DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Chương 7: C7: Chương 7

Lúc này đây bầu không khí dường như đóng băng lại, những đóa hoa tươi chụm ở trong tay cũng lúng túng cúi đầu.

Đường Thuần bỗng dưng hít vào một hơi, đôi mắt đào tròn xoe đột nhiên mở to, đôi môi hé mở theo bản năng, trên gương mặt hiện rõ ràng vẻ khiếp sợ.

Phó Hạo Nguyệt đứng trước mặt Đường Thuần, đôi mày dáng núi của anh nhướng lên, khi nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô gái, không hiểu sao anh lại cảm thấy cực kỳ thú vị.

"Alo? Đường Thuần? Sao không lên tiếng nữa rồi?" Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Tiểu Mạn mới nghe được một nửa thì nghi ngờ cất tiếng hỏi, cũng đồng thời phá vỡ sự xấu hổ hiện tại trong vườn hoa, biến thành... Sự xấu hổ cao hơn một nấc.

Dường như Đường Thuần vừa mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng cầm điện thoại di động, quay đầu nói nhỏ với Lục Tiểu Mạn ở đầu bên kia điện thoại: "Tớ có tí việc, để sau nói chuyện tiếp nhé."

Không đợi Lục Tiểu Mạn kịp nói gì, Đường Thuần đã vội vàng cúp điện thoại, sau đó quay người thay một nụ cười dịu dàng nữ tính vào, cất giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp với Phó Hạo Nguyệt: "Ngài Phó, anh có gì cần tôi làm sao ạ?"

Phó Hạo Nguyệt vẫn chưa đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái trẻ trước mắt mình.

Thật ra anh cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là do anh đã đọc qua hết sách trong phòng sách rồi, cũng đã nghe hết các vở kịch nam*, anh cảm thấy cuộc sống này có hơi nhàm chán cho nên mới ra ngoài đi dạo, đi dạo trong vườn hoa mà anh đã bỏ ra số tiền lớn để tu sửa mỗi tháng.

*Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa

Gặp phải Đường Thuần là chuyện ngoài ý muốn, hoặc cũng có thể là không ngoài ý muốn như thế, anh ngồi trong phòng vô tình nhìn liếc qua bên ngoài, bóng dáng cô gái hiện ra vô cùng nổi bật giữa đám hoa cỏ, có lẽ bấy giờ anh mới bị khơi dậy chút sự hứng thú.

Nhưng điều mà anh không ngờ tới là cuối cùng mình lại gặp phải một bộ mặt "không tầm thường" đó của cô.

Trong mắt anh dần hiện lên một tia sáng mờ ám ở nơi không ai thấy, ánh mắt chứa sự thăm dò và đánh giá của Phó Hạo Nguyệt nán lại hồi lâu trên gương mặt tươi cười như hoa ấy.

Từ trước đến nay, ánh mắt khi nhìn người khác của anh luôn có sự hung ác, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Đường Thuần, anh đã biết tính tình của cô nhóc này không ngoan ngoãn như gương mặt này của cô. Nhưng một con mèo con có hơi ngang bướng thì cũng là điều bình thường, huống chi cô còn đang ở độ tuổi này, là khoảng thời gian tuổi trẻ dồi dào. Nhưng Phó Hạo Nguyệt không ngờ rằng bản chất của cô nhóc này thậm chí còn... mạnh mẽ hơn cả những gì anh tưởng tượng.

Trong đầu anh nhớ lại những lời mà cô gái vừa nói trong lúc nóng giận, tuy cũng không quá bẩn, nhưng đúng là không sạch sẽ gì, ít nhất thì theo những gì mà Phó Hạo Nguyệt trải qua trong những năm gần đây, anh chưa từng nghe thấy có ai nói những lời suồng sã như vậy trước mặt mình.

"Mầm mống thối rữa"?


"Chặt"?

"Đá nát"?

...

Con gái con lứa, nói chuyện mà không kiêng dè gì cả.

"Thưa ngài...?" Gương mặt Đường Thuần cũng sắp cười đến nỗi hỏng luôn rồi, mà vẫn không nhận được lời đáp từ Phó Hạo Nguyệt.

Không thể không nói rằng khí thế của ngài Phó đúng là khí thế lớn mạnh nhất mà Đường Thuần từng nhìn thấy trong những năm qua, lúc này anh cứ đứng lẳng lặng nhìn cô như thế, sau lưng cô đã toát một lớp mồ hôi lạnh.

Cơ thể Phó tiên sinh chẳng được mấy chỗ không có bệnh tật gì, có lẽ lỗ tai anh cũng không tốt lắm đâu nhỉ?

Trong lòng Đường Thuần thầm cầu nguyện, mặc dù trong lòng cô cũng biết rõ ràng rằng những lời mình vừa nói phải tám chín phần là bị Phó Hạo Nguyệt nghe thấy rồi, còn về chuyện bị nghe nhiều hay nghe ít thì Đường Thuần cũng không biết.

"Nhà bếp có đưa tới một con cá." Phó Hạo Nguyệt mở miệng, Đường Thuần hơi sững người, rồi lại nghe thấy anh cất tiếng, biểu cảm không thay đổi: "Hôm nay tôi thấy hơi nhạt miệng."

Đường Thuần nuốt nước miếng một cái theo bản năng, dường như cô đang suy ngẫm ý tứ ngầm trong lời nói của người đàn ông, vì vậy thử hỏi thăm dò: "Hay là hôm nay ngài ăn đầu cá hấp ớt nhé?"

Ngài Phó im lặng một lúc, gương mặt lạnh lùng điển trai vẫn không dao động tí nào, mấy giây sau anh mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhả ra hai chữ: "Cũng được."

...

Đầu cá hấp ớt lúc tối rất ngon, cơ mà lại cay đến nỗi làm đầu lưỡi ngài Phó hơi tê tê, nhưng lại để lại dư vị vô tận, anh cũng cố gắng ăn nhiều cơm hơn bình thường nửa bát.

Dạ dày Phó Hạo Nguyệt cũng không khỏe mạnh lắm, cho nên bữa ăn hằng ngày của anh luôn thiên hướng món thanh đạm, vì vậy qua nhiều năm anh cũng đã hình thành khẩu vị ăn như thế.

Theo trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh nếm thử món này, rất mới lạ, cũng có chút k1ch thích, nhưng trải nghiệm lại tốt đến bất ngờ.


Sau đó, Phó Hạo Nguyệt dùng khăn giấy tao nhã lau miệng, đôi môi vốn đã có màu hoa anh đào lúc này lại nhuộm màu đỏ hồng, ngay cả gương mặt trước giờ vẫn luôn lạnh lùng cũng có hai vệt ửng hồng, thoạt nhìn qua, quả đúng là một bức chân dung mỹ nhân.

Nhưng mà Đường Thuần lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp này, trong đầu cô toàn là sự xấu hổ khi gặp phải Phó Hạo Nguyệt trong vườn hoa lúc ban chiều, cô đi nấu bữa ăn trong nơm nớp lo sợ, rồi lại nhìn chằm chằm vào “ông cố nội” Phó đang uống từng viên thuốc, mãi mới tới lúc tan làm, bóng dáng cô cứ như con thỏ, nhoáng một cái đã chạy đi mất tăm.

Tất nhiên là ông Lý có để ý tới sự kỳ lạ của Đường Thuần, sau khi cô rời đi, ánh mắt ông ấy lại quay về phía Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách: "Ngài có biết cô Tiểu Đường như này là bị làm sao không?"

"Có phải là ngài nói gì đó với cô ấy rồi không?"

Phó Hạo Nguyệt bình tĩnh lật một trang sách, dư vị cay của đầu cá hấp ớt dường như vẫn còn vương trên đầu lưỡi, giống hệt như cái dáng vẻ cô gái nhỏ tức giận mắng chửi lúc ở trong vườn hoa.

Yết hầu người đàn ông lộn lên lộn xuống, cất giọng nói nhẹ nhàng: "Liên quan gì tới tôi?"

Ông Lý vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, nhưng lại không đoán ra một tí manh mối nào.

Đúng lúc này, Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha lại lên tiếng hỏi: "Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi?"

"Cô ấy" này là ai thì khỏi cần nói cũng biết, ông Lý sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức trả lời: "Năm nay cô Tiểu Đường vừa mới tốt nghiệp, đã 23 tuổi."

Hai mươi ba, một con số thật thanh xuân biết bao.

Phó Hạo Nguyệt nhớ lại những lời mắng mỏ của Đường Thuần với bạn của cô lúc ở trong vườn hoa, trong lòng anh cũng đoán được đại khái nguyên nhân kết quả.

Hẳn là trước kia bị một tên vô nhân đạo mê hoặc, rồi thành người yêu, bây giờ lại bị phản bội mà thôi.

Vốn đã hào hoa phong nhã, đáng lẽ nên có chí lớn mới đúng, sao lại để tới giữa đường bị làm mờ mắt, bị chuyện tình yêu vụn vặt làm vướng chân.

Phó Hạo Nguyệt càng nghĩ càng không hiểu nổi, anh cứ cảm thấy Đường Thuần cũng không phải là một người mù quáng như thế.

"Ông có biết rằng, Đường Thuần từng có một người bạn trai lúc học đại học không." Người đàn ông lật trang sách, giọng điệu nói chuyện vẫn cứ thờ ơ như thế.

Nhưng ông Lý vừa nghe thấy lời nói đó thì lại cứ như là mèo gặp chuột, lập tức dồn hết sự chú ý lên.

"Sao đột nhiên cậu chủ lại hỏi chuyện này vậy?"

"Lúc chiều trong vườn hoa tôi không cẩn thận nghe thấy gì đó." Phó Hạo Nguyệt đáp, anh ngừng một lát, một hồi lâu sau mới bổ sung thêm một câu: "Hẳn là bị người ta bắt nạt rồi."

Đôi mắt trước giờ vẫn luôn hé một nửa của ông Lý nay lại trừng to: "Trông Tiểu Đường có vẻ không giống người dễ bị bắt nạt đâu."

Động tác lật sách của Phó Hạo Nguyệt dừng lại giữa không trung, rồi lại lật tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trước mắt anh lại hiện lên cảnh tượng Đường Thuần mắng chửi người khác trong vườn hoa một lần nữa, nhưng lại cũng đẹp y như món đầu cá hấp ớt tối nay vậy.

"Dù sao thì cũng chỉ là một cô gái."

Ông Lý đi theo bên ngài Phó nhiều năm vậy rồi, đương nhiên là ông ấy hiểu ngay ý của Phó Hạo Nguyệt, vì vậy ông ấy cất tiếng dò hỏi: "Có cần tôi đi điều tra chút không?"

Phó Hạo Nguyệt không nói gì, ánh mắt nhìn vào trang sách hơi tối đi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thốt ra một chữ: "Có."

...

Đường Thuần thật sự không hiểu nổi tại sao Phó Hạo Nguyệt vốn nên đọc sách ở trong phòng sách lại tự dưng xuất hiện ở trong vườn hoa, lại còn đứng sừng sững sau lưng cô nữa.

Lúc ban đêm, Đường Thuần mơ thấy ác mộng, đó là cảnh cô bị ông Lý sa thải, nói rằng đó là mệnh lệnh của Phó Hạo Nguyệt, anh nghĩ rằng cô là người quá thô lỗ, trong ngoài bất nhất, nếu tiếp tục làm việc ở nhà họ Phó thì sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến ngài Phó về cả thể xác lẫn tinh thần.

Trong mơ, chiếc xe đạp điện mới dùng được một ngày cũng bị tịch thu, ngay cả bộ trang phục hầu gái kia cũng không được mặc tiếp nữa.

Công việc lương cao mà cô chịu trăm nghìn cay đắng mới giành được về tay cứ như vậy mà chắp cánh bay đi, làm Đường Thuần sợ đến nỗi mới chưa tới bốn giờ đã bật dậy khỏi giường, rồi sau đó khó ngủ lại được tiếp.

Trong phòng ký túc xá không có một bóng người, mấy người bạn cùng phòng còn lại đều đã dọn ra ngoài từ trước rồi, chỉ còn một mình cô ở lại phòng ngủ vì chưa tìm được chỗ ở phù hợp.


Trường học cũng không gần nhà học Phó, mỗi ngày Đường Thuần đều phải ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng đồng hồ, rồi lại bắt taxi mới đến được chỗ gần nhà họ Phó, bây giờ có thêm được một chiếc xe điện thì cũng tiết kiệm được tiền bắt taxi rồi.

Đường Thuần muốn tìm một căn nhà ở gần nhà họ Phó một tí, nhưng sự thật chứng minh rằng, vị trí của nhà họ Phó vốn dĩ là ở một khu biệt thự, nhà ở xung quanh rất ít ỏi mà giá thì lại cao ngất ngưởng. Tuy nói rằng tiền lương mười vạn thì dư dả cho việc thuê nhà, nhưng Đường Thuần vẫn luôn nghĩ rằng cô chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, cũng không cần thiết phải lãng phí quá nhiều tiền cho chuyện nhà ở, tiết kiệm để sau này mua một căn mà ở chẳng phải thơm hơn sao?

Trước đây cô chưa tìm được một công việc tốt, bởi vậy nên mới trì hoãn việc thuê nhà, bây giờ tìm được việc rồi thì lại không thể tìm được một căn trong mơ, nên vẫn cứ dây dưa tới tận bây giờ.

Đường Thuần buồn muốn chết, hơn nửa đêm cô tỉnh giấc, sau đó không thấy buồn ngủ nữa. Vậy nên cô bèn cầm lấy điện thoại mở các loại app cho thuê nhà ra.

Thế mà vừa nhìn cái đã thấy bình minh luôn rồi.

Cô cực kỳ thấp thỏm cưỡi xe điện phóng đến biệt thự, Đường Thuần tới phòng khách từ sớm để thay bộ đồ hầu gái vào, sau đó lại lập tức vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, cũng như thói quen mấy ngày nay của Phó Hạo Nguyệt, làm sữa đậu nành thì phải làm hơi nhạt nhạt một chút, làm xong xuôi hết tất cả mọi việc, bấy giờ cô mới dè dặt đi đến phòng ngủ của Phó Hạo Nguyệt chuẩn bị gọi anh rời giường.

Thực ra, kể từ khi xảy ra chuyện trong vườn hoa ngày hôm qua, với Đường Thuần mà nói, mỗi giây mỗi phút đều là một nỗi dày vò.

Khi đó cô đang trên đà nóng máu, lời nói đủ để bị coi là "thô lỗ", dù sao thì để một người như Phó Hạo Nguyệt nghe thấy hết thì cũng là thiếu lễ phép.

Nếu như bởi vậy mà Phó Hạo Nguyệt muốn sa thải cô thì cũng hợp lý thôi.

Chỉ là, công việc tiền lương mười vạn, Đường Thuần thật sự không nỡ, mà thái độ của Phó Hạo Nguyệt sau đó cũng khó mà biết được gì, khiến cho trong lòng cô không yên.

Đường Thuần đứng ở cửa chỉnh trang lại trang phục của mình. Cô vẫn chưa quen với việc mặc bộ hầu gái này, nhưng mà lúc này cô cũng không đoái hoài việc phàn nàn, dù sao thì có khi cô còn chẳng giữ được công việc này chứ nói gì là bộ đồ hầu gái, bảo cô làm nữ giả nam cũng không vấn đề gì!

Đúng lúc này, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra, Đường Thuần ngẩng đầu lên theo bản năng, đột ngột đối diện với gương mặt vô cùng đẹp trai của Phó Hạo Nguyệt, một đòn tấn công nhan sắc bất ngờ khiến cô bỗng dưng hít một hơi.

Phó Hạo Nguyệt có vẻ như cũng không ngờ rằng Đường Thuần lại tự dưng xuất hiện ở cửa, ánh mắt của cô gái tròn xoe, đôi môi hé mở, nhìn như một con mèo nhỏ đang ngạc nhiên, trông vô cùng ngoan ngoãn, trái ngược hoàn toàn với sự hung hăng ngày hôm qua lúc ở trong vườn hoa.

Ngay khi Phó Hạo Nguyệt đang suy nghĩ, cô gái nhỏ trước mắt bỗng dưng nở một nụ cười cực kỳ tươi rói, đôi mắt đẹp cong thành hình lưỡi liềm, rồi lập tức dùng giọng điệu ngọt ngào tương tự mà nói: "Chào buổi sáng ngài Phó, bữa sáng đã chuẩn bị xong cho ngài rồi! Sữa đậu nành được làm ít đường theo khẩu vị của ngài, ngày hôm nay có sủi cảo chiên, cháo thịt nạc, bánh bao hấp vỏ mỏng, trong tủ lạnh có mì, không biết ngài muốn ăn món gì ạ?"

Vừa dứt lời, hành lang lại trở về sự yên tĩnh cùng cực một lần nữa.

Phó Hạo Nguyệt nhìn cô gái trước mắt mình, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi tí nào, qua mấy giây sau anh mới cất giọng nói hơi khàn khàn: "Sủi cảo chiên, cháo thịt nạc."

Con mèo nhỏ này ấy à, giỏi nhất là giả vờ ngoan ngoãn, khiến người nào mà không để ý thì sẽ quên mất rằng móng vuốt của nó rất sắc bén.


Đọc truyện chữ Full