DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Chương 30: 30: Con Muốn Bỏ Chồng


Vân Duệ Khải trấn giữ biên cương nhiều năm, tuy trung thành nhưng cũng vừa trực tiếp vừa gián tiếp đào tạo không ít tâm phúc, nếu Vân Duệ Khải tiếp tục trung thành thì mọi người đều vui, nhưng nếu một ngày nào đó ông tạo phản...!
Hôn nhân của con cái có thể kiềm chế được Vân Duệ Khải, Tiêu Quân Hạo lại là vị tướng hiếm có trong các Hoàng tử, nếu có thời gian có lẽ có thể tiếp quản được biên vực của Vân Duệ Khải...!
Dù Tiêu Quân Hạo có thể nào thì cũng mang họ Tiêu!
Vậy nên ban đầu Vân Hiểu Tinh cố chấp muốn gả cho Tiêu Quân Hạo, dù Càn Khang Đế biết Tiêu Quân Hạo không muốn nhưng cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý mối hôn sự này.

Vốn tưởng mọi chuyện tốt đẹp, nhưng bây giờ mới bao lâu mà đã xảy ra chuyện này!
Trước nay Tiêu Quân Hạo luôn vững vàng chín chắn, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy!
Càn Khang Đế hơi nheo mắt, âm u nhìn Tiêu Quân Hạo: “Quân Hạo, con còn gì muốn nói không?"
Khả năng tự chủ của Tiêu Quân Hạo luôn rất cao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã bình tĩnh lại, lạnh nhạt nhìn nữ nhân đang quỳ gối quay lưng lại với mình, trầm giọng nói: “Điều Vân Hiểu Tinh nói hoàn toàn không có thật, nếu phụ hoàng không tin có thể kiểm tra vết thương trên người nàng ta.”
Mặc dù hắn không hài lòng với hôn sự này, nhưng hắn đã lấy nàng, đương nhiên khi không có chuyện gì hai người sẽ chung sống hòa bình, thế nhưng Vân Hiểu Tinh lại hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế, thế thì đừng trách hắn không nể tình!
Người Vân Hiểu Tinh thoáng cứng lại, nàng chậm rãi quay đầu, đáy mắt hơi lóe lên, dường như thoáng qua vẻ sợ hãi: “Tiêu Quân Hạo, ngươi có ý gì?”
Tiêu Quân Hạo nhìn nàng chằm chầm, nói từng chữ: “Vân Hiểu Tinh, vết thương trên người ngươi là thật?”

Nữ nhân này xảo quyệt gian trá, sao có thể nỡ lòng thật sự làm mình bị thương?
Vân Hiểu Tinh còn chưa kịp nói thì Vân Duệ Khải đã nổi giận đùng đùng: "Tiêu Quân Hạo, Tinh Nhi nhà ta sẽ vu oan cho ngươi chắc?”
“Lời nói suông không có bằng chứng.” Ánh mắt Tiêu Quân Hạo lãnh đạm, trong đôi mắt đen là ánh sáng lạnh lùng sắc bén, người hắn thẳng tắp, giống như
Lang Vương từ cao nhìn xuống.

Vân Hiểu Tinh như chịu uất ức lắm, mặt nàng cắt không còn giọt máu, giống như không chịu được nữa mà ngửa đầu ra sau, để lộ vết thương xanh đỏ đan xen Vân Duệ Khải cũng không nhịn được nữa, định ra tay bất chấp đang ở trước điện, nhưng bị Vân Hiểu Tinh kéo lại: "Cha!”
“Tinh Nhi, con vẫn còn bảo vệ hắn à!”
Vân Hiểu Tinh khẽ nhắm mắt, trên mặt nở nụ cười thê lương: "Hắn nói đúng, lời nói suông không có bằng chứng, con có nói nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ không thừa nhận.

Thái hậu càng thêm đau lòng, vươn tay kéo nàng: “Con ngoan đừng sợ, ai gia tin con mà!” Bà lại lườm Tiêu Quân Hạo: “Quân Hạo, con biết sai còn không biết sửa, vẫn ở đây ăn nói lung tung, còn không mau quỳ xuống xin lỗi Tinh Nhi đi!”
Ánh mắt Tiêu Quân Hạo nặng nề, hắn không di chuyển: “Nếu con sai đương nhiên con sẽ xin lỗi, nhưng nếu không phải lỗi của con thì sao con phải nhận lỗi?”
“Con!” Thái hậu tức giận không nói nên lời, tuy Càn Khang Đế cũng không tin con trai mình sẽ thật sự đánh người, nhưng bây giờ thấy đã sắp loạn nên ông ta cũng quát lên: “Làm càn!”
Vân Hiểu Tinh lại quỳ xuống, dập đầu trước Càn Khang Đế và Thái hậu: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương, nếu Tiêu Quân Hạo đã nói lời nói suông không có bằng chứng, vậy con sẽ chứng minh!”
Vân Duệ Khải kinh hãi tái mặt: “Tinh Nhi! Không được!”
Vân Hiểu Tinh dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp hơi nhếch lên, ánh sáng trong mắt sáng ngời: “Con là con gái Vân gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ, cha mẹ sinh con ra, nuôi con, dạy con, tuy con bất tài nhưng cũng không thể làm nhục họ! Con sẵn sàng kiểm tra vết thương, không phải vì Tiêu Quân Hạo, mà là vì cha mẹ con!”
Vân Duệ Khải lo lắng nói: “Tinh Nhi, con không cần làm thế!”
“Cha! Cha để con nói hết đã!” Vân Hiểu Tinh giữ ông ấy lại, hít một hơi tiếp tục lớn tiếng nói: “Khi xưa con trẻ người non dạ, nghĩ hắn chắc chắn sẽ là nơi che mưa chắn gió cho con, nhưng bây giờ mới chỉ mấy ngày, Tiêu Quân Hạo hắn đã sỉ nhục con, bây giờ còn sỉ nhục cả cha mẹ con, sao con có thể nhịn được nữa! Bệ hạ, Thái hậu nương nương, hôm nay sau khi kiểm tra vết thương xong, trả lại trong sạch cho con, con không muốn về phủ Hoàng tử nữa, con muốn bỏ
chồng!”
Ánh mắt Tiêu Quân Hạo lạnh băng, như đang nhìn kẻ điên.

Càn Khang Đế nhìn hai người như hai con gà chọi cãi nhau trên đại điện, huyệt thái dương đau nhức, ông dứt khoát ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Tiêu Quân Hạo: “Đồ nghiệt chướng! Xem chuyện tốt con làm đi!”
Tiêu Quân Hạo quỳ rạp trên đất, nói rõ từng chữ: “Nếu nàng ta đã là Hoàng tử phi thì phải làm gương cho muôn dân, nàng ta nói đổi trắng thay đen như vậy, làm biết bao chuyện xấu, nghiệt duyên này không tiếp tục cũng không sao!”
Càn Khang Đế cứ tưởng Tiêu Quân Hạo sẽ ra mặt hòa giải, nào ngờ hắn lại quyết đoán như vậy, bỗng chốc thành ra khuyên cũng không phải mà không khuyên cũng không xong, thế là cơn tức giận càng ngủ lên thêm: “Đi gọi người tới!”

Người tới là một ma ma già trong cung, bà ta kính cẩn mời Vân Hiểu Tinh tới điện bên cạnh, không lâu sau bà ta sợ hãi đi ra, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương..

Dù sao Hoàng tử phi cũng là nữ tử, có một số vết thương lại ở nơi kín đáo nên thật sự không tiện nói ra.

Thái hậu ở trong cung đã nhiều năm, đương nhiên nhìn ra vẻ mặt khó xử của ma ma già, thế là bà vẫy tay gọi bà ta tới: "Ngươi nói với ai gia đi.”
Ma ma già như trút được gánh nặng, vội quỳ bò lên phía trước, hạ thấp giọng nói vài câu: “Những chỗ khác cũng không sao, nhưng chỗ đó lại bị thương rất nghiêm trọng...!Sợ là Hoàng tử phi đã phải chịu khổ nhiều..”
Mặt Thái hậu biến sắc, trong mắt toàn là vẻ kinh hãi và tức giận, bà cầm chén trà lên ném về phía Tiêu Quân Hạo: “Đồ khốn nạn này!”
Tiêu Quân Hạo không thể tránh, chỉ có thể chịu đựng, nước trà đổ lên người hắn, nhỏ xuống từng giọt, trông vô cùng thảm hại.

Lúc này Vân Hiểu Tinh cũng đã chậm rãi đi vào hậu viện, sắc mặt tái nhợt giống như phải chịu nỗi nhục lớn lắm.

Nàng cũng nhìn Tiêu Quân Hạo, ánh mắt vẫn sáng ngời, sáng tới nỗi khiến hắn như nhìn thấy vẻ giễu cợt và châm chọc, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy sự giễu cợt ấy được giấu rất kỹ trong sự tủi nhục và bất bình, người nàng lảo đảo, quỳ xuống trước mặt Thái hậu: “Thái hậu nương nương!”
"
* Tiêu Quân Hạo nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Nữ nhân này lại làm gì nữa!

Thái hậu lại càng đau lòng, vô cùng thương yêu kéo nàng vào lòng, lại nói với ma ma già: “Nói thương thế của Hoàng tử phi cho bệ hạ đi!”
Ma ma nhận lệnh, lập tức bạo dạn nói: “Vết thương trên người Hoàng tử phi rất nặng, tuy không bị thương đến gân cốt, nhưng trên người cũng có những mảng tím xanh, còn có.

còn có.

Ma ma già lại do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám nói rõ ra, chỉ nói ẩn ý: “Lão nô biết Bát Hoàng tử điện hạ và Hoàng tử phi vừa mới thành thân, nhưng vẫn cần kiềm chế, nữ nhân yếu ớt, không như nam nhân, vết thương trên người Hoàng tử phi cần được xử lý cẩn thận kỹ càng.

Tiêu Quân Hạo ngẩng phắt đầu lên, ngoài tức giận ra còn có ngạc nhiên, nghi ngờ!
Làm sao có thể như thế!
Ngoại trừ đêm tân hôn, hắn không hề động vào nàng thêm lần nào, cũng không từng đánh đập nàng như lời nàng nói!
Rốt cuộc nữ nhân này làm như thế nào mà đến ma ma già trong cung đã có kinh nghiệm kiểm tra vết thương cũng có thể lừa được vậy!.


Đọc truyện chữ Full