DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 162: C162: Chương 162

Liên Thanh Châu cắn răng, khẽ nói với nàng: “Công chúa đúng là… nặng thật”.

Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm, nói từ kẽ răng: “Ngại quá, dạo này ta ăn hơi nhiều, trong bụng ta còn đang có một đứa bé kia kìa”.

Ngoài cái bụng hơi lớn ra thì Thẩm Nguyệt cũng không nặng, chỉ đáng thương Liên Thanh Châu là một thương nhân tay trói gà không chặt, ôm nàng thật sự rất tốn sức.

Thẩm Nguyệt vỗ lưng Liên Thanh Châu, lại nói: “Liên hồ ly, ngươi thế này là không ổn rồi. Sau này không ôm được thê tử thì chết, bây giờ coi như cho ngươi luyện tay”.

Liên Thanh Châu dở khóc dở cười, không thể chịu được nữa: “Ta thật sự rất cảm ơn công chúa đấy”.

“Không cần khách khí”.

“…”

Rõ ràng là nàng đang sợ thiên hạ không loạn, kéo hắn diễn cùng, lại còn nói là cho hắn luyện tay?

Tần Như Lương sáng nay mới biết tin Thẩm Nguyệt đúng là cả đêm không về. Hắn ta dạo này luôn tràn đầy lửa giận, bèn trực tiếp xông đến nhà Liên Thanh Châu, đến quản gia cũng không cản nổi.


Hắn ta đến để bắt gian, để xem xem Thẩm Nguyệt đang làm cái trò gian díu gì ở bên ngoài!

Không ngờ Thẩm Nguyệt khi thấy hắn ta thì không hề có ý thu liễm, ngược lại còn ôm ấp yêu thương ngay trước mặt hắn ta!

“Nào, Tiểu Châu Châu, thêm một miếng nữa~”

Liên Thanh Châu nhìn Tần Như Lương, nói: “Tướng quân có ăn không? Ngồi xuống ăn chung với bọn ta nhé?”

Tần Như Lương nhấc chân đi tới, sau đó vung chưởng đánh tan bàn ăn thành mây khói.

Thẩm Nguyệt bắt đầu hơi nổi giận.

Xem ra Liễu Mi Vũ và Hương Phiến ở phủ tướng quân còn chưa đủ ra sức, vẫn khiến Tần cẩu này đến đây tìm nàng?

Thẩm Nguyệt tiện tay ném luôn bát cháo trên bàn về phía Tần Như Lương, Tần Như Lương bắt lấy, ánh mắt băng giá như mùa đông.

Thẩm Nguyệt nói: “Con mẹ nó chứ, đầu ngươi bị kẹt vào khe cửa hay gì?”


Tần Như Lương nói: “Ta chỉ hỏi cô một câu, hôm nay cô có về cùng ta hay không?”

“Ta không về thì sao?”

Tần Như Lương liền nhìn Liên Thanh Châu: “Vậy ta sẽ đánh cho mặt hắn biến dạng luôn”.

Thẩm Nguyệt nhìn sang Liên Thanh Châu, cái tên này ôm nàng một tí đã mệt rồi, nếu thật sự đánh nhau với Tần Như Lương thì sẽ bất hạnh lắm.

Thẩm Nguyệt thấy mình đã ăn xong kha khá, Tần Như Lương dù không đến thì nàng cũng định quay về, liền khoát tay buồn bã nói: “Liên hồ ly, bà đây về nhé”.

Liên Thanh Châu khẽ giật mí mắt: “Công chúa, tại hạ phái kiệu ra đưa công chúa về”.

Tần Như Lương lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Khỏi cần”.

Lúc ra ngoài cửa, cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cũng đang ở đó, nhưng Tần Như Lương không để nàng lên kiệu mà thô lỗ kéo tay nàng đi.

Thẩm Nguyệt lảo đảo mấy bước, Ngọc Nghiên ở sau lưng thấy vậy thì run rẩy nói: “Tướng quân xin tự trọng! Công chúa đang mang thai!”

Tần Như Lương cười khẩy: “Nàng ta mang thai nhưng có tự trọng đâu, bản tướng quân việc gì phải tự trọng?!”

Đi ra khỏi ngõ nhỏ thì chính là phố xá sầm uất.


Đọc truyện chữ Full