DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 49

49. Cô nương bắt nạt người.

Hạng Nam nói ra những lời này với biểu tình bình tĩnh và quyết tuyệt, không thể khinh nhờn.

Lý Minh Lâu không nhịn được bật cười.

"Hạng công tử suy nghĩ nhiều rồi." Nàng cười nói: "Ta không có hứng thú với tim của người khác, cũng không nghĩ có được nó, ta chỉ cần người là được."

Lý Minh Lâu là trưởng nữ của Lý Phụng An, nhũ danh Tiên Nhi, ngụ ý là thần tiên ở trên cao, nàng được nuông chiều từ bé, duỗi tay là có được ngôi sao hay ánh trăng. Nàng không dính khói lửa phàm tục lại không biết bần cùng hay khó khăn. Vì vậy, nàng nói những câu ngang ngược, kiêu ngạo, bá đạo như này cũng không hề kỳ lạ.

Hạng Nam không hề bi phẫn mà chỉ im lặng một khắc: "Tiểu thư Minh Lâu, nàng đây là vì tức giận muốn trả thù lời nói lúc trước của ta ư?

Nói thẳng ra rằng nàng là một cô nương xấu xí, cho nên ta không thích ngươi, đúng là đả thương người.

"Ta biết tiểu thư Minh Lâu sẽ tức giận, nhưng ta cho rằng người kiêu ngạo như nàng sẽ kinh thường dính dáng tới loại người như ta."

Không nghĩ rằng nàng lại lì lợm la liếm như này, hắn không tin nàng thật sự thích hắn.

"Tiểu thư Minh Lâu, nàng hà tất vì trả thù ta mà hủy diệt nhân sinh của mình."

Câu trả lời của nàng vừa đơn giản lại nhẹ nhàng: "Ta là một người biết đủ, ta thích công tử, chỉ cần có được người vậy là đủ, không cầu xa hơn."

Biết đủ vốn là một từ tốt, Hạng Nam nhìn người thiếu nữ bao bọc diện mạo đứng ở nơi âm u kia: "Lúc trước ác ý của ta vốn là ý tốt, nhưng thoạt nhìn là ta sai rồi, ta không nên nói thật với nàng."

Lý Minh Lâu không nói gì.

"Lúc này, ta chỉ có thể nói chân tướng chuyện này ra cho hai nhà biết, nếu kết quả không xong thì ta cũng chỉ có thể làm ác nhân...." Hạng Nam nói. " như... lấy chết để cự tuyệt."

Lý Minh Lâu cười ha ha: "Hạng công tử, vốn biết địa vị của ta là nói một không ai dám nói hai, chỉ cần ta nói muốn gả công tử thì cho dù công tử có chết, bài vị của công tử cũng phải bái đường với ta." Tiếng cười của nàng nhạt dần: "Công tử sinh ra là người của ta, mà chết cũng là quỷ của ta."

Hạng Nam phất tay áo xoay người kéo cửa đi ra.

Nhưng thanh âm của nàng vẫn đuổi theo phía sau.

"Hạng công tử thông tuệ như vậy chắc hẳn đã rõ ràng ý của ta, cũng biết nên làm như thế nào, Minh Lâu không lắm lời nữa."

Câu nói của hắn ngày đó, hôm này nàng nâng hết ra trả lại toàn bộ.

Mặc kệ đời trước hay đời này, Lý Minh Lâu nàng chưa từng chịu uất ức, và đây cũng là lần đầu tiên nàng bắt nạt người.

Hạng Nam không phải Hạng Vân, chỉ bằng mấy câu nói mà muốn ngăn nàng gả vào phủ Thái Nguyên, chặt đứt đường sống của nàng ư. Hắn còn không phải đối thủ của nàng đâu.

Giải quyết không được vận mệnh thì giải quyết con người thôi.

"Tiểu thư, công tử Hạng Nam đến nói gì vậy ạ?" Kim Kết ở bên ngoài cười hì hì trêu ghẹo.

Lý Minh Lâu cười với nàng: "Hắn tới nói ta thật bắt nạt người."

Kim Kết cười khanh khách: "Đây là ve v.ãn đánh yêu đúng không ạ?"

Chẳng có người nào tin Lý Minh Lâu sẽ bắt nạt người khác, cũng không có người nào cảm thấy nàng gả cho Hạng Nam là bắt nạt người cả.

"Hạng thị chúng ta không có Lý thị là không được à?" Hạng Nam hỏi.

Hạng Cửu Đỉnh đang vội đến vội đi trong phòng chợt bị hỏi vậy thì không rõ, hỏi lại:

"Cái gì?"

Hạng Nam nhìn hắn: "Lục thúc chỉ có thể leo lên Lý thị mới có thể kiến công lập nghiệp ư?"

Hạng Cửu Đỉnh hoảng sợ: "Cái gì mà leo lên! Lục thúc và Lý đô đốc là chi giao tâm đầu ý hợp!"

Hạng Nam nhếch khóe miệng: "Lúc đầu đều là quan lại cấp thấp, Lý đô đốc còn nhỏ hơn Lục thúc mấy tuổi. Sau đó ngài ấy một bước lên trời, bình bộ thanh vân. Một người vốn dĩ ngồi ăn cùng bàn, tính ra chức quan của Lục thúc còn cao hơn một bậc giờ lại thành cấp dưới của Lý đô đốc, mà điều này kéo dài mười mấy năm. Hiện tại Lý đô đốc không còn nữa, Lục thúc vẫn còn định duy trì Kiếm Nam đạo, Thiên Lôi sai đâu đánh đó à?"

Hạng Cửu Đỉnh trừng mắt: "Đệ nghĩ cái gì vậy?"

"Tại sao Lục thúc không rời khỏi Kiếm Nam đạo? Đông Nam, Tây Bắc đều có rất nhiều cơ hội, bây giờ Thôi tướng gia lấy kinh đô và các vùng lân cận để làm trọng địa, điều động binh mã Hà Nam đạo muốn ủy thân trọng trách, nhưng tiết độ sứ Tuyên Võ lại không muốn đi xa, nếu thúc phụ tự tiến cử..." Hạng Nam nói.

Hạng Cửu Đỉnh đánh gãy lời hắn, chống nạnh cười ha ha: "Tiểu tử này mới ra ngoài được mấy ngày, đã bắt đầu chỉ điểm tiền đồ của Lục thúc rồi sao." Hắn giơ tay vỗ đầu vai Hạng Nam: "Không cần nghĩ đông nghĩ tây nữa, tân lang à, nên suy nghĩ đến việc hôn nhân của đệ đi."

Dứt lời hắn vừa xoa tay vừa xoay qua xoay lại vài vòng, lẩm bẩm nên mang theo thứ gì, có thứ gì bị quên không...

Hạng Nam ngồi tại chỗ, nhìn chén trà lạnh ngắt trên tay, việc hôn nhân của hắn ư. Hắn nghĩ cũng vô dụng rồi, bởi vì hắn quá nghĩ nhiều cho nên lại biến khéo thành vụng.

Đương nhiên không phải vì Lý Minh Lâu bị hủy dung hắn mới cự tuyệt việc hôn nhân này, dù nàng không hủy dung là thiên tiên hắn cũng không muốn.

Việc này không liên quan đến tướng mạo.

Lúc hắn nghe thấy nàng rời đi khi đang trên đường tới phủ Thái Nguyên, hắn đoán có thể xảy ra một khả năng là nàng cũng không muốn gả cho hắn, không muốn cuộc hôn nhân này.

Một khi đã vậy thì đơn giản rồi, hắn lập tức khởi hành chạy tới đây.

Trên đường hắn nhận được thư của Lục thúc viết cho mình, còn lý do có quân vụ trong người không xin nghỉ được thật ra không hề tồn tại.

Không nghĩ rằng kết quả lại như thế này.

Nếu hắn không tới, có phải kết quả sẽ ngược lại không? Lý Minh Lâu sẽ luôn kéo dài không đi tới phủ Thái Nguyên cho đến khi mọi người quên đi hôn ước này?

Vì sao vậy? Hắn nhìn xuống chén trà trong tay, mặt nước phản chiếu khuôn mặt hắn, ảnh ngược tuấn mỹ, chẳng lẽ thật sự bởi vì khuôn mặt này sao?

Ý niệm này hiện lên khiến hắn bật cười, hắn lắc lư chén trà khiến bóng ngược kia vỡ ra.

Đương nhiên không phải, đó là bởi vì hắn chọc giận nàng.

Một thiếu nữ luôn được người nâng niu trong lòng bàn tay, đột nhiên bị cự tuyệt, đây là một việc không thể chịu đựng được, nàng tức giận đến mất lý trí.

Lý Minh Lâu thật đúng là một người ngang ngược kiêu ngạo, có những thứ nàng không cần, nhưng người khác không thể cự tuyệt nàng. Hắn đã đánh giá cao tính tình của nàng, khiến cho mọi việc hoàn toàn ngược lại.

Nhưng mà, Hạng Nam không hề hối hận, đã có cơ hội thì nên thử một lần, kết quả thu được thật đơn giản, một là thành công hai là thất bại.

Thất bại, đương nhiên hắn sẽ không giống như liệt nữ bị ác bá ức hiếp, lấy chết biểu lộ trong sạch.

Kết quả của thất bại cũng giống như không đi thử mà thôi, sinh hoạt của hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Vậy như nàng mong muốn đi, ngày tháng tương lai của nàng sướng khổ gì không phải hắn nếm, Hạng Nam nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

...

Ngày mai Lý Minh Lâu sẽ rời nhà, tuy rằng lại rời đi một lần nữa, nhưng Lý gia vẫn vội vàng tổ chức một buổi gia yến vào buổi tối.

Lúc này, Lý Minh Lâu không cự tuyệt nữa mà tới dự gia yến dưới sự vây quanh của 4 bà tử quản sự do lão phu nhân phái tới, vừa khéo gặp được Tả thị ra ngoài hỏi xem thức ăn đã chuẩn bị tới đâu, sau đó bà nắm tay nàng đưa vào thính đường.

Lý Minh Kỳ ngồi trong góc cười hì hì với Lý Minh Hoa: "Xem khí thế còn lớn hơn cả tổ mẫu đó."

Lý Minh Hoa không để tâm đến đối phương, mà tầm mắt giống như mọi người trong phòng đều dừng lại trên người Lý Minh Lâu.

Nàng vẫn bọc lấy diện mạo như cũ, chỉ mặc một chiếc váy ám màu, theo từng bước chân của nàng, đám nha đầu được dặn dò từ trước bắt đầu tắt dần những ngọn đèn hai bên lối đi.

Không khí vui vẻ, đèn đuốc sáng trưng trong phòng tức thì trở nên tối tăm nhìn không rõ lắm.

Lý Minh Lâu ngồi xuống, nàng cũng đưa mắt nhìn toàn bộ những người ngồi trong gian phòng, bóng dáng lờ mờ, trùng điệp lắc lư.

Những người này, sau này cũng đều sẽ chết đúng không.

Về sau, hầu như Minh Ngọc đoạn tuyệt với tất cả mọi người Lý gia, tới tham gia hôn lễ của nàng tại phủ Thái Nguyên chỉ là vài người trong tông tộc Lý thị, nhưng khi Hạng thị gi/ết chết bọn họ, đã gán tội danh là phản loạn.

Lão hoàng đế chết trong khi An thị phản loạn, tân đế đăng cơ trong đại loạn, cho nên thống hận nhất đó chính là phản loạn.

Khi đó phàm là bị định tội phản loạn thì sẽ tru di cửu tộc.

Tuy rằng bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng trong mắt thế nhân, họ vẫn là người một nhà, khi sống không hề quân quần bên nhau nhưng khi chết lại bị xâu thành chuỗi cùng nhau chết đi.

- --------------------------

Đọc truyện chữ Full