.
Đã thế, anh ấy còn không chịu tha cho tôi, kéo tôi từ chỗ này sang chỗ khác… tiếp tục.
Tôi thật nghi ngờ không biết Khương Sùng đối với “chuyện kia” có bị nghiện gì hay không nữa.
Mãi đến ngày thứ tư, cơ thể tôi hồi phục lại được một chút, tôi mới đồng ý hẹn đi chơi với Trình Chước.
Vừa gặp nhau, Trình Chước đã không nhịn được, lập tức hỏi giữa tôi và Khương Sùng bộ đã xảy ra chuyện gì hay sao.
“Mau khai ra, rốt cuộc cậu và Khương Sùng làm sao thế hả? Gần đây anh ấy cứ tìm mình nghe ngóng tin tức của cậu.”
Khương Sùng lại đi nghe ngóng tin tức về tôi?
Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể có chuyện đó.
Xa lánh tôi biết bao nhiêu năm như thế, giờ đáng ra anh ấy lại càng phải né tôi như rắn rết bò cạp mới đúng chứ?
Dưới sự dụ dỗ rồi ép buộc của Trình Chước, cuối cùng tôi đành kể cho cô ấy biết chuyện tôi và Khương Sùng “ngủ” với nhau.
“Cái gì??? Cậu… và Khương Sùng… “ngủ” với nhau á???”
Vẻ mặt Trình Chước đầy kinh ngạc, giọng điệu cất cao đến mức hơi buồn cười.
Tôi vội vã bịt miệng cô ấy lại để tránh sự chú ý của những người đang ở cùng trong quán bar.
“Hứa Tri Ý! Cậu quả đủ kiên nhẫn đấy, thế mà bắt Khương Sùng “ngủ” với mình được luôn! Thế nào? Khía cạnh đó của anh ấy sao hả? Có phải rất… sung mãn hay không?”
Trình Chước đưa tay chọt chọt vào người tôi, cười gian xảo.
Mặt tôi trong phút chốc đỏ bừng.
Mặc dù không hề muốn thừa nhận nhưng phải nói là… phương diện đó của Khương Sùng quả thật không tồi.
Chỉ có điều lúc giao tiếp hơi rắc rối một tí.
Có lúc động tác kịch liệt quá mức, máy trợ thính trên tai anh ấy bị rơi xuống.
Lúc đó, tôi có cầu xin anh ấy thế nào, anh ấy cũng không ngừng lại.
Cuối cùng tôi đành dán sát vào bên tai anh ấy, tiếng được tiếng mất mếu máo khóc lóc xin tha.
6.
Nhưng mà, tôi là kẻ chế𝘵 cũng phải giữ thể diện.
Bắt tôi phải thừa nhận kẻ thù không đợi trời chung của mình kỹ thuật không tồi là chuyện không bao giờ xảy ra.
Thế nên, dù đối mặt với sự khao khát nhiều chuyện vô cùng mạnh mẽ của Trình Chước, tôi vẫn mạnh miệng đáp:
“Có tiếng mà không có miếng, mình chẳng cảm thấy gì hết thì đã “xong” mất rồi.”
“Cậu chẳng biết ấy chứ, Khương Sùng tuy ngoài mặt trông cũng được đấy nhưng thực ra thì…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Trình Chước bỗng nhiên sững người, sau đó vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt không ngừng ám chỉ tôi mau nhìn lại phía sau.
Theo bản năng, tôi ngoái đầu:
“Sao thế…”
Từ “hả” cuối câu còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi đã trông thấy Khương Sùng.
Anh ấy mặc một bộ vest màu đen, cổ áo sơ mi cởi hai nút trên cùng trông hơi lả lơi, khuôn mặt sắc sảo với nụ cười nửa miệng đang nhìn tôi.
Cứ như có ý… nói tiếp xem nào.
Chân tôi bỗng run lên trong vô thức.
Tình huống trước mắt này có hơi sai sai, Trình Chước tươi cười nịnh nọt, vỗ lên vai tôi:
“À… Tri Ý này, mình bỗng nhớ ra còn có chút việc bận.”
Nói rồi, Trình Chước mặc kệ tôi tại quán bar, bỏ chạy, cũng không thèm ngoái đầu lại lấy một cái.
Tôi trông thấy khóe môi Khương Sùng khẽ động, giống như đang cười nhưng cũng giống như đang chế nhạo điều gì.
Sau đó, anh ấy chầm chậm hướng về phía tôi, tay ra hiệu.
“Hôm đó, thật sự không có cảm giác gì à?”
Tôi đọc hiểu thủ ngữ.
Từ khi biết được sau này Khương Sùng sẽ phải đeo máy trợ thính mới có thể nghe rõ, việc đầu tiên tôi làm là chạy đi học thủ ngữ.
Thế nên mỗi động tác từ những ngón tay của anh ấy lúc này đều chạm đến tim tôi, đè ép khiến tôi khó thở.
Trong tiềm thức, tôi muốn bỏ chạy, thế nhưng vẫn kiềm lại.
“Tối… tối hôm đó… chuyện xảy ra hôm đó anh quên hết đi, tôi cũng xem như không có gì xảy ra cả.”
Tôi chẳng hề mong chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn, hai bên tình nguyện một lần bỗng khiến mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên phức tạp hơn.
Tuy vậy, hình như tôi đã đánh giá thấp Khương Sùng rồi.
Mặt anh ấy xụ xuống, bước tới vác thẳng tôi lên vai, cho dù tôi phản kháng lại thế nào cũng ôm chặt tôi trong vòng tay.
Tôi hoảng hốt, dùng hết sức lực giãy giụa:
“Khương Sùng! Anh làm gì thế hả??? Mau thả tôi xuống!!!”
Mãi đến khi bước ra khỏi quán bar, anh ta mới cúi đầu, môi mỏng khẽ mấp máy, khẩu hình miệng vô cùng rõ ràng.
“Đương nhiên là… để em “có cảm giác”.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Nói Thành Lời
Chương 1
Chương 1