DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 50

50. Từ biệt mà đi.

Lý Minh Lâu ngồi xuống, hòa mình vào bóng tối trong khi Lý lão phu nhân cười tủm tỉm tuyên bố khai tiệc.

"Tiên Nhi, đây đều là đồ ăn dựa theo khẩu vị của cháu." Bà nói.

Theo lý thì nên nói một câu "rời khỏi cố thổ sẽ không còn được nếm hương vị quê nhà nữa", nhưng Lý Minh Lâu lại mang theo đầu bếp đi. Chỉ cần nàng muốn thì việc như mang thổ vận thủy từ tận Kiếm Nam đến Giang Lăng cũng đâu phải việc không làm được.

Câu nói kia không thể nói ra, cảm xúc bi thương khi người thân xa nhà đã nhạt đi vài phần.

Lý lão phu nhân gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát của nàng: "Tổ mẫu không thể ở bên cháu được lâu, về sau không biết còn có thể gặp nhau được hay không?"

Lời nói đến miệng, nước mắt cũng nghẹn ngào trào ra.

Tả thị, Lâm thị vội tiến lên, đám người ngồi đây vừa mới cầm được đôi đũa lên đều đã buông xuống, người thì đứng lên, người thì vội vàng bước vội, hai đứa nhỏ nhất nhà cũng bị người ôm lên rời vị trí.

"Mẫu thân, hôm nay là ngày đại hỉ mà." Lâm thị khuyên nhủ, dùng sức hít hít mũi, cố gắng nén nước mắt lại.

"Phủ Thái Nguyên cách chúng ta cũng không quá xa, mẫu thân nhớ đứa nhỏ thì Tiên Nhi sẽ về ở một khoảng thời gian mà." Tả thị nhìn Minh Lâu cười nói.

Đối với Lý Minh Lâu thì ra ngoài không phải việc gì khó, chỉ cần nàng muốn thì chân trời hay góc bể cũng có thể đi.

Minh Lâu nâng bầu rượu lên, rót cho mình và cho lão phu nhân một ly.

"Tổ mẫu, ngài phải giữ sức khỏe thật tốt." Nàng vừa nói vừa đưa chén rượu vào tay Lý lão phu nhân, rồi nàng nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Lão phu nhân rưng rưng nhận lấy, liên tục hô được được: "Con của ta à, cháu cũng phải vậy đấy." Rồi cũng uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Minh Lâu gật đầu: "Cháu sẽ tốt thôi, cháu tốt..." Nàng đảo tầm mắt lên nhìn tất cả mọi người trong phòng: "Thì mọi người mới có thể tốt được."

Ý là mọi người đều nhớ thương nàng, nàng tốt thì mọi người an tâm cũng tốt theo à? Nghe vào có chút quái dị.

Nhưng mà không có người nào nghi ngờ điều nàng nói, nàng nói gì cũng được.

Lý Minh Kỳ càng không thèm để ý, nàng vừa có chút tiếc nuối lại vừa bất mãn, ánh sáng bốn phía quá mờ nhạt, khiến cho bộ quần áo hoa lệ nàng mặc trên người bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ gì cả.

"Minh Lâu, muội phải đi rồi, ta có làm một chiếc túi thơm tặng cho muội." Lý Minh Hoa đưa qua một túi thơm.

Lý lão phu nhân luôn luôn sủng ái đám vãn bối, lúc này bà để Lý Minh Lâu ngồi bên người cho nên đám cháu gái cũng ngồi cùng trên một cái bàn.

Lý Minh Lâu buông chén rượu xuống, duỗi tay nhận lấy, nàng nhìn Lý Minh Hoa, 10 năm chưa gặp, đám tỷ muội trong trí nhớ của nàng trở nên mơ hồ, phải nghĩ ngợi một chút: "Cảm ơn Nhị tỷ tỷ."

Thế hệ này của Lý gia có 5 vị cô nương, đại tỷ đã xuất giá, hiện giờ tính cả nàng thì trong nhà có 4 vị, Lý Minh Lâu đứng hàng thứ 3.

Tuy rằng mọi người đều nửa kính, nửa lấy lòng, nửa trêu ghẹo gọi nàng là Đại tiểu thư.

Nàng biết sau lưng mọi người đều gọi mình như vậy, nhưng nàng cũng không tức giận, không sợ hãi và không thèm để ý.

Thấy nàng nhận lễ vật, Lý Minh Kỳ lấy một chiếc khăn lụa ra:

"Minh Lâu tỷ tỷ, đây là khăn tay ta tự mình làm, mong tỷ không cần ghét bỏ."

Lý Minh Nhiễm cũng theo sau lấy một bức họa bởi vì nữ hồng của nàng chưa được thuận tay nên chỉ nói: "Đây là bức vẽ hoa viên bốn mùa nhà chúng ta, ta vẽ đã lâu, tỷ mang theo đến phủ Thái Nguyên nhé, khi nào nhớ nhà thì có thể xem."

Phục sức mà Lý Minh Lâu mang đều là thứ xa hoa thường nhân chưa từng có, cho nên đám tỷ muội chỉ đưa tặng những thứ gọi là tâm ý.

Nàng nhận lấy, rồi cho Kim Kết đưa quà đáp lễ, mỗi người một bộ trang sức, đây cũng là tâm ý của nàng.

Ba vị tỷ muội đều được một bộ kim thoa khuyên tai, vòng cổ, vừa mở ra đã thấy chúng tỏa sáng rực rỡ lấp lánh, ngay cả người không thích trang sức như Lý Minh Hoa cũng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, cảm thán.

Biểu tình của Lý Minh Kỳ trở nên phức tạp khi nhìn xuống bộ trang sức được tặng, chiếc vòng cổ bên trong chính là chuỗi ngọc mà nàng cứng rắn muốn mượn kia.

Dưới ý bảo của người lớn, hai cô cháu gái nhỏ cũng đơn giản biểu đạt tâm ý với Lý Minh Lâu, hai đứa nhỏ lung lay chậm chạp đi đến trước mặt nàng, gọi cô cô rồi đưa lễ vật. Lý Minh Lâu đối xử bình đẳng cũng tặng mỗi người một bộ trang sức.

"Tẩu tử làm gì vậy?" Lâm thị nhìn sang Vương thị bên cạnh.

Vương thị đang duỗi tay sờ sờ trên người, thở dài: "Ta thấy mà thèm, cũng muốn tặng Tiên Nhi lễ vật, sau đó nhận lại quà đáp lễ."

Lý lão phu nhân vừa hàm chứa nước mắt vừa phụt cười, chỉ vào Vương thị: "Xem đi, xem có trưởng bối nào có bộ dạng như vậy không?"

Vương thị đi tới rót rượu cho Lý Minh Lâu: "Trưởng bối chỉ có thể cùng Tiên nhi của chúng ta uống ly rượu thôi."

Tiếng cười vang lên trong phòng, Lý Minh Lâu bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

"Đệ muội tửu lượng tốt, đứa nhỏ sao có thể so sánh với đệ muội được." Tả thị cười, túm lấy chén rượu của Lý Minh Lâu, ý bảo nàng dùng bữa.

Lão phu nhân cười ha ha vẫy tay bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm, trong phòng trở nên náo nhiệt đám nha đầu bắt đầu qua lại rót rượu, chia thức thức ăn, người một nhà cười cười nói nói dùng bữa. Nhưng nếu ánh đèn sáng hơn một chút thì tốt rồi, một đám người đen tuyền ngồi ăn ăn uống uống trong căn phòng đen tuyền, bóng người lay động trùng trùng điệp điệp, mờ mờ ảo ảo khiến cho người đứng ngoài viện nhìn vào cảm thấy thận hư....

Đêm này cả nhà tẫn hoan.

Đêm này cũng có rất nhiều người không ngủ, ngày mới tờ mờ sáng, đoàn xe ngoài đại trạch Lý gia đã tấp nập chen chúc. Lão phu nhân cùng một đám nữ quyến vây quanh người bọc áo choàng đen đội mũ choàng đen tay nâng dù đen, đi ra.

"Phải viết nhiều thư về một chút, muốn gì thì nói cho tổ mẫu biết nhé." Lý lão phu lôi kéo tay nàng, rưng rưng dặn dò.

Đúng là tổ mẫu có tình thân, nhưng cũng chính tình thân này khiến cho bọn họ cảm thấy di sản của Lý Phụng An vốn là của bọn họ, đây là thứ tình thân bất đắc dĩ gì.

Nhưng mà việc này không phải không có cách giải quyết.

Khi Lý Phụng An còn trên đời, bọn họ không có người nào dám nhúng chàm cướp đoạt, mà bề ngoài Lý Phụng An cũng không hề có khúc mắc gì với người trong nhà, bởi vì ông có thể ngăn cản bọn họ.

Đời trước, sở dĩ đám người Nguyên Cát phải cứng rắn đối kháng với người nhà Lý gia như vậy chủ yếu là vì hai tỷ đệ Lý Minh Lâu quá nhỏ, không thể áp chế được đám thúc thúc trong nhà.

Chỉ cần nàng có thể làm được như phụ thân thì những thân nhân này có thể tiếp tục bảo trì thứ hòa thuận bề ngoài, ít nhất sẽ không bị người châm ngòi dẫn đến hao tổn từ bên trong.

Lý Minh Lâu đập đầu bái biệt Lý lão phu nhân, lại lạy Tả thị và nhóm trưởng bối: "Từ giờ nhờ các thím thay ta tẫn hiếu với tổ mẫu."

Những người liên can vội duỗi tay nâng nàng dậy, đồng thời lau nước mắt không nỡ rời xa.

Lý Minh Lâu cũng không làm mất nhiều thời gian nữa, thi lễ xong thì lên xe.

Lý Phụng Thường và đám đàn ông trong nhà sôi nổi lên ngựa theo sau đưa nàng ra khỏi phủ Giang Lăng.

Hạng Cửu Đỉnh bước tới gần bái biệt nữ quyến Lý gia, Hạng Nam không tới, hắn đã rời đi từ đêm qua với lý do có quân vụ trong người, kỳ hạn xin nghỉ đã hết cho nên không thể đồng hành với Lý Minh Lâu.

"Đệ ấy muốn giải quyết sai sự xong sớm một chút, sau đó về phủ Thái Nguyên ăn tết với tiểu thư Minh Lâu." Hạng Cửu Đỉnh giải thích.

"Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt." Lão phu nhân vừa lòng nói: "Đứa nhỏ có tâm."

Lý Minh Lâu cười cười không nói gì, từ khi quyết định khởi hành, những đau đớn trên thân thể của nàng đã giảm bớt đi rất nhiều.

Nếu là đường sống thì đương nhiên nàng sẽ không chút do dự mà dẫm lên Hạng Nam để bước đi.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, dân chúng bên đường chen chúc vây xem. Lần trước khi Lý Minh Lâu xuất giá mọi người cũng đã vây xem, nhưng lúc này lại không giống trước.

"Thấy chưa? Hủy dung?"

"Trông như thế nào?"

"Ta thấy được rồi, ở cửa Lý gia, bọc kín mít, ban ngày ban mặt bung dù giống hệt nữ quỷ."

Tiếng nghị luận ven đường cũng ào ạt đi theo xe ngựa của nàng.

Lý lão phu nhân và chúng nữ quyến đứng ở cửa, đưa tiễn từ xa cho đến khi không nhìn thấy gì mới luyến tiếc đi vào.

Lý Minh Kỳ đứng ở phía sau, nâng tay che miệng ngáp, nhìn sang Lý Minh Hoa đang buồn bã thì không khỏi cong môi cười, nhỏ giọng nói:

"Tỷ lưu luyến không muốn nàng rời đi nhưng ai biết nàng có nhờ tỷ không, tối hôm qua khi ăn cơm, lúc ấy nhất thời nàng không nhận rõ tỷ là ai đâu."

Lý Minh Hoa nói:"Ta chỉ nghĩ tới chúng ta rồi cũng sẽ biệt ly như vậy, thân là nữ tử đều phải rời khỏi nhà trở thành người của nhà khác, thật không công bằng."

Lý Minh Kỳ cười hì hì: "Minh Hoa tỷ cũng muốn gả người rồi."

Dù sao cũng là cô nương vừa nói đến gả chồng thì vẫn còn thẹn thùng, Lý Minh Hoa giơ tay chọc vào nách của Lý Minh Kỳ, đối phương không hề đề phòng đã phát ra tiếng cười.

Tả thị quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn cảnh cáo các nàng, ngay lập tức đám cô nương đứng nghiêm chỉnh lại, tiếp tục nhìn theo đoàn người đi xa.

Đoàn xe khổng lồ của Lý Minh Lâu ngày đi đêm nghỉ, gặp quán trọ thì thuê trọ, gặp trạm dịch thì ở trạm dịch, chậm rãi hướng về phủ Thái Nguyên. Cùng lúc đó, Trung Ngũ được Nguyên Cát phái đi cũng đơn thân độc mã, ngày đêm không ngừng nghỉ đã tới trước cửa kinh thành cao lớn.

- --------------------------

Đọc truyện chữ Full