Sự lạnh lùng của Nguyên Khải ở Cảnh Dương Cung khiến Phượng Ẩn có chút bất an. Lúc nàng về Phượng Tê Cung gương mặt lạnh như băng làm Thanh Y cùng Phượng Vũ cũng không dám đến gần. Yến Sảng không biết đi đâu, thời điểm rời khỏi cũng không nói lời nào.
Ngày thứ hai, tin Nguyên Khải Thần quân về Thanh Trì Cung đã bị Thượng tiên Thiên Cung cùng chưởng môn Tam Sơn Lục phủ biết được. Họ cho rằng Thanh Y Tiên quân nhắc lại chuyện xưa của Đại Trạch Sơn thì Nguyên Khải Thần quân sẽ ở lại Thiên Cung tra rõ việc này. Nhưng chuyện lớn này điểm mấu chốt là Yêu Hoàng Hồng Dịch, hắn bây giờ là Hoàng giả cao quý của một giới, đã tấn Thần, dựa vào điều gì phải đến Tiên tộc chứng minh trong sạch trong chuyện cũ của sơn môn năm xưa. Hơn nữa Tiên Yêu hai tộc mấy vạn năm thù hận, cho dù mang tội diệt môn đẩy lên trên người hắn, hắn chắc hẳn cũng không nguyện ý đến. Nghĩ đến điều này, các chưởng môn đang ở Thiên Cung từ biệt Ngự Phong Thượng Tôn, chuyên tâm về động phủ chuẩn bị phân tranh mấy tháng sau trong Cửu Cung Tháp. Dù sao cũng do Thiên Đế lựa chọn, chỉ cần Nguyên Khải Thần quân cùng Phượng Hoàng không tham gia bọn họ đều có đủ thực lực đánh một trận.
Phượng Ẩn ở Thiên Cung lại chờ ba ngày, Phượng Hoan từ Nhân gian vội vàng quay về.
"Bệ hạ, mười ba vị tiên hầu hạ phàm lịch kiếp đã toàn bộ tìm trở về."
Phượng Hoan cầm lệnh bài của Phượng Ẩn đến Quỷ giới xin giúp đỡ, Quỷ Vương cố ý mở Sinh Tử Môn tự mình đem hồn phách luân hồi của tiên hầu trở về. Làm loạn trật tự luân hồi là chuyện lớn, Phượng Hoan hoàn toàn không nghĩ tới Quỷ Vương xưa nay không dễ tiếp xúc lại dễ nói chuyện như vậy, đây chính là đại ân tình.
"Đi mời Ngự Phong Thượng Tôn, đưa bọn họ đến Phượng Tê Cung." Phượng Ẩn khép sách lại, lạnh nhạt căn dặn.
Đêm đó, ngọn đèn trong Phượng Tê Cung sáng đến nửa đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, Phượng Hoàng cùng đoàn người rời khỏi Thiên Cung về Ngô Đồng Phượng Đảo.
Phượng Ẩn vừa về đến Phượng Đảo đại trưởng lão đã tới mời nàng, nói là Phượng Nhiễm đang ở trong Nghê Vân Đài đợi nàng.
Phượng Ẩn cũng không trở về cung điện, vội vàng đi đến Nghê Vân Đài. Thanh Y trong Phượng Tê Cung làm loạn một lúc đã để Phượng Vũ cùng Phượng Hoan đều biết thân phận của nàng, chỉ sợ sư quân nàng sớm đã ở Phượng Đảo chờ nàng trở về.
Trong Nghê Vân Đài, Phượng Nhiễm mặc phượng bào đỏ thẫm, bộ dáng lười biếng tay trái chống cằm tay phải đánh cờ. Thấy Phượng Ẩn bước vào đài, thái độ khác thường không muốn chào đón nàng, thậm chí cũng không nhìn nàng.
Phượng Ẩn tự biết đuối lý, ở bên cạnh bưng trà rồi đấm vai một lúc, mới lắp bắp gọi một tiếng: "Sư quân".
Phượng Nhiễm mở to mắt đầy sắc bén nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Sư quân? Ta không dám nhận. Khắp thiên hạ đều biết đồ đệ của ta là Đại Trạch Sơn A Âm nữ quân, chỉ có người làm sư quân này không biết. Thế nào, bây giờ đã có tiền đồ, bị ủy khuất cùng oan uổng muốn chính mình đi đòi lại, ngươi mang sư quân làm vật trang trí sao?"
Cái gì khắp thiên hạ đều biết! Bây giờ người đã từng biết thân phận kia của nàng đếm không quá hai bàn tay, Phượng Ẩn ở bên cạnh mắt nhìn xuống đất, một câu xin thứ lỗi cũng không dám nói. Nàng hiểu tính tình sư quân nhất, năm đó vì một gốc yêu thụ mà sư quân một thân một mình cũng dám gây ra oán thù cùng Tiên Yêu hai tộc, về sau lại tách Phượng tộc ra khỏi Tiên tộc. Tính tình Phượng Nhiễm bao che khuyết điểm hay bá đạo đều hơn hẳn nàng. Năm đó nàng chịu trọng tội chết oan uổng, sau khi niết bàn sống lại ngay cả thân phận cũng không nói ra, bây giờ Phượng Nhiễm vài câu không lạnh nhạt không trách nàng đã rất nhẹ nhàng.
"Sư quân, chính con gây ra họa nên con tự mình gánh chịu." Phượng Ẩn thấp giọng lại khẩn cầu nói.
Tay Phượng Nhiễm cầm quân cờ dừng lại, ngàn năm trước tại La Sát núi thây biển máu nàng đã gặp qua người kia. Cho dù là nàng, năm đó cũng hoàn toàn không nghĩ tới nữ tiên quân chết thảm ở La Sát còn ẩn giấu thân phận khác, càng không nghĩ tới người làm trong lòng Nguyên Khải hối hận một ngàn năm, nhung nhớ một ngàn năm sẽ là bảo bối của nàng đồ đệ Phượng Ẩn.
Hai hài tử do nàng tự tay nuôi lớn bây giờ lại đi đến mức này, thật sự là nghiệt duyên.
Phượng Nhiễm thở dài, nhìn về phía Phượng Ẩn: "Ngươi đi một chuyến đến Thiên Cung cùng Quỷ giới, muốn điều tra điều gì sao?"
Phượng Ẩn ngạc nhiên ngẩng đầu: "Sư quân, người... Đã sớm biết rồi?"
Lời này của sư quân... Chẳng lẽ đã sớm biết thân phận của nàng?
"Đoán được một chút." Phượng Nhiễm nhíu mày: "Ngươi còn nhớ Ngô Tịch tiền bối không?"
Phượng Ẩn gật đầu.
"Ngày hắn đến Ngô Đồng Phượng Đảo nói với ta... Hồn phách của ngươi một ngàn năm trước hắn đã từng thấy qua ở Tĩnh U Sơn."
Phượng Ẩn bỗng nhiên hiểu rõ, chẳng trách ngày ấy Ngô Tịch lúc nói chuyện với sư quân lại dùng truyền âm bí mật, hóa ra đã nhìn ra thân phận của nàng. Cũng đúng, khi linh hồn Phượng Ẩn của nàng từng được Ngô Tịch nuôi dưỡng trăm năm, năm đó nàng lại lấy thân phận A Âm xuất hiện trước mặt Ngô Tịch, hắn đương nhiên có thể nhìn ra được.
"Sư quân người không trở về Thiên Cung là muốn ta đích thân đi điều tra chuyện năm đó sao?" Giọng Phượng Ẩn có chút đắng chát.
Phượng Nhiễm gật đầu: "Ta tất nhiên biết tính tình của ngươi. Bản thân ngươi chịu thiệt, tổn hại, thì nên chính mình đòi lại. Ngươi ở Thiên Cung những ngày qua điều tra ra cái gì rồi?"
Phượng Ẩn gật đầu: "Chân tướng năm đó tám chín phần đều đã điều tra ra."
"Có thể tìm được chứng cứ không?"
"Có, đã mang chứng cứ giao cho Ngự Phong Thượng Tôn trông giữ."
Đáy mắt Phượng Nhiễm lộ ra khen ngợi, cũng không hỏi Phượng Ẩn tra được cái gì, lập tức nói: "Chờ sau khi chọn ra Thiên Đế, ta sẽ kết thúc chuyện năm đó ở Đại Trạch Sơn."
Phượng Ẩn gật đầu, đột nhiên mở miệng: "Sư quân, năm đó Đại Trạch Sơn đại loạn cùng cái chết của Lan Phong Thượng quân có nhiều điểm đáng ngờ. Con nghe Ngự Phong Thượng Tôn nói hắn từng bẩm báo với người điểm đáng ngờ trong chuyện đó, tại sao sau khi người trở về Thiên Cung lại không tra kỹ hai chuyện này?"
Ánh mắt Phượng Nhiễm đầy thâm ý nhìn về phía Phượng Ẩn: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi ta vấn đề này." Không đợi Phượng Ẩn mở miệng, nàng nhướng mắt phượng: "Ngươi muốn hỏi chuyện xảy ra sau khi ngươi chết một ngàn năm trước đúng không? Tại sao Nguyên Khải lại ẩn cư Thanh Trì Cung, ta cũng nguyện ý ở lại Phượng Đảo mang đại quyền ở Thiên Cung giao cho Hoa Thù sao?"
Phượng Ẩn gật đầu. Từ sau khi nàng sống lại, đã phát hiện rất nhiều chuyện bất thường, mọi chuyện dần dần lộ ra một cách không tầm thường. Một ngàn năm trước Nguyên Khải vì nguyên nhân ở Đại Trạch Sơn mà phá lệ quan tâm Tiên tộc, cũng không tiếc lấy thân phận Thần quân đến La Sát giao chiến cùng Hồng Dịch, hắn tại sao lại đột nhiên ẩn cư Thanh Trì Cung, cùng Tiên tộc mỗi người một ngả? Còn sư quân nàng ngay lúc Tiên tộc đột nhiên gặp chiến loạn, lòng người bất ổn nhưng lại luôn ở Phượng Đảo, đem đại quyền ở Thiên Cung cùng quyền chấp quản Tứ Hải giao cho Hoa Thù, càng làm lòng người khó hiểu.
Nếu năm đó trong lòng bọn họ đã hoài nghi đối với cái chết của Lan Phong cùng việc Đại Trạch Sơn bị hủy, nàng mất mấy tháng đã có thể tra ra mọi chuyện, bọn họ tại sao qua một ngàn năm cũng không phát hiện điều gì? Nghe lời sư quân mới nói, nàng rõ ràng đối với chuyện năm đó đã sớm có nhận định.
Phượng Ẩn ở Thiên Cung đã sinh nghi, nàng về Phượng Đảo vì muốn tìm Phượng Nhiễm hỏi cho rõ.
"Sau khi ngươi trở về, đã từng thấy ta động thủ lần nào chưa?" Phượng Nhiễm mở miệng nói.
Phượng Ẩn lắc đầu, đáy lòng đột nhiên có suy đoán, còn chưa kịp nói thì lòng bàn tay Phượng Nhiễm hóa ra một ngọn lửa màu trắng. Ngọn lửa đang thiêu đốt dù thuần khiết nhưng mờ mịt không có ánh sáng, thần lực yếu ớt.
Sắc mặt Phượng Ẩn biến đổi: "Sư quân, thần lực của người..."
"Đây chính là nguyên nhân một ngàn năm qua ta luôn ở Phượng Đảo. Phượng Ẩn, một ngàn năm trước sau khi ngươi tại La Sát hồn phi phách tán đã xảy ra một chuyện lớn."
Phượng Nhiễm đứng dậy, nhìn về phía Yêu giới, đáy mắt hiện lên hồi ức.
"Ngày đó ta từ Phượng Đảo đuổi tới La Sát ngăn cản Tiên Yêu đại chiến. Sau khi Hồng Dịch dẫn binh về Yêu giới, ta muốn về Thiên Cung tra rõ cái chết của Lan Phong cùng đại loạn ở Đại Trạch Sơn, nhưng trên đường hồi cung đột nhiên cảm nhận được thần lực ở Tử Nguyệt Sơn hỗn loạn. Thế là ta để Ngự Phong mang theo tướng sĩ Tiên tộc về Thiên Cung, ta cùng Nguyên Khải đi đến Tử Nguyệt Sơn."
"Cuối cùng bên trong Tử Nguyệt Sơn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại một lần nữa bị phong ấn? Bích Ba cùng Tam Hỏa tiền bối đi nơi nào?" Phượng Ẩn nhíu mày nói.
"Phong ấn Cửu U Luyện Ngục bị phá."
Chỉ một câu đã làm sắc mặt Phượng Ẩn thay đổi: "Phong ấn Cửu U Luyện Ngục bị phá sao? Chuyện này sao có thể xảy ra, đó là phong ấn do Thiên Khải Chân Thần tự mình tạo ra."
Bên trong Cửu U Luyện Ngục giam giữ hung thú Ma thú cực kì hung ác từ thời Thượng Cổ đến nay, nếu Cửu U Luyện Ngục bị phá, tất cả sinh linh Tam giới sẽ bị tận diệt. Cho dù là toàn bộ sức mạnh của Tiên Yêu hai tộc, cùng Thần quân ở Thần giới hạ giới cũng không thể dễ dàng tiêu diệt nó.
"Sau khi Thiên Khải Chân Thần rời khỏi Tử Nguyệt Sơn, đã mang ngọc ấn ở Cửu U Luyện Ngục giao cho Tam Hỏa chấp quản, từ đó Tam Hỏa trở thành người bảo vệ lẫn trông coi Tử Nguyệt Sơn cùng Cửu U Luyện Ngục. Năm đó ngươi sống chết trong phút chốc, Nguyên Khải dẫn ngươi đi Tử Nguyệt Sơn xin giúp đỡ, Hóa Thần Đan luyện nhanh như vậy vì Tam Hỏa tổn hao một nửa thần lực để luyện đan. Ngọc ấn cùng thần lực của hắn liên thông, thần lực của hắn bị suy yếu phong ấn tự nhiên sẽ nới lỏng. Ma thú bên trong Luyện Ngục thấy cơ hội thích hợp, nhân lúc Tiên Yêu hai tộc đại chiến ngày đó muốn phá phong ấn xuất hiện lần nữa trong Tam giới. Ta cùng Nguyên Khải vội vàng đi tới chính là lúc ma lực cùng thần lực trong Tử Nguyệt Sơn đang giằng co. Ta tổn hại hơn một nửa thần lực cùng Tam Hỏa Bích Ba bên trong Tử Nguyệt Sơn liên thủ, một lần nữa phong ấn Cửu U Luyện Ngục."
Phượng Nhiễm che giấu lông mày ảm đạm, cuối cùng cũng không nói cho Phượng Ẩn biết năm đó sau khi nàng chết thần lực của Nguyên Khải đã tan biến, hôn mê mấy ngày.
Phượng Ẩn nghe Phượng Nhiễm từ từ kể lại, ánh mắt phức tạp, nàng không nghĩ tới sau khi nàng chết tại La Sát còn xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu không phải Tam Hỏa luyện chế Hóa Thần Đan cứu nàng, phong ấn Cửu U Luyện Ngục cũng sẽ không suy yếu, sư quân cũng sẽ không mất hơn phân nửa thần lực ở Tử Nguyệt Sơn.
"Vậy Tam Hỏa tiền bối cùng Bích Ba...?" Bây giờ Phượng Ẩn quan tâm nhất chính là Tam Hỏa cùng Bích Ba.
Giọng Phượng Nhiễm có chút ngừng lại: "Sau khi Tử Nguyệt Sơn một lần nữa bị phong ấn, không ai có thể đi vào. Ta có thể cảm ứng được thần hồn của bọn họ nhưng không có cách nào cùng bọn hắn giao tiếp, cho nên ta đoán bọn hắn bị nhốt trong Cửu U Luyện Ngục."
Tam Hỏa cùng Bích Ba đã tấn Thần, chỉ cần còn lại một hơi thở nàng vẫn có thể tìm tới bọn hắn hỏi rõ chuyện xảy ra trong Tử Nguyệt Sơn. Nhưng một ngàn năm qua bất luận Phượng Nhiễm cố gắng như thế nào, đều không thể cùng thần hồn yếu ớt của Tam Hỏa nói chuyện. Cho nên nàng mới suy đoán năm đó trong lúc phong ấn hỗn loạn Tam Hỏa cùng Bích Ba có thể bị cuốn vào bên trong Cửu U Luyện Ngục.
"Ta mất một nửa thần lực nuôi dưỡng hồn phách Cảnh Giản, lại mất một nửa thần lực tại Tử Nguyệt Sơn nên chỉ có thể ở Phượng Đảo tĩnh dưỡng." Phượng Nhiễm khẽ thở dài: "Cho dù biết bên trong tiên nhân sợ có người đã cấu kết Ma tộc, cũng chỉ có thể gác lại việc tra xét. Hơn nữa sau khi ta về Phượng Đảo, Quỷ Vương từng truyền cho ta một tin tức."
Quỷ Vương? Chỉ sợ người có lòng nhiệt tình nói cho sư quân nàng biết chính là Tu Ngôn. Mi tâm Phượng Ẩn khẽ động.
"Quỷ Vương nói trong luân hồi phát hiện hồn phách của ngươi đang độ kiếp, ngàn năm nữa Phượng Đảo tiểu Phượng quân sẽ niết bàn sống lại, bảo ta cứ chờ đợi tin tốt. Thần lực của ta hao tổn quá nhiều, nếu xuất hiện ở Thiên Cung sẽ làm tiên nhân ẩn trong bóng tối nhìn ra sơ hở. Để Tiên giới tạm thời an ổn ta đã phải ở Phượng Đảo." Phượng Nhiễm nhìn về phía nàng: "Vi sư chờ một ngàn năm, ngươi quả nhiên đã trở về. Chỉ là ta không nghĩ tới người mấy chục lần luân hồi độ kiếp lại là Thủy Ngưng thú A Âm."
Phượng Ẩn không nghĩ tới ngàn năm trước lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe thấy Phượng Nhiễm thở dài trong lòng nhất thời cũng thổn thức không ngừng.
"Phong ấn Tử Nguyệt Sơn trong chốc lát không thể phá được, đợi sau khi chọn ra Thiên Đế ta sẽ điều tra rõ cái chết của Lan Phong cùng đại loạn ở Đại Trạch Sơn. Ta lại kêu gọi Tam giới, hợp sức cùng Yêu tộc cứu Tam Hỏa cùng Bích Ba trong Cửu U Luyện Ngục ra ngoài." Phượng Nhiễm trầm giọng nói.
Phượng Ẩn gật đầu, thấy Phượng Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh nàng nhẹ nhàng thở ra.
Cửu U Luyện Ngục là nơi tà ác nhất thế gian, lúc trước sư quân cùng Tam Hỏa tiền bối liên thủ một lần nữa củng cố phong ấn mới có những năm qua thái bình.
"Vi sư tại sao luôn ở Phượng Đảo ngươi bây giờ đã biết." Phượng Nhiễm nhìn về phía Phượng Ẩn: "Còn về Nguyên Khải, hắn tại sao ngàn năm không vào Thiên Cung, lại cùng Tiên tộc mỗi người một ngả, cho dù ta không nói ngươi cũng nên đoán được. Năm đó ngươi chết tại La Sát Địa..."
"Sư quân." Phượng Ẩn ngắt lời Phượng Nhiễm: "Từ khi con bước vào luân hồi, Đại Trạch Sơn A Âm của ngàn năm trước cùng con đã không có quan hệ. Tất cả mọi chuyện năm đó đã chôn vùi theo cái chết của con tại La Sát Địa. Con cùng Nguyên Khải..."
Phượng Ẩn trầm mặc sau đó thở dài, trên mặt lộ ra một chút thoải mái: "Từng có duyên phận, nhưng đến cùng duyên cạn. Vạn sự không thể cưỡng cầu, bây giờ hắn làm Thanh Trì Cung Thần quân của hắn, con làm Phượng Hoàng của con, như vậy cũng tốt."
"Phượng Ẩn, Nguyên Khải hắn..." Sắc mặt Phượng Nhiễm phức tạp, thấy vẻ mặt Phượng Ẩn kiên định, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Thanh Trì Cung, đáy mắt lộ ra buồn bã: "Mặc dù hắn do ta cùng Thiên Khải nuôi dưỡng lớn lên, nhưng tính tình của hắn rất giống phụ thần hắn."
"Thôi, nếu ngươi đã có quyết định vi sư cũng không cần phải nhiều lời nữa." Phượng Nhiễm buồn bã nói.
"Về Phượng Nghi Cung nghỉ ngơi đi, tranh đoạt ở Cửu Cung Tháp vẫn cần ngươi giúp ta."
"Vâng, sư quân." Phượng Ẩn không thể nhìn ra thâm ý trong lời Phượng Nhiễm, về Phượng Nghi Cung nghỉ ngơi.
Trong Nghê Vân Đài, Phượng Nhiễm nhìn về phía Yêu giới Tử Nguyệt Sơn, đáy mắt hiện lên vô cùng lo lắng.
Nửa ngày sau, bên ngoài Tử Nguyệt Sơn. Ngoài núi yên tĩnh không chút lay động, bên trong phong ấn ma khí hiện lên.
Phượng Nhiễm đứng ở bên ngoài phong ấn Tử Nguyệt Sơn, nhìn ma khí trong núi sắc mặt lạnh dần.
Đại trưởng lão Phượng Vân đứng sau lưng Phượng Nhiễm, trên mặt cũng hiện vẻ lo lắng: "Bệ hạ, ngài thật sự không có ý định mang chuyện phong ấn Cửu U Luyện Ngục sắp bị phá nói cho tiểu bệ hạ cùng Nguyên Khải Thần quân biết sao?"
Phượng Nhiễm lắc đầu: "Phong ấn đã không thể củng cố được nữa, không cần thiết nói cho bọn họ biết. Phượng Ẩn lịch kiếp trở về chính là hi vọng của Phượng tộc chúng ta. Bất luận như thế nào ngươi cũng không thể nói chuyện ở Tử Nguyệt Sơn cho nó biết."
"Nhưng ngài cũng không thể... Ngài chờ nhiều năm như vậy, Cảnh Giản điện hạ vẫn chưa trở lại, ngài sao có thể..."
"Không có cái gì có thể hay không thể." Giọng Phượng Nhiễm lại có mấy phần nhẹ nhõm: "Nếu ta đã đồng ý với Mộ Quang tiếp nhận vị trí Thiên Đế, bảo vệ Tiên tộc cùng Tam giới vốn là việc ta nên làm. Nguyên Khải đứa nhỏ này đã..." Giọng Phượng Nhiễm ngừng lại, nàng không nói nữa. Nàng hóa ra Trấn Hồn Tháp trong tay, trong tháp ánh sáng trắng cực nóng, Phượng Hoàng chi lực cực mạnh cùng dịu dàng ẩn ẩn hiển hiện. Giữa lông mày nàng lộ ra mấy phần bình yên, đem Trấn Hồn Tháp đưa vào tay Phượng Vân: "Đại trưởng lão, thay ta đem Trấn Hồn Tháp đưa đến Quy Khư Sơn giao cho Cảnh Chiêu."
"Bệ hạ!" Đáy mắt Phượng Vân đau buồn, không đành lòng đi rời đi, cuối cùng dưới ánh mắt Phượng Nhiễm thu lại Trấn Hồn Tháp vào trong tay.
Bên trong Trấn Hồn Tháp, một con Bạch Phượng Hoàng đang nhắm mắt ngủ say. Hồn nhiên không biết hắn biến mất hơn một ngàn năm đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Phượng Nhiễm cùng Phượng Vân rời khỏi Tử Nguyệt Sơn, giữa không trung một luồng thần lực dao động.
Nguyên Khải đứng ở nơi Phượng Nhiễm vừa đứng, mặt mày ảm đạm u tối.
Nguyên Thần Kiếm canh giữ ở phía sau hắn, trầm thấp thở dài một cái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ẩn
Chương 125
Chương 125