“vũ khí bằng nút áo”
Từ chối “gói ưu đãi” của Vệ Tam, Cao Học Lâm vẫn bị ép để bỏ tiền ra mua bộ sư tập biểu cảm của Vệ Tam vì anh ta vừa thấy hồi nãy.
Là một chỉ huy cấp 3S, không thể nghi ngờ chỉ số IQ của Cao Học Lâm nhưng IQ cao không có nghĩa là biết mặc cả. Với anh ta mà nói, số tiền đó cũng chẳng phải là nhiều nhặn, huống chi anh ta nghĩ rằng trường Damocles cố tình sử dụng điều này như một cái cớ để cố gắng gây rắc rối, thế là anh ta đã chi một khoản tiền để giải quyết nó.
“Vận may của mấy người sẽ không tốt hơn nữa đâu.” Cao Học Lâm chuyển tiền xong thì nói với Vệ Tam.
“Tụi mình có vận may á?” Vệ Tam quay đầu hỏi Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh.
“Không có.” Hoắc Tuyên Sơn trả lời.
“Rõ rành tụi mình xui hoài.” Liêu Như Ninh bĩu môi.
Vệ Tam đăm chiêu: “Chỉ huy Cao chắc chắn hiểu lầm chúng ta rồi.”
Chờ sau khi bọn họ đi xa, Cao Học Lâm mới nói lạnh lùng: “Nấm dịch tím, xương vô tướng, còn có quán quân trường đấu lạnh lẽo, không phải toàn do may mắn mới lấy được hay sao.”
Shaω Eli nhìn theo bóng lưng mấy người trong trường Damocles với anh ta, gã tỏ vẻ khó hiểu: “Những thứ này cũng không tính là may mắn của bọn họ, ai mà rảnh rang buồn chán đi tìm kho báu trong sân thi đấu. Còn có đấu trường lạnh lẽo, khi đó chúng ta từ bỏ tranh tài, mấy trường khác lấy được cờ cũng không phải là nhà vô địch, chỉ tại bọn họ nắm lấy cơ hội này để lấy được một chức vô địch nữa.”
Cao Học Lâm nghiêng mặt nhìn chằm chằm gã, mặt không chút thay đổi: “Ý của cậu là bọn họ dựa vào thực lực mới có được nhiều thứ như vậy?”
Shaω Eli ngay lập tức lắc đầu biện minh: “Không, tôi nghĩ rằng hiển nhiên bọn họ dựa vào da mặt dày của mình.”
“... Cũng có thể nói như vậy.” Cao Học Lâm đồng ý với tuyên bố này.
Bên kia, Kim Kha tới tìm chiến sĩ độc lập chủ lực của trường Damocles để nói cho bọn họ nghe về cuộc solo tiếp theo.
“Ngày thứ 8 có ba trận solo của Damocles chúng ta, buổi sáng Liêu Như Ninh và Vệ Tam thì mỗi người một trận, buổi chiều thì Vệ Tam có trận cuối đánh với Cơ Sơ Vũ.” Thời gian gấp gáp, Kim Kha chỉ có thể nói sơ một chút, “Hoắc Tuyên Sơn đã thắng 2 trận, Liêu Như Ninh thua 1 trận. Bởi vì lúc đánh nhau mấy cậu quá… hiểu được thì cũng hiểu rồi, không cần tôi nói. Cho nên các sinh viên quân sự khác sẽ cảnh giác rất nhiều với cả hai cậu, sau đó dù mấy cậu có làm bất cứ điều gì thì bọn họ đã có trù bị từ trước.”
“Hiệu quả bất ngờ đã biến mất.” Liêu Như Ninh than thở.
“Trận ấy cậu đánh bất ngờ cũng chả thắng Tập Ô Thông.” Hoắc Tuyên Sơn nói mát.
Liêu Như Ninh vỗ vỗ ngực mình tự tin: “Lần sau lên cơ giáp, tớ sẽ không thua cậu ta nữa.”
“Được rồi.” Kim Kha ra hiệu cho họ đừng nói trước, “Chờ tới lúc cậu và Quinley Eli đánh nhau thì chớ buông lỏng cảnh giác. Mặt khác, lần này Vệ Tam solo với Tông Chính Việt Nhân là dạng đánh không có cơ giáp, cậu phải cẩn thận. Nếu như bàn về đánh solo không cơ giáp thì ngay cả Cơ Sơ Vũ cũng chưa chắc đánh được anh ta. Trong nhóm sinh viên mới tụi mình, thực lực đối kháng không có cơ giáp của anh ta là mạnh nhất.”
Bình thường dạng sinh viên mang theo vũ khí bên mình sẽ thông thạo mặt này hơn. Sơn Cung Dương Linh của trường South Pasadena cũng coi như là một người như thế.
Về phần Vệ Tam... Những gì cô mang theo là một hộp dụng cụ nhỏ.
“Hết sức nỗ lực chống lại Tông Chính Việt Nhân là được. Về phần trận đấu buổi chiều với Cơ Sơ Vũ, trọng điểm là chính bản thân Vệ Tam.” Kim Kha nói nghiêm túc, “Sau lưng Cơ Sơ Vũ còn có Ứng Tinh Quyết, một khi anh ta hiểu rõ vấn đề của cậu và nói cho Cơ Sơ Vũ biết thì cậu thua chắc. Cho nên cậu phải tận sức sửa vấn đề của mình lại.”
Khi họ phân tích các cuộc đối đầu tiếp theo, những người của trường Đế Quốc cũng đang lắng nghe lời của Ứng Tinh Quyết.
“Trận đấu cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ 8 là trận giữa cậu và Vệ Tam.” Ánh mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào trên người Cơ Sơ Vũ, “Có mấy lưu ý.”
Cơ Sơ Vũ im lặng lắng nghe.
“Chiêu thức của cô ấy rất nhiều và trộn lẫn, nên thời gian giới hạn 1 tiếng sẽ có lợi với cậu hơn. Đừng đánh tạo áp lực lúc ban đầu, tốc độ chậm lại, trong vài phút cuối cùng là mấu chốt để giành được thắng lợi.” Ứng Tinh Quyết phân tích chậm rãi, “Mặt khác, trừ phi sắp hết thời gian và không còn khả năng cứu vãn, đừng làm tổn thương cơ giáp của cô ấy.”
“Không làm tổn thương cơ giáp của cô ấy?” Cơ Sơ Vũ muốn hỏi Ứng Tinh Quyết rằng có phải được đám người Damocles cứu thì anh đã nảy sinh tình cảm, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói ra.
Ứng Tinh Quyết khẽ gật đầu, mái tóc dài buông xõa được được buộc kỹ lại bởi một cọng dây buộc tóc màu đen, có mấy sợi tóc con rơi xuống bên cạnh mặt. Ánh mặt trời rải lên người anh xuyên qua kính cao trên sân huấn luyện làm cơ thể anh như ngọc, song, lời nói trong miệng chẳng nhã nhặn là bao: “Một kích phải trúng, không để cho Vệ Tam có cơ hội phản kích.”
Cơ Sơ Vũ xoay nhẫn trên ngón tay mình, nói cậu ta biết rồi.
Sáng ngày thứ 8.
...
“Quinley Eli và Liêu Như Ninh, trận solo đầu tiên.” Sơn Cung Dương Linh đứng nói ở giữa sân huấn luyện.
Tất cả các sinh viên quân sự đã đi qua, cách trường Damocles khuyến khích đồng đội của mình không chỉ đơn giản là thả tim cổ vũ, bây giờ họ mang theo biểu ngữ và mấy quả cầu tua rua lổ đổ màu.
Sau khi Liêu Như Ninh vào sân chuẩn bị đối đấu với Quinley Eli, Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn kéo mỗi người một đầu biểu ngữ “Trường Damocles trâu bò” ra. Nền biểu ngữ màu đỏ thắm kết hợp với phông chữ vàng rực rỡ làm nó vô cùng lóa mắt. Kim Kha và Ứng Thành Hà thì cầm mỗi tay một quả cầu tua rua, bắt đầu cổ vũ cho Liêu Như Ninh.
Những đồ dùng này được mua bởi số tiền 50 vạn hôm qua lừa Cao Học Lâm. Họ đặt hàng khẩn cấp, còn đợi thật lâu ở cửa sân tập vào buổi sáng cuối cùng mới nhận được đồ chuyển phát nhanh.
Các giáo viên nhìn thấy cảnh này muốn nói nhưng lại thôi, các quy tắc huấn luyện chung chỉ là về các loại chiến đấu, không có văn bản rõ ràng để cấm sinh viên làm như vậy.
Hai trận đấu của Liêu Như Ninh toàn là đánh một một không có cơ giáp, trận trước đánh với Tập Ô Thông đã thua; trận này cậu ta vẫn chọn đao lớn trong khi Quinley Eli chọn một cặp móng vuốt dài, cô ấy buộc nó vào cánh tay, vũ khí cơ giáp của cô nàng là vuốt Chuyển Nhật.
Cả hai chọn vũ khí mà mình hiểu rõ nhất.
“Bắt đầu từ ngày cô nói điểm tích lũy, rõ ràng mấy sinh viên này cẩn thận hơn rất nhiều.” Một giáo viên nói với Sơn Cung Dương Linh, “Ban đầu tôi muốn xem tụi nhóc rèn luyện điểm yếu của mình trong huấn luyện chung và sử dụng vũ khí mới.”
Sơn Cung Dương Linh tựa vào tường: “Có thể dùng giỏi một loại vũ khí đã không dễ nên yêu cầu chẳng có bao nhiêu. Xem trận tiếp theo Vệ Tam sẽ chọn cái gì, tôi thấy em ấy dùng hơi nhiều vũ khí.”
Trong khi nói chuyện, Liêu Như Ninh và Quinley Eli đã bắt đầu đánh.
Liêu Như Ninh bổ đao lớn về vai trái của Quinley Eli khiến cô nàng nhanh chóng nâng tay phải lên, móng vuốt dài chống lại cây đao lớn. Do sức mạnh khổng lồ cọ xát với nhau làm giữa hai vũ khí đã nháng lửa. Hai người nhìn nhau, kế đó móng vuốt trái của Quinley Eli quặp thẳng về phía tim Liêu Như Ninh theo chiều dọc.
Liêu Như Ninh bị buộc phải rút đao chống lại một móng vuốt khác, cái móng còn trống không ban đầu của Quinley Eli lại tấn công cậu ta một lần nữa, nhưng mục tiêu lần này đã là đầu của Liêu Như Ninh.
Liêu Như Ninh nắm chặt cán đao lớn, cậu ta dùng sức nâng cao, cuối cùng móng vuốt dài đã bị cậu ta cản lại.
Thật không may, Quinley Eli chờ đợi ngay lúc này, hai chân cô nàng đạp một cái rồi bay lên trời, đá vào bụng Liêu Như Ninh thật dữ dội.
Ứng Thành Hà nhìn ở bên cạnh đã hít một hơi, một đạp này quá đẹp.
Sau khoảnh khắc bị đạp trúng, hai người đồng thời tách ra lui về phía sau. Mặc dù Liêu Như Ninh đau đớn nhưng cũng chẳng đưa tay chạm vào, mắt cậu ta nhìn chằm chằm Quinley Eli, cậu cảm thấy máu cả người sôi lên.
Từ trước tới nay Liêu Như Ninh am hiểu solo cơ giáp hơn, cơ mà trải qua lần hợp tác huấn luyện này, hiện tại xem ra đánh nhau không có cơ giáp cũng thú vị đấy.
Quinley Eli ra chiêu trước, cô nàng chộp cậu ta lại bị Liêu Như Ninh cầm đao ngăn, đồng thời cậu dự đoán một chiêu khác cô sẽ ra nên dùng tay không nắm lấy cổ tay Quinley Eli và cật lực xoay mạnh.
Những người xung quanh nghe thấy rõ âm thanh cổ tay cô nàng đã bị trật nhưng mặt Quinley Eli không đổi sắc, cô nhấc chân tấn công Liêu Như Ninh. Chờ khi cậu ta đánh trả, cô nàng nắm lấy cơ hội lui về phía sau, nắm lấy cổ tay của mình nối khớp xương cổ tay trước khi Liêu Như Ninh đuổi kịp.
Một chiến sĩ độc lập hạng nặng, một chiến sĩ độc lập hạng trung, nhưng hai người lúc này đang ở trong cuộc chiến không có cơ giáp, ưu thế cứ thế chia đôi tạm thời.
Quinley Eli xoay người và đột nhiên móc tới nhưng bị Liêu Như Ninh giơ đao chặn lại, giữa vũ khí lại phát ra tia lửa. Bởi vì khoảng cách gần nên thậm chí có tia lửa lẻ tẻ bắn tung tóe lên mặt bọn họ.
Cô nàng đè móng xuống dữ dội, móng vuốt dài đè lấy cây đao của Liêu Như Ninh. Hạ bàn của Quinley Eli hạ theo rồi quỳ gối trên cổ tay Liêu Như Ninh. Cơn đau nhức dữ dội cộng thêm bị móng vuốt của Quinley Eli đè, gặp cảnh người trên người dưới thế này cuối cùng cũng làm rơi cây đao lớn trong tay cậu ta.
Quinley Eli nhân cơ hội đá văng đao đi, cây đao thuận thế trượt về phía đám người và lướt thẳng tới chân Vệ Tam.
Vệ Tam và những người xung quanh đều lui về phía sau vài bước để chừa không gian cho hai người.
Liêu Như Ninh muốn lấy lại cây đao của mình song Quinley Eli không cho, cô nàng luôn ngăn chặn con đường của cậu ta và nhân cơ hội này để điên cuồng tấn công Liêu Như Ninh.
Mất vũ khí, Liêu Như Ninh dùng tay không đánh trực diện với vũ khí còn nguyên vẹn bên Quinley Eli đúng là chuyện tốn sức. Cậu ta chẳng còn cách nào đành kéo tất cả các nút trên áo của mình rồi nắm trong tay, bắn nó vào mặt, tay và đầu gối của Quinley Eli, tổng cộng có sáu cái nút.
Quinley Eli không né tránh nút đầu tiên, nên lúc bị đánh trúng vai, cánh tay cô nàng khựng lại. Liêu Như Ninh nắm lấy cơ hội nâng chân trái lên, dựa vào vị trí vừa rồi để tăng thêm sát thương.
Khi cậu ta muốn nhân cơ hội này để lấy lại cây đao lớn của mình thì Quinley Eli đã hoàn hồn, cô dùng tay kia chặn đường Liêu Như Ninh.
Liêu Như Ninh lập lại chiêu cũ như nhưng bốn nút áo về sau đều bị Quinley Eli tránh được hết.
Nút áo cuối cùng, ngón tay cậu ta cong lên và bắn ngẫu nhiên về hướng Quinley Eli.
Quinley Eli vẫn luôn chú ý đến cử chỉ của cậu nên đoán được bước tiếp theo. Trong khoảnh khắc Liêu Như Ninh giơ tay còn lại lên, cô nàng đã chuyển đến một vị trí khác.
Chỉ có điều chiêu này là giả, trong khoảnh khắc cô di chuyển, Liêu Như Ninh giơ tay còn lại và cái nút cuối cùng ở trên tay này.
Quinley Eli buộc phải ép thay đổi xu hướng di chuyển của mình, cô nàng dừng lại ngay lập tức. Nhưng nhanh chóng thay đổi hướng chuyển động không chỉ làm cơ thể chịu tải trọng rất lớn mà lực tấn công cũng không hiệu quả.
Liêu Như Ninh chạy tới dùng một cước đá vào trên người Quinley Eli làm cô ngã xuống đất.
“Có chút thú vị.” Không biết Lộ Chính Tân vào sân huấn luyện khi nào, ông đang đứng xem chung với các sinh viên quân sự khác.
Vệ Tam vừa quay đầu đã đối diện với tầm mắt của ông.
Lộ Chính Tân chào cô với vẻ phơi phới: “Mọi người ở trường Damocles của mấy em không tệ, biết lợi dụng mọi thứ trong tầm tay, chuyện này tốt đấy.”
Trong sân, Quinley Eli dính chiêu vừa nãy nên bị thương nặng, hơn nữa còn bị Liêu Như Ninh làm trật khớp cổ tay lần nữa – hai cú.
Trong thời gian tiếp theo, cô gần như gặp thất bại liên tiếp.
“Một tiếng rồi.” Sơn Cung Dương Linh ấn máy hẹn giờ, “Dừng tay.”
Hai người dừng tay, Liêu Như Ninh đưa tay kéo Quinley Eli, cũng nhân tiện giúp cô ấy nắn lại khớp tay.
Quinley Eli nhất thời không quan sát nên đau tới mức mặt đổi cả màu: “...”
Nhưng Liêu Như Ninh không nhìn thấy, cậu ta thuận tay giúp cô xong thì xoay người đi nhặt nút áo và đao lớn thật vội vàng.
“Chỗ này không có kim may đâu.” Sau khi Liêu Như Ninh đi về hàng thì Hoắc Tuyên Sơn mới nói.
Liêu Như Ninh: “... Có keo không?”
“Có thể đến phòng y tế xem một chút.” Lộ Chính Tân chủ động, “Chiêu biến nút thành vũ khí này của em được đấy.”
Liêu Như Ninh nhìn thấy Lộ Chính Tân đang lăn lộn trong nhóm các sinh viên trường quân sự thì ngẩn người, sau đó bảo: “Em cũng cảm thấy thế.”
Cái khó ló cái khôn, thiếu gia Liêu như cậu là một chiến sĩ độc lập có trí tuệ siêu phàm.
“Trận đối kháng không cơ giáp thứ 2, Liêu Như Ninh thắng, trường Damocles ghi một điểm.” Sơn Cung Dương Linh nhìn mọi người rồi cúi đầu ghi chép một chữ trên quang não,rồi bà ấy lại ngẩng đầu và nói, “Trận cuối cùng buổi sáng, Vệ Tam đối đầu với Tông Chính Việt Nhân, 10 phút sau sẽ bắt đầu.”
Vệ Tam nhìn thoáng qua Tông Chính Việt Nhân bên kia, nhóm năm người trong quang não bắt đầu vang lên, Kim Kha gửi tin bên trong.
Nhà Kim Phát Tài: [Vệ Tam, cậu cố gắng hết sức, bây giờ Tông Chính Việt Nhân hệt miệng núi lửa sắp phun trào.]
Lén Lút Ăn Xin: [Biết rồi.]
Tông Chính Việt Nhân bên cạnh đã ước gì dùng ánh mắt giết chết cô, 10 phút nghỉ ngơi ở giữa mà cũng chả đợi được, anh ta đã đi về phía giữa từ trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 175
Chương 175