DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 176

“chất lượng cái quần này tốt đấy”

“Tôi xem trọng em đấy.” Trước khi Vệ Tam đi qua, Lộ Chính Tân đột nhiên nói một câu.

Vệ Tam: “???”

Những lời này của ông ấy không lớn nhưng lại đủ để cho mọi người nghe thấy, áp lực trong mắt Tông Chính Việt Nhân càng thêm nặng nề hơn. Vệ Tam cảm giác mình vừa đi lên là sẽ bị anh ta đánh chết.

Lộ Chính Tân từng là chỉ huy đội chủ lực của viện Bình Thông, tính ra là đàn anh của Tông Chính Việt Nhân, nay ông ấy nói những lời này là cố ý kéo giá trị thù hận cho cô.

Tông Chính Việt Nhân có vũ khí của riêng mình, Vệ Tam thì muốn đi qua chọn. Cô đứng trước giá vũ khí một hồi, cuối cùng chọn roi chứ không phải đao.

Các giáo viên đứng bên cạnh giao tiếp bằng mắt với nhau, cuối cùng Vệ Tam vẫn là người can đảm vì dám thay đổi vũ khí.

“Chuẩn bị xong rồi?” Sơn Cung Dương Linh đứng bên cạnh máy bấm giờ, ngón tay ấn nút, “Năm giây đếm ngược.”

Trong khoảnh khắc máy nhảy giây 0, Vệ Tam và Tông Chính Việt Nhân gần như khẽ di chuyển và tấn công lẫn nhau cùng lúc.

Khoảnh khắc thương dài đâm về phía Vệ Tam thì roi cũng phát ra tiếng xé gió và quất về phía Tông Chính Việt Nhân.

Một người hạ thấp cơ thể, một người người nhảy lên không trung né tránh chiêu tấn công đầu tiên.

Tông Chính Việt Nhân ở giữa không trung, thương dài tận dụng lợi thế phía trên, một lần nữa mạnh mẽ đâm vào Vệ Tam.

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên nó đã tạo ra luồng không khí lớn vô cùng khiến chùm tua rua đỏ trên thương bay phất phới, Vệ Tam bị ép đến nửa quỳ trên mặt đất, không đứng thẳng được. Roi của cô được vung lên không trung, không phải chống đỡ thương của Tông Chính Việt Nhân mà thay vào đó quấn lấy đôi chân của anh ta và kéo mạnh về phía sau, gián tiếp phá hủy thế thấn công của vũ khí.

Đồng thời Vệ Tam xoay nửa vòng trên mặt đất, thương dài cắm thẳng tắp cách mắt cô 1cm, chùm tua rua đỏ cứ thế lắc tới lui trên mặt cô khiến trong nháy mắt, mặt cô đã có thêm mấy vết đỏ. Có thể thấy được một thương này của Tông Chính Việt Nhân có sức mạnh thế nào.

Đó là chưa kể đến sàn nhà nứt ra quanh đầu thương.

Mà giờ phút này Tông Chính Việt Nhân bị roi của Vệ Tam quấn lấy hai chân, kế đó bị kéo xuống từ giữa không làm anh ta rơi xuống đất và muốn thoát ra. Vệ Tam dùng sức kéo roi, mượn lực từ mặt đất đứng dậy, lại một lần nữa căng roi trói buộc.

Tông Chính Việt Nhân nghiến răng căng thẳng, xem ra anh ta muốn cạy mạnh để phá roi nên mới kéo thương dài tấn công cô lần nữa.

Lúc này, Vệ Tam nhấc chân đá bay thân thương, Tông Chính Việt Nhân thu tay rồi rút ngắn chiều dài của vũ khí. Anh ta nhắm đầu thương ngay chân của cô nhưng Vệ Tam chả bất ngờ tí nào. Cô xoay người vượt thẳng qua thương đồng thời buông roi, nhân cơ hội này quất nó vào mông Tông Chính Việt Nhân.

Chất lượng trang phục huấn luyện của viện Bình Thông rất tốt nên roi chém mạnh là thế cũng chả phá rách nó được.

Vệ Tam thấy thế không khỏi cảm thán trong lòng.

Nhưng roi này của cô không chỉ khiến Tông Chính Việt Nhân nổ tung mà còn làm cho các thầy trò vây xem lặng câm.

Nếu đổi đòn tấn công này thành người khác thì cùng lắm là do người ta làm theo tình hình. Nhưng người tấn công lại là Vệ Tam thì rất khó để không suy đoán roi này của cô cố ý đánh vào mông Tông Chính Việt Nhân.

Thiếu gia Liêu thấy vậy kích động, uốn éo tại chỗ còn bày vẻ mặt cảm thán: “Đây là áp dụng những gì đã học, kế thừa bắt chước! Đáng tiếc là tôi đã đánh trận thứ hai, bằng không cũng phải học một chút đòn quất vào mông.”

Quinley Eli gần đó vô nghe được cậu ta nói thì theo bản năng tưởng tượng hình ảnh này, và nó đã làm thần sắc cô nàng dần dần trở nên nghiêm túc. Người của trường Damocles đúng là giống như những người khác nói, không biết ngại là gì.

Tông Chính Việt Nhân nắm chặt thương, anh ta nhìn chằm chằm vào Vệ Tam: “Cô… Hôm nay chết ở đây cho tôi.”

Đánh nhau có giới hạn thời gian, những người khác không được can thiệp trong lúc này, điều này tương ứng với câu cuối cùng của thông báo ban đầu: không bàn tới thương vong.

Vệ Tam chau mày, học theo câu của anh ta: “Anh… Hôm nay rách quần ở đây cho tôi.”

Đừng nói Tông Chính Việt Nhân, đội viên chủ lực viện Bình Thông nghe cô nói như vậy thì người nào người nấy tức giận đến sắp hộc máu, cái này là xúc phạm nhân cách trắng trợn.

Đáng tức là các chủ bọn họ chả rành chuyện kí.ch thích bằng ngôn ngữ thế này, cứ gắng gượng chịu đựng, bị Vệ Tam làm tức giận đến gân xanh nổi lên, tốc độ hành động tăng lên gấp đôi.

Vệ Tam vung roi áp chế Tông Chính Việt Nhân, không cho anh ta tới gần rồi lợi dụng tất cả cơ hội để kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Lộ Chính Tân nhìn tình huống đánh nhau trong sân thì chậc một tiếng rồi bình luận: “Hai người này đều là chiến sĩ độc lập dùng cơ giáp hạng trung, Vệ Tam vẫn thiếu lực tấn công cường hãn như Tông Chính Việt Nhân. Tông Chính Việt Nhân có thể phát huy tác dụng lớn hơn trên chiến trường.”

Ông đứng gần đội chủ lực Damocles nói những lời không tốt vể Vệ Tam đã khiến những người khác hiển nhiên chả làm lơ được.

Hoắc Tuyên Sơn nói lễ phép: “Chỉ huy Lộ, nơi này không phải là hiện trường trực tiếp, không cần phải chuyên nghiệp tiếp tục giảng giải như thế.”

Lộ Chính Tân sửng sốt rồi chậm rãi phản ứng lại, ông bị người ta oán giận rồi. Nhưng ông vẫn giữ tính khí tốt nên cười: “Cháu nói đúng, tôi không nói nữa.”

Người của trường Đế Quốc đứng đối diện trường Damocles, Ứng Tinh Quyết nhìn chằm chằm vào Vệ Tam trong sân, cô đang kéo dài thời gian.

Không biết vì sao, cho tới bây giờ Vệ Tam luôn lựa chọn cách đánh tốn thời gian nhưng tương đối đơn giản, cứ đánh tới lui lộn xộn như thế đến không làm nổi nữa mới chịu nghiêm túc.

“Trận đấu buổi chiều ấy, cậu tận lực kéo dài thời gian về sau rồi cuối cùng bộc phát.” Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt nói với Cơ Sơ Vũ, “Năm phút cuối cùng thì xuất ra tất cả thực lực của mình.”

Ứng Tinh Quyết không muốn cho Vệ Tam cơ hội bộc phát, cô nên biết có đôi khi kéo dài chỉ làm cho tỷ lệ kéo lại cục diện chiến đấu càng ngày càng nhỏ.

“Được.” Cơ Sơ Vũ đồng ý.

Trong sân, Tông Chính Việt Nhân cũng phát hiện chuyện Vệ Tam mãi không cho mình tới gần. Anh ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, cánh tay bỗng nhiên giơ lên và ném thương dài về mặt Vệ Tam.

Vệ Tam né tránh không kịp, chỉ có thể giơ tay vung roi quấn lấy thương.

Tuy nhiên, Tông Chính Việt Nhân không dừng lại ở đó, khi thương dài được ném đi trong nháy mắt, anh ta cũng di chuyển, chạy theo cùng một hướng với cây thương.

Lúc Vệ Tam dùng roi quấn lấy thì anh ta đã đến ở giữa thương dài. Anh ta đưa tay giữ chặt và tăng cường lực đâm ghim vào giữa cổ Vệ Tam.

Cô không có bất kỳ sự bảo vệ che chắn nào, roi quấn quanh thương còn chưa buông ra hoàn toàn, cả người cô phơi bày ra hết cả trước mặt Tông Chính Việt Nhân.

Vệ Tam cũng chả kịp né tránh trái phải trước sau nên cô để một chân đứng tại chỗ, một chân giơ lên thẳng tắp thẳng đứng với mặt đất, cứ thế tung chân đá về phía cây thương.

Giờ phút này đầu thương đã chạm vào cổ Vệ Tam, cô nhấc chân lên đạp thương của Tông Chính Việt Nhân là cảnh đế giày đen đạp lên thương, lúc này chúng phát ra âm thanh nặng nề.

Thương dài bị đá lên không trung, Vệ Tam ngửa đầu tránh đầu thương, còn Tông Chính Việt Nhân thì nhấc chân lên cùng lúc và đạp thẳng vào đầu gối cô.

Chân trụ trên mặt đất của Vệ Tam khuỵu rồi cứ thế quỳ xuống nặng nề, đầu gối và lòng bàn chân chân khác đã bay biến hết cảm giác, không cảm nhận được đau đớn mà chỉ còn tê dại vô tận.

Trong nháy mắt quỳ xuống ấy Vệ Tam Tay dùng sức vung roi lên và lại đánh trúng mông Tông Chính Việt Nhân, nó phát ra một tiếng vang dội.

Cây roi này giống như còn sống, sau khi quất trúng Tông Chính Việt Nhân thì quấn về phía chân anh ta. Vệ Tam dùng sức kéo, kéo ngã anh ta.

Tông Chính Việt Nhân không kịp nghĩ chuyện mông mình lại bị đánh trúng, anh ta giơ thương dài cắm nó trên sàn nhà để giữ cơ thể mình trong khi đạp chân và lắc roi của Vệ Tam ra.

Hai người kéo dài khoảng cách, Vệ Tam ngẩng đầu lên, cổ cô vừa bị đầu thương của anh ta đâm trúng nên có một vết sưng đỏ nhẹ, rõ ràng là nếu muộn hơn thì sẽ làm nó chảy máu.

Tông Chính Việt một lần nữa xông về phía cô, cây thương như một bộ phận khác của cơ thể anh ta, nó càng ngày càng phù hợp, thế tấn công về phía Vệ Tam càng ngày càng mãnh liệt làm cô kinh qua hiểm trở nhiều lần.

Nhưng chỉ cần Tông Chính Việt Nhân làm thương cô một lần là mông anh ta sẽ giả giá đắt thay.

Anh ta càng đánh càng điên lên, sát ý càng ngày càng nặng, rõ ràng nếu hôm nay không quyết định được mày chết tao sống thì anh thề sẽ không thôi.

Vệ Tam cũng không duy trì khoảng cách giữa hai người nữa, tất cả chiêu thức vung roi trong nháy mắt như được đổi thành người khác, chẳng còn tùy hứng.

“Cái này…” Các thầy cô đứng ở chỗ nghỉ ngơi nhìn Vệ Tam ở giữa sân rồi lại quay lại nhìn Sơn Cung Dương Linh bên cạnh, “Chiêu thức hiện tại của em ấy hình như là của cô.”

Sơn Cung Dương Linh cũng đứng thẳng dậy, nào còn dựa vào vách tường, bà ấy nhìn chằm chằm động tác vung roi của Vệ Tam.

Tính toán đầy đủ thì bà dạy đám sinh viên này chỉ có 7 tiếng, chưa đầy một ngày, thế mà Vệ Tam học được tất cả các chiêu thức và giải thích của mình trong chiến đấu.

Bất cứ ai nhìn vào chỉ sợ rằng sẽ nghĩ Vệ Tam là do một tay bà dạy nên.

Các sinh viên quân sự vây xem cũng bị sốc không kém, mà người ngỡ ngàng hơn cả là Sơn Cung Ba Nhận ở South Pasadena.

Bởi vì cậu ta mới là người được Sơn Cung Dương Linh dạy dỗ.

Mặc dù Vệ Tam dùng chiêu thức của Sơn Cung Dương Linh nhưng tất cả các chiêu thức bà đã dùng qua đã được bà hướng dẫn cách phá chiêu, bản thân Tông Chính Việt Nhân cũng là sinh viên cực kỳ ưu tú, anh ta cũng học được cách phá giải.

Sơn Cung Dương Linh không khỏi nở nụ cười: “Hai người học được không tệ.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Tại sao cô ấy muốn đánh vào mông của người đàn ông khác? (.

Đọc truyện chữ Full