DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 161: C161: Chương 161

Căn phòng trong đêm chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, ngoài ra thì chẳng có gì khác.

Thẩm Nguyệt hơi thả lỏng, hít một hơi thật dài.

Mũi của nàng rất mẫn cảm, ngoại trừ mùi hoa tường vi ra thì nàng còn ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng.

Thẩm Nguyệt nhạy cảm nhận thấy được có thứ gì đó không đúng, trong phòng không một bóng người, nhưng nàng lại cảm thấy đúng là có người đã tới đây.

Nàng không kịp suy ngẫm gì, vội vàng xuống giường, mở cửa ra ngoài. Một mình nàng đứng ở cửa viện nhưng viện vẫn trống rỗng.

Sáng hôm sau, Liên Thanh Châu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.

Thẩm Nguyệt vừa húp cháo vừa hỏi hắn: “Hôm qua ngươi đến Tường Vi Viện hả?”

Bàn tay cầm thìa của Liên Thanh Châu hơi khựng lại: “Sao tại hạ dám đường đột như thế chứ, tại hạ chưa từng đi qua đó”.


Thẩm Nguyệt khẽ giật lông mày, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo của Liên Thanh Châu tới chỗ mình.

Hai gương mặt sát lại gần, Thẩm Nguyệt thậm chí thấy được sự kinh ngạc trong mắt Liên Thanh Châu. Nàng không chút ngại ngừng mà khẽ hít hà vạt áo của Liên Thanh Châu. Động tác này nhìn từ ngoài vào thì vô cùng kỳ lạ.

Đến cả Ngọc Nghiên cũng kinh ngạc tới mức rơi đũa.

Công, công chúa đây là… trực diện quá đi mất! Ngay giữa ban ngày ban mặt!

Cả người Liên Thanh Châu căng lại, hỏi: “Công chúa đang muốn sàm sỡ tại hạ hả?”

Thẩm Nguyệt hơi buông lỏng tay, khẽ cau mày nói: “Không phải ngươi, trên người ngươi không có mùi trầm hương, phủ của ngươi có ai thích trầm hương không?”

Mí mắt Liên Thanh Châu nhảy dựng lên rồi buông thõng mắt, sửa sang lại vạt áo như không có việc gì: “Tại hạ bình thường không dùng trầm hương, chắc là công chúa ngửi sai?”


Hắn oán thầm, sao mũi công chúa linh như thế chứ?

Hắn vừa nói xong thì cửa phòng đã truyền đến một tiếng quát lạnh: “Các ngươi đang làm chuyện gì đây?!”

Khi ấy Thẩm Nguyệt đang dựa sát vào Liên Thanh Châu, không kịp đẩy ra, nàng quay đầu lại nhìn, híp mắt.

Một bóng người cao lớn đứng ở thiện phòng, nắng sớm chiếu ngược vào hắn ta, nhưng không khó để nhận ra đây là ai.

Không ngờ là Tần Như Lương!

Liên Thanh Châu thoáng chốc nở nụ cười: “Đúng là khách quý hiếm gặp…”

Liên Thanh Châu còn chưa dứt lời thì đã thay đổi sắc mặt, lồng ngực hắn bỗng nặng hơn. Hắn run rẩy nhìn Thẩm Nguyệt ôm lấy cổ mình, xoay người yên vị trong lồng ngực, cả hai nhìn nhau, hắn lập tức nói: “A”.

Thẩm Nguyệt thuận tay múc cháo đưa vào miệng Liên Thanh Châu, nói: “Tiểu Châu Châu, nào, uống chút cháo nè~” . 𝙉ha𝓃h 𝓃hấ𝑡 𝑡ại ( T R Ù M T R U Y Ệ 𝙉﹒V𝓃 )

Liên Thanh Châu thuận theo há miệng, không thể không giữ lấy eo của nàng, sợ nàng sơ sẩy ngã chổng vó, thế mà cũng lộ ra được vẻ tình chàng ý thiếp nồng thắm.

Thỉnh thoảng còn ghé tai thì thầm, nào giống bạn bè chứ, rõ ràng là đi gặp tình nhân!


Đọc truyện chữ Full