DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Chương 31: 31: Chỗ Đó Của Người Có Một Nốt Ruồi


“Tiêu Quân Hạo!”
Vân Duệ Khải tức giận ngút trời, gào lên với Tiêu Quân Hạo như sư tử đực, mấy cấm quân phải giữ chặt lấy ông thì mới ngăn được việc ông thất lễ với điện hạ.

Vân Hiểu Tinh vội kéo ông lại: “Cha! Nhân chứng vật chứng đều ở đây, có bệ hạ và Thái hậu nương nương ở đây rồi, chắc chắn họ sẽ phân xử cho con ạ!”
Muốn đánh Tiêu Quân Hạo lúc nào chẳng được, nhưng giờ thì không.

Dù sao đây cũng là đại điện, Càn Khang Đế và Thái hậu đều ở đây, chuyện thất lễ trước điện có thể nghiêm trọng có thể cho qua, nàng cũng không thể để chuyện của mình hại Vân Duệ Khải được.

Vân Duệ Khải nghiến răng: “Tinh Nhi yên tâm, chắc chắn hôm nay ta sẽ đưa con về!”
Con trai mình gây ra chuyện mất mặt như thế, ngay cả bậc cửu ngũ chí tôn như Càn Khang Đế cũng thấy khó xử.

Ông ta quát Tiêu Quân Hạo: “Đồ khốn này! Con có gì để nói không?"
Tiêu Quân Hạo nhìn Vân Hiểu Tinh, thực sự cảm thấy nữ nhân này điên thật rồi, suy nghĩ của nàng đúng là to gan, khiến người khác kinh hãi!
Hắn trầm giọng nói: “Nhi thần không hề thấy hổ thẹn, con thực sự không biết chuyện hôm nay bắt nguồn từ đầu, cũng không thể phản bác, suy nghĩ khác nhau thì không nói chuyện được, nếu đã thế thì chi bằng đường ai nấy đi, tự bảo trọng!”
Hắn ngừng một chút rồi quả quyết nói: “Nhi thần đồng ý bỏ vợ"
“Không được!” Vân Hiểu Tinh bác bỏ một cách dứt khoát!
Tiêu Quân Hạo nhíu mày, nhìn Vân Hiểu Tinh với vẻ hung tợn: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Vân Hiểu Tinh gắn từng chữ: “Hồi nãy trước khi kiểm tra vết thương, ta đã nói rồi, nếu những vết thương này là thật, ta sẽ bỏ chồng! Tiêu Quân Hạo, ta sẽ bỏ ngươi, chứ không phải ngươi bỏ ta!”
“Láo xược! Trên đời này làm gì có chuyện phụ nữ bỏ chồng chứ!” Ánh mắt Tiêu Quân Hạo trở nên lạnh lẽo.


Vân Hiểu Tinh cười khẩy: “Đương nhiên trong thiên hạ chưa từng có chuyện phụ nữ bỏ chồng, nhưng cũng chẳng có Hoàng tử nào hành hạ chính thất hết.

Tiêu
Quân Hạo, kể từ sau khi bước vào phủ Bát Hoàng tử của ngươi, chẳng những một cô nương tốt như ta bị sỉ nhục, khó khăn lắm mới thoát được, mà giờ còn phải chịu tiếng xấu thay ngươi nữa.

Tiêu Quân Hạo, ngươi định dồn ta vào chỗ chết đúng không!”
Tiêu Quân Hạo cảm thấy Vân Hiểu Tinh thực sự quá ngang ngược: “Vân Hiểu Tinh, quy tắc trên đời là thế, ngươi tưởng ngươi thích là sửa được à!” “Nếu quy tắc không phù hợp với thói thường, đương nhiên có thể sửa! Năm đó quân phản loạn ập vào, Thái hậu nương nương vẫn giữ vững cổng thành với thân phận nữ nhi, nếu không thì lấy đâu ra cảnh sung túc ấm no của Đại Lệ ngày hôm nay chứ.

Hai mươi ba năm trước, Càn Châu gặp lũ lụt, quần thần ngồi im, bệ hạ phải sửa đường nước chảy ở Càn Châu thì mới bảo vệ được kho thóc! Nếu họ không sửa quy tắc thì Đại Lệ đâu được trù phú ấm êm như bây giờ!”
Sau khi nàng dứt lời, chẳng những Thái hậu nương nương được an ủi, mà Càn Khang Đế cũng coi trọng Vân Hiểu Tinh hơn.

Nói cũng có lý đấy!
Trong lòng Tiêu Quân Hạo, Vân Hiểu Tinh vẫn luôn là kẻ vô dụng, tuy gần đây hình tượng của nàng đã thay đổi nhưng cũng không khác quá nhiều.

Nghe thấy nàng nói dài như thế, hắn không khỏi ngạc nhiên: “Đâu thể so sánh với mấy chuyện đó?”
“Tại sao không thể? Chuyện trên đời có sự tương đồng với nhau, nếu ta cảm thấy quy tắc này bất công, đương nhiên sẽ sửa được! Bệ hạ ra sức vì nước, khuyến khích phụ nữ đọc sách, hiểu lý lẽ, ta làm theo đạo lý thì có gì sai!” Vân Hiểu Tinh hùng hồn nói.

Tiêu Quân Hạo lạnh lùng đáp: “Vân Hiểu Tinh, ta và ngươi đều biết rốt cuộc chuyện hôm nay là như thế nào, ta đồng ý hòa ly với ngươi đã là nhân nghĩa lắm rồi, ngươi phá vỡ quy tắc thì cứ làm đi, nhưng đừng giẫm lên đầu ta!”
Hai người đấu võ mồm với nhau khiến Càn Khang Đế đau cả đầu.

Ông ta không nhịn được mà nhìn Thái hậu: "Mẫu hậu, người xem...!

Thái hậu nương nương thở dài: “Thôi thôi, việc hôn sự này do ta đặt ra đầu tiên, ta sẽ xử lý.

Bỏ thì bỏ, nhưng hai đứa nó phải phân biệt rõ phải trái đúng sai, sao có thể giải quyết chỉ bằng mấy câu cãi vã chứ.

Theo ta thấy, hay so tài một trận xem ai đúng ai sai, cũng xem như kết thúc chuyện này.”
Tiêu Quân Hạo ngạc nhiên: “Hoàng tổ mẫu? Sao có thể chứ?”
So tài xem ai đúng ai sai ư?
Có thể quyết định chuyện này bằng cách so tài à?
Vân Hiểu Tinh không hề kinh ngạc.

Thái hậu nương nương vốn là hổ nữ nhà tướng, tuy cuộc sống trong cung đã mài nhẵn sự sắc bén của bà, nhưng tính cách ngay thẳng và hiếu thắng vẫn còn đó, nếu không, bà cũng không ưng người bá đạo và mạnh mẽ như nguyên chủ, thế nên việc bà nghĩ ra cách này cũng hợp lý thôi.

Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Vân Hiểu Tinh.

Nàng cố tình tỏ vẻ khó xử, uất ức tới mức rơi nước mắt: “Thái hậu nương nương, người cũng biết con không giỏi cả võ lẫn văn, biết so tài với hắn kiểu gì ạ?” Nàng thoảng ngừng lại, Thái hậu còn chưa trả lời thì nàng đã nói tiếp: “Nhưng nếu nương nương đã nói thế, con cũng nghe lời người.

Có điều con đã hết lòng hết dạ với hắn suốt bao năm qua, mà hắn lại đối xử với con như thế, con tủi thân lắm, nên quy tắc của cuộc so tài này phải do con quyết định!”
Thái hậu vừa đau lòng vừa ảo não, xua tay: “Được được, nghe con, nghe con hết!”
Vân Hiểu Tinh lảo đảo đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhưng lưng lại rất thẳng!
“Người ta bảo người yêu nhất cũng sẽ thiệt thòi nhất, trong những năm con về phủ Bát Hoàng tử, Tiêu Quân Hạo đã bao giờ thật lòng yêu con chưa? Con không yêu cầu gì khác, chỉ mong sự công bằng, nếu hắn thực sự hiểu rõ con, chân thành với con, cho dù con gánh tiếng xấu bị bỏ thì cũng không sao.


Nhưng nếu hắn bội bạc với con, không hiểu gì về con, hôm nay con quyết phải bỏ chồng!”
Thái hậu đau lòng, lập tức quyết định: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo con!”
Thấy Thái hậu đã quyết định, Càn Khang Đế cũng không phản bác được, hơn nữa tuy những lời Vân Hiểu Tinh nói có vẻ hoang đường, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có lý: “Vậy cứ thể đi.”
Tiêu Quân Hạo nhìn chằm chằm Vân Hiểu Tinh bằng ánh mắt nặng nề, trong mắt xuất hiện sự cảnh giác.

Nói quy tắc này khó thì cũng khó, nhưng nếu nói nó đơn giản thì cũng đơn giản.

Với sự mưu mô của Vân Hiểu Tinh, chắc chắn nàng đã chuẩn bị trước.

Người phụ nữ này chuyên làm những chuyện mờ ám, không thể không đề phòng.

Trong lúc hắn suy nghĩ, Vân Hiểu Tinh đã nói: “Tiêu Quân Hạo xử lý công việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngủ vào canh ba, dậy vào canh năm, ngày nào cũng tập võ một canh giờ, vô cùng kiên trì
“Giờ giấc của Vân Hiểu Tinh rất lộn xộn, canh năm không dậy nổi, canh ba vẫn còn thức, chiều nào cũng phải vào rừng trúc ngủ.

Tiêu Quân Hạo trầm giọng
nói.

“Tiêu Quân Hạo ăn uống thanh đạm, ăn nhiều thịt cá, dê, bò, không ăn thịt lợn, không thích nho.

“Vân Hiểu Tinh ăn tạp, không thích ăn thịt, thích ăn rau quả, thích đồ ngọt chứ không thích đồ chua.

Tiêu Quân Hạo nói bằng giọng nặng nề.


Vân Hiểu Tinh không khỏi kinh ngạc.

Nàng hiểu rõ Tiêu Quân Hạo như thế vì quy tắc so tài là do nàng đặt ra, thật ra nàng đã chuẩn bị trước rồi, thường ngày Tiêu Quân Hạo luôn im lìm và hờ hững mà cũng để ý tới nàng như thế ư?
May mà nàng không phải nguyên chủ, chứ không, chẳng phải nàng đã nhào tới với đôi mắt sáng long lanh sau khi nghe xong à?
Đương nhiên Tiêu Quân Hạo đã nhận ra sự kinh ngạc của Vân Hiểu Tinh, hắn vẫn thản nhiên, có phần lơ đãng.

Vân Hiểu Tinh trước và sau khi cưới quá khác nhau, hơn nữa còn biết dùng độc, đương nhiên hắn phải điều tra kỹ càng.

Trong khi nàng không biết, ngày nào cũng có người tóm tắt cuộc sống của nàng và đặt lên bàn hắn, nhưng thời gian quá ngắn nên hắn chỉ thu thập được những thông tin cơ bản nhất thôi.

Không ngờ nó lại có tác dụng vào lúc này.

Vân Hiểu Tinh nhìn nét mặt bình thản của Tiêu Quân Hạo, mắt sáng lên.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của nàng.

Nàng đưa ra cách so tài này vì thấy tuy Tiêu Quân Hạo không ưa nàng, nhưng cũng miễn cưỡng được coi là chính nhân quân tử, coi thường việc giở trò dối trá, nào ngờ Tiêu Quân Hạo còn hiểu nàng hơn nàng nghĩ, xem ra Tiêu Quân Hạo đã điều tra nàng rồi.

Nếu cứ thế này, chắc họ sẽ giằng co vĩnh viễn.

Nàng hơi cụp mắt, lập tức đưa ra quyết định: “Tiêu Quân Hạo, ở đùi ngươi có một nốt ruồi đúng không?”
Mọi người xôn xao!
Ai cũng nhìn vào...!đùi Tiêu Quân Hạo!.


Đọc truyện chữ Full