DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 601

Chương 601

Đột nhiên, xung quanh hắn bắt đầu hình thành nên khí lưu, sau đó ngưng tụ thành kiếm khí, rất nhiều kiếm khí giống như bị một luồng sức mạnh nào đó dẫn dắt, cứ thế di chuyển theo quỹ đạo và hình thành nên cơn gió lốc kiếm khí.

“Cuồng Phong Kiếm”, sau tiếng hô của Hoa Vân, cơn cuồng phong kiếm khí ngưng tụ kia cứ thế bay về phía Diệp Thành, những nơi mà nó quét qua đều để lại từng đường kiếm trên chiến đài rắn chắc.

“Đệ tử chân truyền thứ hai cũng có năng lực đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, thân thủ vững vàng hơn, kiếm Thái Cực cũng theo đó mà được vung ra, mũi kiếm chĩa về khiếm khí cuồng phong kia: “Thiên Canh Kiếm Trận”.

Vút! Vút!

Đột nhiên, từng đường kiếm khí bay ra, cũng theo đó mà tự ngưng tụ lại, cuối cùng hình thành nên kiếm khí khổng lồ đâm lại phía kiếm khí cuồng phong kia.

Rầm!

Kiếm khí của cả hai bên dần dần tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Kiếm khí bị phá, cả hai cũng di chuyển ngay lập tức.

Long Thiên Ấn!

Hoa Vân hô lên, hắn lật tay đánh ra một đạo đại ấn, trong chốc lát còn có tiếng gầm của rồng vang lên, long ảnh hư ảo xoay chuyển.

Bát Hoang Chưởng!

Diệp Thành cũng không chịu lép vế, một đòn Bát Hoang Chưởng chiến ý vô địch xuất ra hết sức bá đạo, một chưởng địch lại với Long Thiên Đại Ấn, cho dù là Hoa Vân cũng bị đánh cho lảo đảo lùi về sau hai, ba bước.

Trong chốc lát, Diệp Thành giữ khoảng cách với Hoa Vân, Hoa Vân tối sầm mặt, ra tay chỉ điểm. Diệp Thành đã có dự tính từ trước, xoay người một cái né qua đòn chỉ điểm của Hoa Vân sau đó cứ thế sát phạt tới trước mặt Hoa Vân.

Gừ! Gừ!

Ngay sau đó, tiếng gầm của thú vang lên.

Diệp Thành thi triển thuật chiến đấu gấn bá đạo của Thú Tâm Nộ. Hắn ra tay lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Không chỉ có vậy, mỗi lần Diệp Thành ra tay đều gầm lên như thú dữ, chốc chốc còn có hư ảnh của thú trông hết sức dị thường.

Rầm! Bịch!

Hoa Vân rõ ràng không ngờ Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu gần bá đạo thế này, càng không biết sự đáng sợ của bí thuật này cho nên lần này hắn đã phải chịu thiệt, bị Diệp Thành đánh túi bụi, mỗi lần định sử dụng bí thuật đều bị Diệp Thành trấn áp, đánh lùi liên tiếp về sau.

“Sao…sao có thể?”, các đệ tử của Chính Dương Tông vừa hô hào cổ vũ cho Hoa Vân thì ngỡ ngàng nhìn lên chiến đài với ánh mắt không sao tin nổi. Trong kí ức của bọn họ, những người cùng thời với mình chưa ai có thể khiến Hoa Vân thảm hại như vậy.

“Đánh giá hắn ta thấp rồi”, không chỉ Ngô Trường Thanh, đến cả sắc mặt Thành Côn cũng trở nên tối sầm cả lại. Khả năng vượt trội mà Diệp Thành thể hiện ra đã khiến bọn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

“Tên tiểu tử này là súc sinh sao?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ không buồn nghiên cứu gương bát quái, đôi mắt ông ta đảo đi đảo lại quan sát Diệp Thành.

Đọc truyện chữ Full