7.
Khương Sùng kéo tôi đến đúng cái khách sạn ngày hôm đó.
Anh ấy dặn dò nhân viên không cho phép bất kỳ ai đến làm phiền, sau đó khóa cửa, kéo tôi đến bên giường.
Tôi hoảng hốt lùi dần về phía sau, lại trông thấy Khương Sùng chầm chậm … c ởi quần áo ngay trước mặt tôi.
Cơ bắp săn chắc theo động tác của anh ấy bắt đầu ẩn hiện sau lớp vải, những đường gân trên cánh tay nổi lên, chứa đầy hormone nam tính.
Anh ấy… Anh ấy… Đừng nói anh ấy muốn g𝘪ế𝘵 tôi diệt khẩu nhé!
Một ý niệm chợt nảy ra trong đầu tôi.
Nhưng rất nhanh, tôi lại phủ định suy nghĩ đó.
Vì Khương Sùng đã đè tôi xuống!
Anh ấy khẽ mỉm cười, dùng đầu ngón tay chỉ lên máy trợ thính đang đeo trên tai, sau đó chậm rãi gỡ xuống.
Giọng tôi đã bắt đầu đem theo cảm giác run rẩy.
“Khương Sùng! Anh… anh… anh gỡ máy trợ thính xuống làm gì?”
Khương Sùng chẳng thèm trả lời tôi, chỉ nhẹ nhàng quẳng máy trợ thính sang một bên.
Sau đó, đưa tay nắm lấy một bên mắt cá chân của tôi, mạnh mẽ kéo lại.
Anh ấy hạ mắt nhìn xuống đầy nguy hiểm, từng câu từng chữ, dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho tôi.
“Gỡ ra rồi, thì sẽ không dừng lại được.”
“Đừng có mơ giống như tối hôm ấy vừa khóc vừa xin tha…”
“Dù sao thì… anh cũng không nghe thấy gì cả.”
8.
Đôi môi của Khương Sùng rất mềm.
Trong tình huống tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng lại được, anh ấy đã cúi xuống hôn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ quanh đường viền môi tôi.
Tôi dường như không dám hít thở, cứ để anh ấy tùy tiện đánh chiếm.
Anh ấy càng hôn càng sâu, càng cuồng nhiệt, cứ như muốn nuốt chửng lấy tôi, biến tôi thành vật sở hữu của riêng mình.
Thật nóng…
Gần như sắp không hô hấp nổi nữa…
Nhịp tim đập thình thịch như chạy khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể, tôi không khỏi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ánh mắt dần mơ màng.
Cảm giác hoàn toàn khác với đêm hôm ấy.
Tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng, nụ hôn của Khương Sùng rất mãnh liệt nhưng mỗi một bước đều đem theo sự dịu dàng cùng… yêu thương.
Tôi như sắp chết chìm trong nụ hôn của anh ấy.
“Tri Ý, đừng chống cự lại anh.”
“Mặc dù… anh có… chút… khuyết tật, nhưng… những chỗ khác… không có.”
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi nghe thấy Khương Sùng nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Những âm tiết rất sắc, mang theo sự gượng gạo.
“Hơn nữa… em… cũng có… cảm giác… với anh mà.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua, tôi nghe thấy giọng nói của Khương Sùng.
Anh ấy bảo tôi đừng kháng cự mình.
…
Nhưng suốt chừng ấy năm, rõ ràng chính anh ấy mới là người kháng cự lại sự gần gũi của tôi.
Không thể nói được đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy những cảm xúc tích tụ bấy lâu trong lòng cứ như từng tầng lầu một đang sụp đổ, khiến tôi muốn điên cuồng trút hết tất cả ra.
Tôi bật khóc, cắn thật mạnh lên vai Khương Sùng.
“Khương Sùng! Tên khốn kiếp nhà anh!”
9.
Sau khi Khương Sùng gặp chuyện, tôi cùng bố mẹ đến bệnh viện thăm anh ấy.
Vì vừa mới phẫu thật, khuôn mặt anh ấy trắng bệch, nằm trên giường bệnh, im lặng như một con búp bê, chẳng thèm động đậy.
Bố mẹ anh ấy ở bên cạnh khóc nức nở, vừa đau đớn vừa tự trách mình.
Còn tôi lúc ấy vẫn chưa hiểu lắm, rốt cuộc Khương Sùng bị bệnh gì, tại sao lại cứ nằm mãi trong bệnh viện.
Tôi không thích mùi và cả không khí trong bệnh viện, Khương Sùng cũng không thích.
Tôi chỉ biết rằng, chỉ cần rời khỏi bệnh viện thì có nghĩa là bệnh gì cũng đã khỏi.
“Mẹ, chúng ta đưa anh Khương Sùng về có được không?”
Tôi năn nỉ mẹ, hi vọng có thể đưa Khương Sùng cùng đi.
Nhưng mẹ tôi chỉ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nói cho tôi nghe một sự thật phũ phàng.
“Tri Ý, anh Khương Sùng của con bị bệnh rồi. Sau này không thể nghe thấy gì nữa, từ rày về sau, con phải quan tâm, chăm sóc anh ấy nhiều hơn, không được tùy ý muốn làm gì thì làm nữa nhé.”
Tôi không hiểu, tại sao anh Khương Sùng của tôi đang yên đang lành lại bỗng nhiên không nghe được nữa.
Chắc chắn là do bệnh viện cướp mất thính lực của anh ấy.
Tôi gào khóc, làm ầm lên, bắt bệnh viện phải trả lại thính lực cho Khương Sùng.
Nhưng việc tôi kiếm chuyện vô lý như thế cũng chẳng thể đổi lấy sự bình phục của anh ấy.
Sau khi tỉnh lại, Khương Sùng chỉ lạnh nhạt nhìn tôi đang khóc lóc, cho dù tôi có hét gọi tên anh ấy như thế nào, anh ấy đều tỏ ra rất mơ hồ, rất bối rối.
Anh ấy đã thật sự không nghe thấy gì nữa rồi.
Kể từ hôm ấy, Khương Sùng cũng không hé môi nói chuyện nữa.
Cho dù tôi đến thăm, anh ấy cũng chẳng nói gì, chỉ ngơ ngác thu mình vào trong một góc tường, hết lần này đến lần khác bắt ép chính mình phải nghe thấy những âm thanh vốn không thể nghe được nữa.
Lúc đó, Khương Sùng phản ứng rất mạnh với máy trợ thính, thậm chí chỉ cần nhắc đến nó thôi thì tinh thần anh ấy đã căng thẳng rồi.
Bố mẹ Khương liền đặt hết mọi hi vọng lên tôi.
Bọn họ mong tôi có thể giải được nút thắt trong lòng của Khương Sùng, giúp anh ấy từ từ chấp nhận được sự thật.
Nhưng Khương Sùng vốn không thể chấp nhận nổi mọi chuyện.
Anh ấy chống cự lại sự tiếp xúc của tôi, thậm chí còn không muốn cho tôi thấy bộ dạng bất lực của mình khi không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Tôi chỉ có thể bị anh ấy quay lưng hết lần này đến lần khác như thế.
10.
Vì không đeo máy trợ thính, Khương Sùng chẳng nghe thấy tôi đang mắng anh ấy.
Ngược lại, anh ấy cứ để cho tôi cắn, cho tôi giải tỏa hết những tức giận cùng ấm ức trong lòng.
Anh ấy lúng ta lúng túng lau nước mắt cho tôi, lại đưa tay chỉ vào phần cơ thể tr@n trụi, hình như muốn nói, em muốn cắn kiểu gì cũng được.
Nhìn thấy vết răng trên ngực anh ấy mấy ngày rồi vẫn còn chưa kịp biến mất, tôi nghiến răng nghiến lợi, cắn thêm một cái nữa đầy mạnh bạo.
Suốt chừng ấy năm, anh ấy xa lánh tôi, lạnh nhạt với tôi, mấy dấu răng như thế thì hời cho anh ấy quá còn gì.
Nhưng rất nhanh, mọi chuyện bỗng thay đổi.
Không biết là do tôi cắn quá mạnh hay Khương Sùng vốn là một kẻ biế𝘯 𝘵𝘩ái, ánh mắt anh ấy chợt thay đổi.
Thế mà anh ấy dường như lại rất thoải mái, ngẩng đầu, yết hầu sắc sảo không ngừng chuyển động, thậm chí còn phát ra thanh âm nghèn nghẹt nơi cổ họng.
Tôi: …
Trong lúc tôi đang suy nghĩ liệu có nên tháo chạy khỏi cái hang sói này, Khương Sùng bỗng cúi đầu.
Đôi mắt anh ấy long lanh, ươn ướt, hơi thở gấp gáp, hổn hển, trông như một chú cún con bị người ta bỏ rơi.
Sau đó, hướng về phía tôi mà giơ những ngón tay ra hiệu:
“Tri Ý, anh xin lỗi.”
“Đừng không cần anh như thế.”
Biểu cảm này kết hợp cùng bộ dạng ngây thơ của anh ấy khiến tim tôi bỗng rung động.
Nếu như anh ấy khóc nữa thì tốt đấy.
Tôi khẽ li3m môi, phút chốc xoay người, chuyển thành mình đè Khương Sùng xuống giường, ngón tay ra hệu:
“Vậy thì… anh phải ngoan ngoãn nghe lời.”
11.
Quả nhiên Khương Sùng rất nghe lời.
Cho dù tôi hôn anh ấy thế nào, trêu chọc anh ấy ra sao, anh ấy đều cố gắng kiềm chế.
Mãi đến khi thật sự không nhẫn nhịn nổi nữa, đôi mắt đen láy như hơi ươn ướt, ấm ức dựa vào người tôi mà thở hổn hển trong đau khổ, tôi mới chịu dừng tay.
Đang lúc tôi chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì Khương Sùng vốn đang đau khổ th ở dốc bỗng kéo tay tôi.
Tôi khựng lại, xoay đầu phát hiện ra ánh mắt anh ấy đang chuyển từ mơ màng sang nguy hiểm.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không ổn, ngay sau đó, tôi bị anh ấy mạnh mẽ kéo ngược trở lại giường.
Một lần… lại thêm lần nữa…
Tôi bấu lấy cánh tay Khương Sùng, xin anh ấy “chậm” một chút, nhưng anh ấy chỉ vào tai mình với vẻ mặt thật vô tội, tỏ ý anh ấy chẳng nghe thấy gì.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên hiểu được như thế nào là “tự đâm đầu vào chỗ chết.”
12.
Ngày hôm sau, tôi vừa mở mắt ra đã trông thấy Khương Sùng.
Anh ấy cười cười, sự hài lòng, mãn nguyện trên mặt anh ấy nhìn qua là thấy.
“Tri Ý, anh gọi đồ ăn trưa cho em rồi.”
Tôi khẽ cử động thân thể, lập tức cảm nhận được một cơn yếu ớt lan khắp người, ngón tay dường như mất hết sức lực.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả là một đống hỗn độn.
Khương Sùng khốn kiếp này!
Anh có phải là tên nghiện “chuyện ấy” đến biế𝘯 t𝘩á𝘪 không hả???
Tối qua, tôi đã khóc lóc năn nỉ anh ấy đeo máy trợ thính lên, ai có ngờ anh ấy vừa đeo lên lại như tăng thêm mấy phần hưng phấn, biến thành một con sói đầy hoang dại.
Dường như thấy được sự bức bách của tôi, Khương Sùng ôm tôi vào lòng, gác chân lên đùi tôi.
Tôi kinh ngạc, cứ nghĩ anh ấy vẫn còn muốn tiếp tục, không nhịn được mà gào lên:
“Khương Sùng! Em không muốn nữa…”
Nhưng anh ấy chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, ngoài ra không làm thêm bất kỳ động tác gì khác.
Được thôi, vẫn là tôi hiểu lầm anh ấy.
Có điều nhìn bộ dạng này của Khương Sùng, lòng tôi lại có cảm giác thật phức tạp.
Trước kia, lúc chúng tôi gặp nhau, anh ấy luôn bày ra bộ dạng trầm mặc, kiệm lời.
Mỗi lần tôi muốn thử trò chuyện cùng anh ấy, anh ấy đều làm như không trông thấy tôi, xoay đầu bỏ đi.
Cứ bị đối đãi như thế, lòng tôi vô cùng ấm ức, có lúc tức giận tôi sẽ cố đối đầu với anh ấy.
Nếu anh ấy đã không muốn làm thanh mai trúc mã của tôi thì hãy trở thành kẻ thù không đội trời chung đi!
Ăn xong bữa trưa, nghĩ đến việc nhân viên dọn phòng bước vào trông thấy đống bừa bộn kia, tôi liền cảm thấy xấu hổ, chẳng dám nhìn mặt ai.
Thế là Khương Sùng bị tôi bắt phải dọn dẹp sạch sẽ, đến khi không nhìn ra điều gì khác thường mới thôi.
Vừa hay, trợ lý của anh ấy gọi điện đến, báo rằng kẻ c𝘩𝘶ốc t𝘩𝘶ốc tôi trong bữa tiệc đã bị bắt.
Tôi chẳng còn hơi sức để ý đến Khương Sùng đang chăm chỉ dọn dẹp, đáp một câu rồi nhanh chóng mặc quần áo, đi ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, nhìn trên đường xe cộ tấp nập, chiếc này nối đuôi chiếc khác, tôi vẫy tay gọi taxi.
Vừa định lên xe lại bỗng nhiên thấy Khương Sùng đã ở cách đó không xa.
Vẻ mặt anh ấy đầy bối rối cùng lo lắng, nhìn dáo dác xung quanh, xe cộ bốn phía nhấn còi inh ỏi nhưng anh ấy dường như chẳng hề nghe thấy.
Trông thấy chiếc xe trước mắt mỗi lúc một gần, Khương Sùng thì cứ đứng yên tại chỗ không di chuyển, tim tôi bỗng chốc như thắt lại, điên cuồng xông về phía anh ấy.
“Khương Sùng! Mau tránh ra!”
“Khương Sùng!!!”
Giống như có thần giao cách cảm, Khương Sùng xoay đầu thấy tôi, sau đó cũng đột nhiên chạy về hướng tôi.
Xe cộ trên đường vẫn qua lại nhộn nhịp.
Nhìn Khương Sùng đang ôm chặt lấy tôi trong vòng tay, cảm giác sợ hãi, bất an kia bỗng như dâng trào.
Tôi đánh mạnh lên vai anh ấy, giọng nói run run, nghẹn ngào:
“Khương Sùng! Máy trợ thính của anh đâu rồi?”
“Sao anh ra đường mà không đeo máy trợ thính hả?”
Nhìn tôi nước mắt rơi đầy mặt, Khương Sùng vẫn chưa xác định được chuyện gì vừa xảy ra, vội vã đưa tay ra hiệu.
“Tri Ý, đừng khóc.”
“Không thấy em đâu, anh vội ra ngoài nên quên đeo lên rồi.”
13.
Lúc về lại khách sạn, tôi lập tức đi tìm máy trợ thính, giục Khương Sùng đeo lên.
Nhưng anh ấy không chịu, nhất định bắt tôi tự tay đeo lên cho mình.
Tôi thở dài, tâm trạng vẫn chưa thể thả lỏng được, không nhịn nổi nữa liền ra hiệu cho anh ấy cúi xuống.
Ánh mắt Khương Sùng sáng bừng, nghe lời, khẽ cúi người.
“Khương Sùng, sau này cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì nhất định đều phải đeo máy trợ thính vào.”
Tôi trầm giọng ra lệnh, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của anh ấy, tim tôi lại như tan ra.
Bộ dạng này của anh ấy quả thật khiến tôi không cách nào kháng cự được.
Ai mà biết ẩn sau sự dè dặt, cẩn trọng kia, anh ấy lại còn có một khuôn mặt khác cơ chứ.
Tôi không mấy tự nhiên, tránh ánh mắt ấy đi, ngay sau đó, Khương Sùng bỗng vòng tay qua eo tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Anh ấy khó khăn phát ra những âm tiết ngắt quãng.
“Tri… Ý…”
“Ý… Ý…”
Anh ấy gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác.
Nghe đến mức vành tai tôi như muốn tan chảy ra rồi.
Đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động đến gần tôi như thế.
Nhưng chợt nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai chúng tôi, tôi vẫn cố gắng ép bản thân phải đẩy anh ấy ra.
“Khương Sùng! Đừng có được voi đòi tiên!”
“Em không dễ dàng tha thứ cho anh thế đâu.”
Tôi là kẻ rất thích ghi hận đấy nhé.
Bao nhiêu năm như vậy, anh ấy hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa, không cho phép tôi đến gần, bây giờ chỉ dựa vào chuyện “ngủ” với nhau mấy lần mà muốn tôi phải tha thứ cho anh ấy hết tất cả à?
Không có chuyện dễ ăn đến thế đâu.
Có điều, nhìn lướt qua trông thấy cơ bắp săn chắc dưới áo của Khương Sùng, tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Không tha thứ thì không tha thứ, nhưng mà… cái gì nên “ăn” thì vẫn phải “ăn”.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi lần theo địa chỉ mà trợ lý đưa cho mình, tìm đến nhà của kẻ đã chuốc thuốc tôi.
Vệ sĩ đè hắn quỳ xuống đất, hắn khóc lóc van xin tôi buông tha, hắn nói chẳng biết bị ma xui quỷ khiến gì, không hiểu thế nào lại một phút hồ đồ làm ra chuyện như vậy.
Tôi thì không dễ dàng mềm lòng đến thế, đưa hắn ta thẳng đến đồn cảnh sát.
Nhưng tôi lại không ngờ rằng, mấy hôm sau, chuyện đó bỗng bị bố mẹ mình phát hiện.
14.
Lúc bố mẹ gọi điện đến, Khương Sùng đang “lăn lộn” trên giường của tôi.
Mồ hôi nhễ nhại cùng nhịp thở hổn hển vây lấy chúng tôi.
Nghe tiếng chuông điện thoại, tôi vô thức đẩy anh ấy ra:
“Khương Sùng! Điện thoại!”
Nhưng anh ấy không nghe thấy gì, ngược lại còn chồm đến hôn tôi, tiếp tục chuỗi động tác đang dang dở.
Tôi nổi giận, cắn anh ấy một cái, anh ấy mới phản ứng lại, ấm ức với tay lấy điện thoại đưa qua cho tôi.
Vừa bắt máy, mẹ tôi sốt ruột hỏi tôi và Khương Sùng đang ở đâu.
Tôi liếc nhìn Khương Sùng đang ở bên cạnh mình, đôi môi anh ấy đang hé mở theo từng nhịp thở, nhưng theo ý tôi anh ấy chỉ có thể an phận ngồi dậy.
Cảm giác muốn “bắt nạt” anh ấy một chút bỗng trỗi dậy.
Tôi cười gian xảo, vừa đưa tay ra vừa thờ ơ đáp lời mẹ:
“Mẹ, làm sao con biết Khương Sùng đang ở đâu cơ chứ?”
“Mẹ không nên hỏi con mới đúng.”
Hơi thở của Khương Sùng như đông cứng lại, hàng mi run rẩy, muốn tiến đến gần tiếp tục hôn nhưng lại bị tôi đẩy ra.
Anh ấy chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh, ươn ướt nhìn tôi rồi đưa tay ra hiệu:
“Ở công ty.”
Tôi giả vờ do dự một lúc rồi lại nói:
“Có điều… giờ này không phải anh ấy nên ở công ty hay sao ạ? Cái này…”
Chẳng đợi tôi kịp nói hết câu, mẹ tôi bỗng hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu khiến tôi bay hết hồn vía.
“Hứa Tri Ý! Khương Sùng!”
“Hai đứa lập tức xuống đây ngay!!!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Nói Thành Lời
Chương 2
Chương 2