DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Chương 8: C8: Chương 8

Trường đại học khi chưa đến tháng bảy vẫn náo nhiệt như cũ.

Còn chưa đến kỳ nghỉ hè, khuôn viên trường cũng không vắng lặng, người qua người lại đều là những gương mặt trẻ tuổi.

Thật ra ngay từ năm thực tập, hơn một nửa những sinh viên cùng khóa với Đường Thuần đều đã đi hết rồi, rất nhiều người đều đã chuyển thẳng đến trọ ở gần bệnh viện mình thực tập. Mà vào đầu tháng sáu, một nửa còn lại cũng đều lần lượt dọn khỏi ký túc xá, chính thức đặt một dấu chấm hết ở ngôi trường này.

Đường Thuần dọn đi thật sự được coi là muộn, dì quản lý ký túc xá giục cô rất gắt gao. Cô không còn cách nào khác, hai ngày trước chỉ có thể xin quản gia Lý nghỉ, đi xem thử mấy căn nhà.

Giá cả của các căn nhà ở xung quanh nhà họ Phó đều không quá tốt, đối với một người vừa mới tốt nghiệp mà nói thì thật sự là xa xỉ. Nhưng Đường Thuần nghĩ đến mức lương tháng mười vạn thì vẫn nhịn đau cắt thịt tìm một căn nhà có các phương diện điều kiện ổn áp.

Chủ yếu là cô không thể đối phó với chỗ dì quản lý ký túc xá được nữa, nếu không đã có thể xem thêm mấy căn để so sánh.

Đường Thuần đi một mình trong khuôn viên trường, xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt lướt qua cô, ánh mắt đó mang theo chút gì đó tò mò, còn có hai phần hóng hớt.

Là một người làm mưa làm gió trong trường, từ trước đến nay Đường Thuần ở trường vẫn luôn thu hút sự quan tâm của mọi người. Đặc biệt là sau khi cô yêu đương với Tưởng Thành, bọn họ từng được các em trai em gái khóa dưới gọi là “cặp đôi thần tiên.”

Dù gì một người là hoa khôi, một người là hot boy, một người đứng đầu chuyên ngành, một người lại là phó chủ tịch hội sinh viên, ở cùng với nhau làm sao có thể không khỏi khiến người ta nghĩ đến hai chữ “xứng đôi”?

Lúc đầu khi hai người yêu nhau gần như đã kinh động toàn trường, mà bây giờ hai người chia tay cũng làm tất cả mọi người kinh ngạc như thế.

Chỉ là Đường Thuần làm việc thực tập ở bên ngoài, bây giờ rất ít xuất hiện ở trường. Còn Tưởng Thành đã chọn ôn thi nghiên cứu sinh từ một năm trước, bây giờ cũng đã trở thành nghiên cứu sinh của trường, thời gian ở trong trường tất nhiên là nhiều hơn rất nhiều so với Đường Thuần.

Vì thế sau khi hai người chia tay, những lời này cũng đều là do anh ta bịa ra.

Bước chân Đường Thuần ổn định nhanh chóng đi về phía tòa nhà dạy học, mà ánh mắt xung quanh cực kỳ nhiệt tình. Thỉnh thoảng có tiếng bàn tán nhỏ lọt vào tai Đường Thuần, khiến sắc mặt cô vốn đã không tốt lại càng trở nên u ám hơn một chút.


“Này, đây không phải Đường Thuần sao? Vậy mà hôm nay cô ấy lại ở trường?”

“Tôi còn tưởng là cô ấy sớm đã tốt nghiệp dọn ra ngoài rồi…”

“Mọi người có biết chuyện cô ấy chia tay không? Nghe nói cô ấy và Tưởng Thành chưa yêu nhau được bao lâu đã nói chán rồi, trở tay một cái lập tức đá Tưởng Thành luôn!”

“Thật quá đáng, thoạt nhìn Đường Thuần cũng không giống người tùy tiện trong chuyện tình cảm như vậy, bây giờ mới yêu được bao lâu mà đã nói chán rồi? Con người Tưởng Thành tốt như thế, cô ta quả thật là mắt mù không biết trân trọng!”

“Tôi nghĩ không đơn giản như thế đâu, chị khóa trên của tôi nói dạo này Đường Thuần tìm được một công việc lương cao, lương tháng tròn mười vạn! Sợ là cô ta cảm thấy sau khi bản thân lên như diều gặp gió thì nhìn Tưởng Thành không vừa mắt nữa.”

“Mười vạn? Vừa mới tốt nghiệp đã kiếm được mười vạn? Làm sao có thể! Tôi thấy có khi cô ta dựa vào khuôn mặt quyến rũ tên nhà giàu nào đó đấy chứ!”



Mặc dù là trường cao đẳng nổi tiếng toàn quốc nhưng cũng có không ít những thể loại rác rưởi tố chất thấp giống như thế.

Thị lực của Đường Thuần không tồi, khả năng nghe cũng cực kỳ tốt, tiếng bàn tán nhỏ xung quanh đối với cô mà nói cũng chẳng khác gì đứng ở trước mặt cô nói xấu.

Lớn từng này tuổi rồi, Đường Thuần chưa từng bị người ta hắt nước bẩn, Tưởng Thành là người đầu tiên dám đâm cô ở đằng sau lưng như thế.

Mà xui rủi là từ trước đến nay Đường Thuần cũng không phải là loại người thích ngậm đắng nuốt cay gì, mặc dù không đến mức có thù tất báo, những đã bị người ta bắt nạt trèo đầu cưỡi cổ thì rồi cũng không có gì mà phải nhường nhịn nữa cả.

Sáng sớm Đường Thuần tìm người nghe ngóng được hành động của Tưởng Thành, cô đi thẳng đến phòng thí nghiệm. Cô vừa dừng lại ở cửa phòng thí nghiệm thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, vẫn buồn nôn và giả tạo như trong ấn tượng.

Đường Thuần lập tức đen mặt, bước chân hơi ngừng, chân phải đang chuẩn bị bước bỗng cứng đờ giữa không trung rồi rút lại, cô lùi về sau một bước nhỏ, trốn ở đằng sau cánh cửa.


“Haizzz, tôi nghe nói gần đây cô bạn gái cũ của cậu tìm một công việc lương cao, lương một tháng có từng này số!”

“Tròn mười vạn! Quản lý doanh nghiệp cũng không có lương cao như thế chứ? Mặc dù cô ta có thành tích học tập kinh khủng nhưng không có lý nào vừa tốt nghiệp đã có đãi ngộ này được đúng không?”

“Tưởng Thành, cậu biết chuyện này chứ?”



Trong phòng thí nghiệm nói chuyện rất náo nhiệt, Tưởng Thành mặc một chiếc áo blouse trắng, khuôn mặt với lông mày thanh tú không hề sinh ra bất kỳ tính công kích nào. Lúc này anh ta mặc quần áo thí nghiệm, vừa nhìn đã mang đến cảm giác anh trai nhà bên.

Chỉ thấy lúc ấy anh ta hơi cau mày, sau một hồi thì cười bất đắc dĩ, khi mở miệng lần nữa thì một mùi trà nồng nàn tràn ngập trong không gian: “Tôi cũng không rõ lắm, từ sau khi chia tay cô ấy đã xóa hết phương thức liên lạc với tôi rồi.”

“Hừ, nhìn con người Đường Thuần có vẻ khá ngoan ngoãn khéo léo, mà tại sao lại không có lương tâm như thế, cậu có chỗ nào có lỗi với cô ta à?” Khoảnh khắc lời nói anh ta vừa dứt, người bạn đứng ở bên cạnh Tưởng Thành đã tức giận bất bình lên tiếng.

Đường Thuần vô duyên bị mắng “không có lương tâm” đứng ở bên ngoài cửa suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười.

“Là tôi không xứng với cô ấy…” Trong phòng thí nghiệm lại một lần nữa truyền đến giọng nói hơi cô đơn của Tưởng Thành, nghe có vẻ đúng thật là có hai phần tình cảm trong đó, đến ngay cả Đường Thuần cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay khen ngợi anh ta.

“Cái gì chứ! Tưởng Thành, tính tình cậu cũng quá tốt rồi đó, tôi thấy e là Đường Thuần tự mình dựa vào thủ đoạn không trong sạch nào đó để tìm công việc kia, lúc này tâm cao khí ngạo cảm thấy cậu làm chậm trễ cô ta, thế nên mới một phát đá cậu đi.” Đối phương càng nói càng hăng say, điệu bộ ấy không biết còn tưởng rằng là anh ta tận mắt nhìn thấy nguyên nhân hậu quả.

“Tôn Vũ, cậu đừng nói như thế, có lẽ Đường Thuần không phải là loại người vậy đâu…”

“Cậu cũng đã nói là có lẽ đấy thôi, tôi thấy cậu đây là bị cô ả hai mặt Đường Thuần kia xoay vòng vòng rồi! Làm sao mà người vừa mới tốt nghiệp đại học như cô ta có thể có năng lực lấy được công việc lương tháng mười vạn chứ? Nếu như không có mờ ám gì trong này thì tôi còn lâu mới tin.” Bạn học Tôn kia nói, trong từng câu chữ đều biểu lộ ra hai phần ghen tức.

Tưởng Thành: “Không thể nào… Đường Thuần rất ngây thơ, làm sao có thể lôi kéo quan hệ không sạch sẽ với người khác được chứ, tôi không tin.”

Đường Thuần đứng sau cửa nghe đến lời này thì lập tức cười thành tiếng, tức đến mức suýt nữa nổ tung phổi.

Hay lắm, đúng thật là một đóa sen trắng “xinh đẹp”, mở miệng là “cô ấy không phải loại người này, tôi không tin” nhưng ngược lại mỗi câu nói đều không nghiêng không lệch đẩy cô vào hố lửa đấy!

Gã người yêu cũ này đúng thật là “cảm động Trung Quốc”.

Khi cuộc đối thoại trong phòng còn muốn tiếp tục thì cửa phòng thí nghiệm bị người từ bên ngoài mở ra một cách thô bạo, hai người ở trong phòng nói chuyện hăng say ngất trời bị dọa sợ phải dừng lại, cuống quýt ngoảnh đầu nhìn về hướng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Tưởng Thành và Tôn Vũ lập tức không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, còn có một chút xấu hổ và bối rối khi bị người ta phát hiện mình đang nói xấu sau lưng.

Tưởng Thành còn hơn cả thế.

Sau khi kinh ngạc qua đi anh ta còn có cảm thấy hơi hoảng hốt, đến nỗi mà vô thức đứng lên khỏi ghế, cái tay còn không cẩn thận khua đổ dụng cụ thí nghiệm.

“Đường Đường, sao em lại ở…”

“Sao tôi lại ở đây ấy hả?” Đường Thuần chầm chậm đi đến trước mặt Tưởng Thành, trên mặt mang theo nụ cười châm biếm: “Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, trong lòng anh biết rõ mà còn giả ngu sao?”

Đường Thuần thật sự là tức phát điên lên rồi, đến mức nói chuyện cũng trở nên cực kỳ không khách khí.

Tôn Vũ đứng ở một bên thấy vậy thì sự xấu hổ ban đầu khi bị bắt gặp đã bị thái độ hung ác ngang ngược của Đường Thuần quét một phát sạch bong. Anh ta thấy anh em của mình bị “bắt nạt” thì lập tức đứng lên chặn trước người Tưởng Thành, hỏi Đường Thuần: “Đường Thuần, cô có thái độ gì thế hả? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà ỷ vào tính cách Tưởng Thành mềm mỏng rồi được đà bắt nạt cậu ấy, tôi còn chưa tìm cô tính sổ chuyện cô chơi đùa tình cảm của bạn tôi đâu đấy! Đừng cho rằng cô là con gái mà tôi không dám dạy dỗ cô!”

Mỗi một câu Tôn Vũ nói, sắc mặt của Tưởng Thành trốn ở đằng sau lưng anh ta lại trắng thêm một phần.

Là người trong cuộc, anh ta hiểu rõ nhất sự thật trắng đen giữa mình và Đường Thuần. Mà Tưởng Thành cũng hiểu Đường Thuần trước giờ vốn không phải là người bấm bụng chịu đựng.


Anh ta vốn tưởng rằng Đường Thuần sớm đã dọn ra khỏi trường nên lúc này mới nhú lên chút tâm tư, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại đột nhiên đụng phải cô… Không, có lẽ nên nói là anh ta không ngờ rằng Đường Thuần sẽ thẳng thắn tìm đến tận cửa.

“Chơi đùa tình cảm của anh ta?” Đường Thuần lạnh lùng hỏi lại, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt trong sáng kia bỗng nhiên xẹt lên tia lạnh lẽo: “Tự anh hỏi người anh em tốt của anh xem rốt cuộc là vì sao tôi và anh ta chia tay.”

Giọng điệu của Đường Thuần khẳng định chắc nịch, thái độ cứng rắn kia khiến Tôn Vũ lập tức có hơi hoang mang, bắt đầu vô thức hoài nghi có phải là trong chuyện này có hiểu lầm gì không.

Tôn Vũ ngoảnh đầu, mà sắc mặt trắng bạch của Tưởng Thành trong khoảnh khắc biến thành dáng vẻ biến sắc.

“Đường Đường, anh biết em muốn chia tay với anh, anh cũng không phải loại người quấn mãi không buông, đôi bên dễ hợp dễ tan không tốt sao? Em không cần thiết túm chặt lấy em gái khóa dưới không buông, anh và cô ấy hoàn toàn không phải loại quan hệ như em nghĩ.” Tưởng Thành mở miệng, bộ dáng kia dường như mang theo vẻ khóc lóc kể lể.

Đột nhiên xuất hiện thêm một “em gái khóa dưới” khiến Tôn Vũ IQ vốn không cao càng thêm phần hoang mang. Nhưng có lẽ là bình thường anh ta bị Tưởng Thành tẩy não quá nghiêm trọng, sau khi suy nghĩ mấy thì đã hoàn toàn bị tên Tưởng Thành này tẩy não thành công. Anh ta tưởng rằng Đường Thuần vì chia tay mà hắt nước bẩn cho Tưởng Thành, bôi nhọ bạn mình và một cô gái khác “cấu kết” với nhau.

“Đường Thuần, tôi thật sự không ngờ rằng cô lại là loài người như thế đấy! Cô làm bại hoại danh tiếng của Tưởng Thành thì có lợi ích gì? Bây giờ là xã hội pháp chế, nếu như cô cảm thấy Tưởng Thành làm chuyện gì có lỗi với cô thì cô cứ thẳng tay lôi chứng cứ ra đây đi!”

Sắc mặt của Đường Thuần đen lại, lúc ấy cô có cảm giác như kiểu người câm ăn phải cứt, buồn nôn nhưng không thể nói ra.

Cô xin thề, trước đây không chụp lại màn hình lịch sử trò chuyện mà mình vô tình nhìn thấy được chính là lần ngu ngốc nhất mà Đường Thuần phạm phải trong cuộc đời này!



Trước cổng trường, dòng người đi đi lại lại rất náo nhiệt.

Mà vào thời gian cao điểm vừa mới tan học không lâu, một chiếc Maybach màu đen tuyền trông có vẻ khiêm tốn nhưng lại sặc mùi đắt tiền đang chầm chậm đi đến từ xa, phía sau còn đi theo một chiếc Audi A8.

Chiếc Maybach màu đen dừng lại ở cổng trường trước, ngay sau đó chiếc Audi A8 cũng dừng lại. Khi mọi người đang kinh ngạc thì cửa xe Audi đột nhiên được mở ra, hai người đàn ông cao to mặc vest đen, đeo kính râm nhanh chóng đi từ trên xe xuống, lại đi đến bên cạnh chiếc Maybach, đứng ở cửa sau của xe Maybach như hai bức tượng thần phật với dáng vẻ răn đe.

Lúc ấy, ông Lý ngồi ở đầu xe cũng xuống xe, từ từ mở cửa sau xe Maybach ra dưới ánh mắt của mọi người.

“Mời ngài, đã đến trường của cô Tiểu Đường rồi.”


Đọc truyện chữ Full