"A Tấn!" Giọng nói trong trẻo vui sướng của thiếu nữ vang lên bên tai, Cổ Tấn nhẹ nhàng ngước mắt nhìn.
"Sinh thần vui vẻ!". A Âm cười đến cong mắt, không biết từ chỗ nào lấy ra Túy Ngọc Lộ rót đầy một hồ lô đưa cho Cổ Tấn: "Sau này mỗi lần sinh thần của huynh ta đều sẽ cùng huynh trải qua."
Cổ Tấn đột nhiên ngẩn ra, giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt. Hắn nhận Túy Ngọc Lộ do A Âm đưa, uống một hơi hết nửa bình, chỉ dịu dàng nhìn nàng nhưng không trả lời.
A Âm đắm chìm trong niềm vui được tỏ tình như trên trời giáng xuống, không phát hiện Cổ Tấn khác lạ. Nàng thấy Cổ Tấn thoải mái uống Túy Ngọc Lộ, nàng cầm bình rượu nhỏ cọ vào hồ lô của Cổ Tấn: "Chừa chút cho ta chừa chút cho ta."
Nàng cọ vào bình Túy Ngọc Lộ sau đó rót vào trong miệng, thoải mái đến thở dài một tiếng, khéo léo tựa vào người Cổ Tấn đang ở bên cạnh, chọc chọc eo của hắn: "Năm nay do ta không biết nên mới nhắc quá khứ không vui của huynh. Chờ sang năm ta mời sư huynh cùng bọn người Thanh Y đến, làm một thọ yến thật ý nghĩa cho huynh."
Lòng nàng tràn đầy khát khao về khung cảnh sinh thần lần kế tiếp của Cổ Tấn, đáy mắt mang ý cười sắp rơi lệ. Thấy Cổ Tấn không trả lời, nàng quay đầu tiến đến gần mặt hắn, làm nũng kéo dài giọng: "Có được hay không vậy A Tấn? "
Cổ Tấn cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một đôi mắt phượng say trong men rượu.
Hắn trước kia tại sao không nhìn ra, đôi mắt này của A Âm cực kỳ giống Phượng Nhiễm cô cô.
Quanh đi quẩn lại trăm năm ngàn năm, từ ngày nàng niết bàn giáng thế lần đầu tiên ở Ngô Đồng Phượng Đảo, cho đến khi nàng tại La Sát hồn phi phách tán, người hắn yêu vẫn luôn là một người.
Thời gian trong Đại Trạch Sơn yên tĩnh trôi qua, Cổ Tấn cúi người xuống hôn môi A Âm.
Bị hôn A Âm mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng đã đắm chìm trong đôi mắt cực nóng bỏng cùng dịu dàng của thanh niên.
Ánh trăng chiếu sáng mặt đất, lá ngô đồng bay giữa không trung, mang cảnh này vĩnh cửu ghi khắc bên trong Đại Trạch Sơn.
Một đêm ngủ ngon, A Âm từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, nàng nằm trên giường ngẩn người một lúc. Lúc mơ màng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua khi say rượu, nàng bỗng nhiên che miệng lại, mặt đỏ bừng.
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn trái ngó phải, không nhìn thấy Cổ Tấn mới thở phào nhẹ nhõm. A Âm chớp mắt mấy cái, khóe môi cong lên, bộ dáng giống như một con mèo nhỏ. Nàng lại hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, thấy không có ai, cực nhanh từ trên giường nhảy xuống đi ra ngoai hàng trúc chạy đến dòng suối nhỏ.
Nhân lúc A Tấn không có mặt, cần phải rửa mặt chải đầu trang điểm một chút, đừng để huynh ấy trở về nhìn thấy bản thân nàng say rượu lười biếng.
A Âm ngồi bên dòng suối nhỏ, lẩm bẩm chuyện xảy ra tối ngày hôm qua. Nói thầm trong lòng lúc này danh phận đã định, có phải nên chọn thời gian nói cùng các sư huynh một câu không?
A Âm cười đến híp cả mắt, cúi đầu đưa tay nâng nước trong suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ nước trong veo chiếu ra một gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, mắt phượng nâng lên, trong đôi mắt kia ngoài thẹn thùng còn có một đôi con ngươi thâm trầm.
A Âm bỗng nhiên sững sờ.
Mắt của nàng sao lại như vậy? Trong đôi mắt đó nàng chưa bao giờ thấy qua lạnh thấu xương cùng bá đạo, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
A Âm xoa xoa cái trán, cảm giác say rượu mơ hồ vẫn còn. Nàng nhíu mày lại, nhìn gương mặt trong nước rõ ràng hiện lên nghi hoặc.
Rõ ràng có chỗ nào đó không ổn. Mắt thiếu nữ có chút nheo lại, nhìn mình chằm chằm gương mặt mình ở trong nước.
Sau lưng tiếng bước chân vang lên, A Âm chậm rãi đứng dậy, quay người nhìn về phía thanh niên đi ra từ trong rừng.
Cổ Tấn mặc áo vải, ôm củi khô, hắn thấy A Âm quay đầu, nhanh chóng cười hỏi nàng: "Sao đã dậy rồi, hôm nay muốn ăn cái gì, ta đi bắt thêm mấy con cá cho nàng...?" Giọng Cổ Tấn ngừng lại, hắn nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy dò xét cùng nghi ngờ.
"Ngươi là ai? Đây là nơi nào?" Giọng A Âm lạnh lùng, nhìn Cổ Tấn hoàn toàn không có dáng vẻ tiểu nhi nữ như hôm qua, ánh mắt tràn đầy đề phòng.
"A Âm." Cổ Tấn gọi nàng, đáy mắt cảm xúc khó phân biệt.
"Đừng giả bộ làm ra dáng vẻ của sư huynh, ngươi không phải hắn." A Âm thấy Cổ Tấn gọi nàng, dường như nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt càng trầm, nàng nhìn bốn phía nói:"Ngươi thật ra là ai, có thể biết khung cảnh ở cấm địa Đại Trạch Sơn, hóa ra tất cả để lừa gạt ta."
"Nàng.."
Cổ Tấn còn muốn mở miệng giải thích, A Âm đã lạnh lùng cắt ngang lời hắn nói: "Không cần nói dối nữa, cho dù ngươi hóa ra sơn môn giống nhau như đúc, ngay cả tiếng chuông cũng gõ vang đúng thời gian, nhưng ngươi không biết đệ tử trong núi cứ hai canh giờ sẽ một lần tu luyện kiếm trận. Từ hôm qua đến hôm nay, linh lực của kiếm trận cùng âm thanh tu luyện của đệ tử một lần cũng không xuất hiện." A Âm nhìn thoáng qua bốn phía: "Nơi này căn bản không phải Đại Trạch Sơn, đến cuối cùng ngươi là ai, ta đang ở nơi nào?"
Cổ Tấn nhìn gương mặt lạnh lùng của A Âm mà thở dài. Hắn hóa ra tất cả, nhưng lại không hóa ra được đệ tử Đại Trạch Sơn mỗi ngày đều luyện kiếm trận.
Tất cả đồng môn đều vì bảo vệ sơn môn mà chết, dùng thanh âm của họ lừa gạt A Âm quá mức bất kính.
"Không hổ là Phượng Hoàng." Cổ Tấn thấp giọng thở dài một tiếng, hắn buông củi khô trong tay xuống nhìn về phía A Âm: "Nàng nói không sai, nơi này thật sự không phải Đại Trạch Sơn."
Thấy Cổ Tấn thẳng thắng thừa nhận, A Âm sững sờ, còn chưa kịp chất vấn Cổ Tấn đã đi về hướng của nàng.
"Nhưng tất cả những gì hôm qua ta nói với nàng đều xuất phát từ chân tâm. Cho dù nơi này tất cả đều là giả, nhưng nàng cũng nên nhớ kỹ những ngày chúng ta làm bạn trong sơn môn cùng đi khắp Tam giới là thật." Hắn đứng yên trước mặt A Âm chậm rãi nói.
Ánh mắt bên ngoài của thanh niên vô cùng nghiêm túc nhưng bên trong lại ẩn chứa thân tình làm người khác mê đắm. A Âm nhớ tới hôm qua ở chung rất vui vẻ, lại mềm lòng nhưng vẫn lui ra phía sau một bước kéo ra khoảng cách cùng Cổ Tấn, nàng nhíu lông mày lẩm bẩm nói: "Ngươi là ai? Sư huynh ta sẽ không hóa ra tất cả để lừa gạt ta..."
Cổ Tấn nắm lấy tay A Âm kéo nàng đến trước mặt mình: "Ta thật sự không còn là Cổ Tấn."
A Âm ngơ ngẩn. Hắn nhìn vào mắt A Âm: "Phượng Ẩn, ta là Nguyên Khải."
Một tiếng này như long trời lở đất, hóa giải tất cả huyễn cảnh. A Âm bỗng nhiên mở to mắt, trong đầu như nổ tung, một bầu trời ký ức hiện lên trong đầu.
Nguyên Khải ôm Phượng Ẩn đang hỗn loạn vào lòng: "Ta còn tưởng rằng ta có thể ở cạnh nàng thêm một chút thời gian. Nhưng A Ẩn, thời gian đã đến, chúng ta nên trở về."
Tay Cổ Tấn chạm vào tóc Phượng Ẩn, nói khẽ bên tai nàng: "Nếu như có một ngày nàng có thể nhớ tất cả mọi chuyện, nàng nhất định phải nhớ ta từng ở nơi này nói những lời đó với nàng."
Tiếng thở dài vang lên trong cấm địa, Phượng Ẩn giống như hiểu rõ điều gì, muốn thoát khỏi vòng tay Cổ Tấn để hỏi cho rõ. Lúc này hỗn độn chi lực che kín bầu trời bao phủ lấy nàng, nàng ngẩng đầu trong một cái chớp mắt nhìn thấy đôi mắt Cổ Tấn tha thiết, nhớ nhung, hối hận, lưu luyến cùng quyết tâm, nàng ở đáy mắt Cổ Tấn nhìn thấy tất cả những gì ngàn năm qua chưa từng nghĩ tới.
Nàng muốn nói gì đó nhưng vẫn không kịp, cuối cùng nặng nề nhắm nghiền hai mắt.
Tiếng chim hót vang lên, tiên sương từ từ tan biến, tiếng chuông ở Thiên Cung gõ 49 lần.
Phượng Ẩn bỗng nhiên mở mắt ra, nàng đứng trước hậu viện Cảnh Dương Cung.
Bên trong viện, Nguyên Khải mặc áo bào màu trắng, eo buộc thắt lưng gấm, tóc đen buộc cao, đang ở trước bàn đá đọc sách. Hắn ngẩng đầu nhìn lại thấy Phượng Ẩn, sắc mặt rất lạnh lùng: "Không biết Phượng Hoàng khí thế hùng hổ đến Cảnh Dương Cung của Bản quân để làm gì?"
Phượng Ẩn ngây người một chút, nàng đưa mắt nhìn tiên hầu dẫn đường phía sau. Nhớ tới Nguyên Khải sai Thanh Y cùng Yến Sảng chạy đến Phượng Tê Cung khóc mộ phần, nàng không vui nên mang khẩu khí này đến Cảnh Dương Cung, được tiên hầu trong cung dẫn tới gặp Nguyên Khải, cũng không biết tại sao lại đứng trước viện thất thần ngẩn người.
Phượng Ẩn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xuống để tiên hầu lui ra, lập tức đi vào trong viện: "Ngươi lừa gạt bọn hắn đến Phượng Tê Cung tìm ta, tại sao ta không thể tới Cảnh Dương Cung tìm ngươi tính sổ?"
Bên ngoài sân nhỏ, tiên hầu dẫn đường quay người lại, lộ ra nét mặt có chút lo lắng của Nguyên Thần. Hắn trốn ở cây nhỏ ngoài viện nhìn Nguyên Khải trong viện, một bộ dáng nghiêm trọng.
Phượng Ẩn đã nhập Thần. Rượu hoa đào, hương say lòng người cùng hỗn độn chi lực của hắn mới miễn cưỡng bày ra ảo cảnh phong ấn ký ức Phượng Hoàng, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị Phượng Hoàng phát hiện.
Phượng Ẩn trong một khắc cuối cùng tỉnh táo đã mạnh mẽ dùng thần lực phá giải ảo cảnh, hắn muốn một lần nữa phong ấn ký ức Phượng Ẩn nên hao tổn quá nhiều hỗn độn chi lực, sợ là thân thể Thần quân không chịu được.
Làm sao bây giờ, nếu Phượng Hoàng nhìn ra sơ hở thì không xong...
Bên trong viện, sắc mặt Nguyên Khải có chút tái nhợt, hắn che giấu sắc mặt, bộ dáng lạnh nhạt, để sách xuống, nhìn về phía Phượng Ẩn nghiêm túc nói: "Ta không biết nàng có nguyện ý cùng bọn họ nhận nhau không. Phượng Hoàng bệ hạ uy chấn Tam giới, đối với Yêu Hoàng nói làm huynh đệ thì sẽ làm huynh đệ, Bản quân sao dám động đến bệ hạ?"
Nguyên Khải ít khi vòng vo để đối đáp với người khác. Phượng Ẩn hừ hừ, ngồi đối diện Nguyên Khải: "Thế nào, không làm huynh đệ vậy ý Thần quân là muốn ta cùng Hồng Dịch làm phu thê hay sao?"
Đôi mắt Nguyên Khải trầm xuống. Phượng Ẩn nhíu mày bưng lên chén trà khác trên bàn uống vào: "Ta ở thế gian luân hồi mấy chục lần, chuyện nhân duyên đã sớm nghĩ thoáng. Bây giờ lại làm thần tiên tự có nhân duyên chờ ta, cho dù bị tơ hồng trói buộc cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Phượng Ẩn nói lời này quá thẳng thắn, Nguyên Khải biết sự thật nàng nói bên trong, cười khổ một tiếng che đậy cảm xúc dưới đáy mắt, cuối cùng vẫn chưa lên tiếng.
Phượng Ẩn không muốn cùng hắn nhiều lời về những việc này, nhìn lướt qua hai chén trà trên bàn nói: "Ngay cả trà cũng đã chuẩn bị, xem ra đã biết ta sẽ tới. Ngươi khiêu khích ta đến Cảnh Dương Cung là vì chuyện Thanh Y đã nói trên Ngự Vũ Điện phải không?"
Thấy Nguyên Khải gật đầu, Phượng Ẩn thưởng thức ly trà trong tay, nhíu lông mày nghiền ngẫm, đôi mắt rủ xuống có một chút ám ảnh: "Thế nào, năm đó không tin lời của ta. Bây giờ ngươi chịu tin rồi sao?"
Thanh Y trong Ngự Vũ Điện nhắc lại chuyện xưa ở Đại Trạch Sơn đương nhiên đã được Nguyên Khải cho phép. Nếu không ai dám nhắc lại chuyện này làm toàn bộ Thượng tiên Thiên Cung mất mặt mũi.
"A Ẩn!" Trên mặt Nguyên Khải càng thêm tái nhợt, Phượng Ẩn cho rằng hắn hổ thẹn đối với chuyện năm đó nên không phát hiện khác thường.
Phượng Ẩn nhìn bộ dáng này của hắn chẳng biết tại sao đáy lòng có chút không đành lòng, khoát tay áo nói: "Không sao, đã qua hơn ngàn năm, thị phi nhiều lời chuyện năm đó cũng vô ích. Ngươi cảm thấy năm đó trong Tiên tộc ai là người cấu kết với Ma tộc?"
Phượng Ẩn đã sớm mang suy đoán của chính mình nói thẳng ra với Ngự Phong, Ngự Phong giống như thiên lôi Nguyên Khải sai đâu đánh đó, tất nhiên đã mang chuyện Tiên nhân cấu kết Ma tộc cùng Nguyên Khải thảo luận.
"Có chút manh mối, nhưng vẫn chưa thể xác nhận." Nguyên Khải khép sách lại nói: " Hôm nay Yến Sảng nói với ta một chuyện, làm ta suy đoán càng sâu xa hơn."
"Ồ?" Phượng Ẩn nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Nàng còn nhớ rõ lúc trước chúng ta ở Bách Điểu Đảo, Yến Sảng từng nói qua chuyện tộc nhân Ưng tộc mất tích không?"
"Nhớ rõ. Việc tộc nhân Ưng tộc mất tích không phải từ sau khi chúng ta từ Bách Điểu Đảo trở về đã không xảy ra nữa sao?"
"Mấy năm gần đây lại lại bắt đầu xuất hiện rồi." Sắc mặt Nguyên Khải nghiêm trọng: "Hơn nữa mất tích không còn là tộc nhân mà là các trưởng lão có tu vi cao."
"Ý của ngươi là..."
"Trong các cách tu luyện của Ma tộc có một loại chính là hấp thu linh lực của người khác để tăng tu vi. Nếu như chúng ta nghi ngờ đúng, chuyện Tiên nhân cấu kết Ma tộc chỉ sợ đã sớm bắt đầu từ năm đó." Nguyên Khải thở dài, nhìn về phía Phượng Ẩn: "Phượng Hoan ở Thiên Cung đã được mấy ngày, hắn tra ra được cái gì?"
Phượng Hoan bí mật ở Thiên Cung điều tra có Ngự Phong âm thầm giúp đỡ, tất nhiên là không thể gạt được Nguyên Khải.
"Hắn đang giúp ta tìm một số người, chờ tìm được những người này, chân tướng cái chết của Lan Phong Thượng quân năm đó có lẽ có thể biết được."
Đáy mắt Phượng Ẩn lộ ra thâm ý, Nguyên Khải đưa tay lấy chén trà trên bàn, vừa đưa tay bỗng nhiên rút tay lại, thu tay về. Phượng Ẩn phát hiện ra một tia khác thường, ngước mắt nhìn Nguyên Khải.
Nguyên Thần Kiếm đang trốn ngoài viện thoáng nhìn bàn tay Nguyên Khải đang che giấu, sắc mặt thay đổi muốn tiến vào bên trong viện giải vây. Đúng lúc này, tiếng bước chân ngoài viện vang lên, Ngự Phong được tiên hầu dẫn vào vội vàng đi tới.
Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài viện, Phượng Ẩn nhìn tiên hầu dẫn đường, lòng nao nao. Đây giống như không phải người vừa rồi dẫn nàng vào... Còn không kịp ngẫm nghĩ thì Ngự Phong đã bước vào viện.
"Thần quân, bệ hạ, Hoa Thù Thượng Tôn vừa mới rời khỏi Thiên Cung."
Hoa Thù rời khỏi Thiên Cung trong khi nơi này vẫn còn nhiều sóng gió? Phượng Ẩn cùng Nguyên Khải đồng thời nhăn lông mày, nhìn nhau.
"Nàng vì sao rời đi?" Tay áo rộng lớn che khuất tay phải của Nguyên Khải, hắn nhìn về phía Ngự Phong hỏi.
"Hoa Thù Thượng Tôn nói nàng muốn tham gia tranh vị trí Thiên Đế sau ba tháng nữa ở Cửu Cung Tháp, cho nên về Bách Điểu Đảo bế quan tu luyện."
Nghe thấy Ngự Phong nói, đáy mắt Phượng Ẩn cùng Nguyên Khải lộ ra kinh ngạc. Hoa Thù đam mê quyền thế là chuyện toàn bộ Thiên Cung đều biết, nhưng nói muốn tranh vị trí Thiên Đế nàng đúng là không đủ tư cách. Đừng nói chưởng môn ba phủ sáu động, ngay cả bốn vị Thượng Tôn Thiên Cung linh lực đều cao hơn nàng, bối phận cùng công lao cũng cao hơn nàng quá nhiều. Nàng lại trực tiếp nói muốn tranh đoạt vị trí Thiên Đế, quả thực khiến người khác quá bất ngờ.
"Nếu là tu luyện linh lực vậy cứ để nàng đi." Nguyên Khải nói: "Ta muốn về Thanh Trì Cung một chuyến, sau ba tháng trong Cửu Cung Tháp chọn Thiên Đế ta sẽ đến Thiên Cung."
Nguyên Khải nói xong liền đứng lên, nhìn về phía Phượng Ẩn: "Phượng Hoan nếu điều tra ra cái gì, nàng cho người đến Thanh Trì Cung nói cho ta một tiếng là được. Cửu Cung Tháp chọn Thiên Đế là chuyện lớn, cô cô cũng sẽ về Thiên Cung. Sau ngày hôm nay nếu có chuyện cần thương lượng, nàng cùng Ngự Phong Thượng Tôn nói với cô cô cũng giống như nói với ta."
Nguyên Khải dứt lời nhanh chóng đi đến sau hậu viện, hắn hôm nay vô cùng lạnh lùng. Phượng Ẩn híp híp mắt, đáy mắt hiện lên tức giận khó có thể phát hiện: "Thần quân ở Thanh Trì Cung tĩnh dưỡng thật tốt là được. Điện hạ qua một ngàn năm cũng không thể tra ra sự thật năm đó, cho dù đi Thanh Trì Cung bẩm báo với điện hạ chắc hẳn cũng không có gì khác biệt."
Thân ảnh Nguyên Khải dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại, đi thẳng vào chỗ sâu trong Cảnh Dương Cung.
Ngoài viện Nguyên Thần Kiếm cũng hóa thành một sợi khói xanh, theo Nguyên Khải biến mất.
Phượng Ẩn phát hiện được một tia thần lực dao động, nhíu mày nhìn ngoài viện lại chỉ nhìn thấy trống không.
"Bệ hạ, Thần quân người..." Ngự Phong thấy Nguyên Khải lạnh lùng như vậy cũng kinh ngạc, sợ Phượng Ẩn tức giận nên mới chuẩn bị nói hai câu cứu vãn, còn chưa mở miệng Phượng Ẩn đã phất tay áo, nhíu mày đi về Phượng Tê Cung của nàng.
Tại nơi hai người không nhìn thấy, Nguyên Khải vịn hành lang sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn tay phải đang vịn hành lang gần như trong suốt, khóe miệng lộ ra chua xót.
"Điện hạ!" Nguyên Thần Kiếm xuất hiện bên cạnh hắn, chạy tới đỡ lấy hắn, hắn nhìn tay Nguyên Khải hốc mắt đỏ hoe.
"Về Thanh Trì Cung, đừng để A Ẩn phát hiện." Nguyên Khải thấp giọng nói, dưới ánh mắt lo lắng của Nguyên Thần Kiếm hai mắt nặng nề của hắn nhắm nghiền.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ẩn
Chương 124
Chương 124