DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 163: C163: Chương 163

Thẩm Nguyệt tức giận phun trào: “Tần cẩu, tối hôm qua ngươi chắc chắn là không được thỏa mãn dục vọng đúng không!”

Tần Như Lương hít sâu một hơi, trên đường phố mà Thẩm Nguyệt dám nói như thế, khiến cho người qua đường đều ngoái lại nhìn.

Đúng thật, nhìn hắn ta kéo một người phụ nữ có thai đi trên đường như thế, rất là giống dáng vẻ đang thèm khát dục vọng.

Một giây sau, Thẩm Nguyệt liền cất giọng hô: “Đến xem đi, có người ngược đãi phụ nữ có thai này!”

Khi Tần Như Lương quay đầu lại thì gân xanh đã nổi đầy mặt, nhưng hắn ta vẫn phải buông Thẩm Nguyệt ra.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười xấu xa nói: “Để xem ai mất mặt hơn!”

Có một vài người qua đường dừng lại xem náo nhiệt nhưng khi không thấy Tần Như Lương bạo hành thì liền bỏ đi. Sau đó Tần Như Lương cũng không động vào Thẩm Nguyệt nữa.


Thế là Thẩm Nguyệt liền mang theo Ngọc Nghiên đi thẳng.

Tần Như Lương sốt ruột đi theo sau, đột nhiên lạnh lùng nói: “Nhân tình của cô chính là Liên Thanh Châu?”

“Hửm?”

Hai mắt Tần Như Lương rực lửa, hắn ta nói: “Cô và hắn đã tư thông với nhau từ lâu rồi đúng không?”, nói đoạn hắn ta lại cười gằn, chỉ hận không thể dùng hết tất cả những từ ngữ xấu xa nhất trên đời để miêu tả Thẩm Nguyệt: “Ta thật không ngờ khi cô còn là một kẻ ngốc thì đã phóng đãng thấp hèn đến như vậy! ”

“Một mặt cô cầu xin hoàng thượng gả cho ta, mặt khác lại tư thông với nam nhân khác sau lưng ta, Thẩm Nguyệt cô đúng là một nữ nhân vừa mưu mô vừa bẩn thỉu không ai bằng!”

Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng, nàng nói: “Ngươi có biết trò hề trong miệng ngươi lúc này nghe đáng ghê tởm đến mức nào không? Ngươi không cần làm ra vẻ quan tâm đến chuyện đó trước mặt người khác”.


Dứt lời, nàng liền quay đầu tiếp tục bước về phía trước.

Tần Như Lương ở sau lưng vẫn nói: “Sao, cô dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao? Đã ôm cái bụng như vậy mà còn không biết kiềm chế, ngày đêm chạy tới nhà nhân tình! Nữ nhân dơ bẩn giống như cô chỉ sợ rằng người bình thường không thể thỏa mãn nổi, chỉ có quỷ mới biết đêm qua các người đã làm gì với nhau, nói không chừng còn vui vẻ đến mức chẳng để ý gì đến cái bụng của mình!”

Thẩm Nguyệt dừng lại.

Ngọc Nghiên tức giận đến mức định quay đầu lại quát nhưng Thẩm Nguyệt đã nắm lấy tay nàng ta nói: “Ta đã nói với ngươi thế nào, chó cắn ngươi chẳng lẽ ngươi sẽ cắn lại chó hay sao?”

Thẩm Nguyệt chậm rãi quay người lại, nhìn Tần Như Lương rồi chế nhạo nói: “Ngươi nói xem ta có quan tâm hay không? Chuyện quanh ta có bao nhiêu đàn ông cũng chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hồi tâm chuyển ý thích ngươi như trước sao? Ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm Nguyệt ta làm mất mặt phủ tướng quân? Kẻ như ngươi có tư cách gì mà phán xét Thẩm Nguyệt ta có bại hoại hay không?”

Thẩm Nguyệt cười nói: “Nếu như ngươi vội vàng muốn đổ tội tư thông cho thê tử của mình như vậy thì ta cũng không ngại hành xử đúng với tội lỗi mà ngươi gán cho ta!”

Những lời khó nghe mà Tần Như Lương vừa nói ra khá nhỏ, người trên phố không thể nghe thấy được rõ ràng.

Mọi người qua lại chỉ nghĩ rằng phu thê nhà này đang giận dỗi nhau mà thôi.


Đọc truyện chữ Full