DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 36

Chương 36 – Trước kia cô từng phản bội cháu

Lâm Hương Giang đi sượt qua bên cạnh hắn, bước đến bên cạnh Hà Tuấn Khoa, cố làm ra vẻ thân mật khoác tay chồng.

Cảnh này đâm vào mắt Hà Tùng Nhân muốn tóe máu, hắn đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Chú, chú có biết côta là loại đàn bà gì không? Chú thật sự muốn cưới cô ta? Trước kia cô ta từng phản bội cháu,lại còn đẻ ra thằng con hoang kia, những điều này chú có biết hay không?”

Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông đối diện, cô chợt phát hiện cô đã không còn liên hệ nổi nữa, trước kia hắn đối xử tốt với cô bao nhiêu, mà bây giờ, làm sao lại biến thành dáng vẻ đáng ghét như thế này?

Hà Tùng Nhân của hiện tại, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng khiếncô cảm thấy kinh tởm!

Mặt mũi Hà Tuấn Khoachẳng có vẻ gì ngạc nhiên, nói đúng hơn là chẳng thay đổi gì, nhưng đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt sắc sảo lạnh người: “Tùng Nhân, nếu bây giờ côấy đã là thím Út của cậu, sau này cậu hãy nói chuyện lễ phép một chútvới cô ấy”

Có tiếng bước chân loạt soạt chạy đến, giọng nói non nớt của đứa trẻ cũng đi theo: “Ba, mẹ, thì raba mẹở đây!”

Lâm Thanh Dương chạy đến, đem một chai nước trái cây đưa cho cô: “Mẹ, con tìm được chai nước trái cây này, uống ngon lắm”

Lâm Hương Giang nhận lấy chai nước, mỉm cười với con trai: “Cám ơn con”

“Ba? Chú, nó..” Hà Tùng Nhân nghe nhóc con gọi Hà Tuấn Khoa là ba, chẳng lẽ chú nhận đứa bé này làm con trai?

Hà Tuấn Khoa kéo nhóc con đến trước mặt: “Qua đây, đây là anh họ của con.”

Lâm Thanh Dương lúc này mới nhìn về phía Hà Tùng Nhân đối diện, thấy vẻ mặt hắn hằm hằm không có thiện ý, nhóc con ngoảnh mặt đi chỗ khác, bĩu môi: “Con không có anh.”

Hà Tùng Nhân nhìn đứa trẻ và chú như từ một khuôn đúc ra, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, chẳng lẽ đứa trẻ này là con của chú Út?

Trái tim hắn bị cái gì đó hung hăng đấm mạnh vào!

Lâm Hương Giang liếc nhìn sắc mặt hết sức khó coi của Hà Tùng Nhân, hắn hẳn đang rất buồn rầu, chỉ trong chớp mắt, con trai của cô lại bằng vai phải lứa với hắn, còn cô lại có vai vế cao hơn hắn một bậc.

“Ông nội bảo con ra gọi mọi người đi vào nhà” Lâm Thanh Dương kéo tay hai người định đi vào trong.

Trải qua một buổi sáng nõ lực, bây giờ Hà Phương Đông rốt cuộc cũng làm chonhóc con chịu nhìn nhận vị ông nội này rồi.

Hà Tuấn Khoa khom người xuống một tay bếnhóc con, để cậu bé ngồi lên một cánh tay mạnh mẽ của hẳn, tay kia nằm tay Lâm Hương Giang, hai mẹ con mỗi người một bên, một nhà ba người cùng nhau đi vào trong nhà Hà Tùng Nhân sắc mặt khó coi vẫn còn đứng chết trân tại chỗ, nhìn hình ảnh cả nhà ẩm áp, lòng dạ hắn như bị ai vặn xoắn phát đau Đứa bé kia rốt cuộc là ai?

Hắn xanh mặt, hơi thở nặng nhọc lê bước theo sau vào nhà.

Trong phòng khách, Hà Phương Đông, Liễu Thu Cúc cùng với Phan Thanh Y đều ngồi ở đây.

Khi Hà Tuấn Khoabế đứa trẻ dắt theo người đàn bà xuất hiện, bầu không khí trong phòng khách chợt thay đổi.

“Ai da, Tuấn Khoa, đứa nhỏ này đã lớn như vậy còn phải bế sao, chú cũng quá cưng chìu nó rồi đó ! Cẩn thận chìu hư thẳng bé, nó được đăng chân lại lân đằng đầu” Liễu Thu Cúcthe thé nói.

Hà Tuấn Khoa để nhóc con xuống đất, lơ đễnh nói: “Nóchắc cũng có bản lãnh đó đó, vậy thịtôi phải làm cho một cái thang cho dễ leo mới được” Đứa bélà con của hắn, hẳn có quyền nuông chìu, không đếnlượt người khác: hoa tay múa chân dạy dỗ Liễu Thu Cúcbi kê tủ đứng á khẩu, thần sắc tối sầm, môi run rẩy mấp máy.

“Đúng vậy, bà già xấu xa, liên quan gì đến bà?” Lâm Thanh Dươngle lưỡi lêu lêuLiễu Thu Cúc.

Liễu Thu Cúc giận dữ, không khống chế nổi: “Ranh con, mày nói ai là bà già?”

“Ai trả lời tôi thì chính là người đó” Nhóc con vừa nói vừa chạy đến chỗ ông nội, dáng vẻ sợ sệt núp sau lưngông nội: “Ông nội, bà già đó hung dữ quá”

Bây giờ cậu bé đã biết ông nội là người không ai trong cái nhà này dám đắc tội, có chuyện gì cứ tìm ông nội làm chỗ dựa là đúng nhất.

Hà Phương Đôngliếc Liễu Thu Cúc, trầm giọng nói: “Được rồi, không cần ầm ï như vậy, bao nhiêu tuổi rồi còn so đo với con nít hả?”

“Bal” Liễu Thu Cúcbị cơn tức xông lên ngực, ngay cả ông ta cũng nói bà ta già à, bà ta đâu có già dữ vậy?

Liễu Thu Cúc giận dữ ngồi phịch xuống ghế sa lon, đáy mắt Lâm Hương Giang chợt lóe, mỉm cười nói với bà ta: “Chị dâu, Thanh Dươngbình thườnghôi bướng bỉnh một chút, mong chị đừng tính toán với nó.”

“Ai là chị dâu cỡ? Đừng tưởng rằng Tuấn Khoa cưới cô thì côđã trở thành ngườinhà họ.

Hài” Liễu Thu Cúc quát lên theo phản xạ có  điều kiện.

“Chị dâu, côấy là tôi vợ tự nhiên cũng là người nhà họ Hà, phiền chị sau này nếu không thân thiết được thì nói chuyện khách sáo với côấy một chút, đừng có kiểu ma cũ bắt nạt ma mới” Hà Tuấn Khoa không nhanh không chậm nói, cũng đưa tay ôm eo Lâm Hương Giang, bày ra dáng vẻ bảo vệ vợ hết mình.

… Liễu Thu Cúc còn chưa dứt lời, Hà Tùng Nhânđã đi đếnbên cạnh, nháy mắt ra hiệu, ý bảo bà ta đừng nói thêm gì nữa Hà Tùng Nhâncó vẻ giận nhìn thẳng họ: “Chú, chú kết hônlúc nào, sao cả nhà không biết”

Hà Tuấn Khoachẳng nao núng trước mấy cặp mắt đổ dồn vào, đối môi mỏng nhàn nhếch lên : “Sao hả? Tôi kết hôn còn phải báo cáo với cậu cơ à?”

Giữa hai người đàn ông này thì có một thứ cảm xúccăng thẳng khó hiểu, tựa như nước ngầm nghịch chuyển, không cách nào dung hòa.

Đứng bên cạnhHà Tuấn Khoa, Lâm Hương Giangcó cảm giác không khí giữa hắn vàHà Tùng Nhâncó gì đó rất vi diệu, từ khi cô biết Hà Tuấn Khoađến nay, đây là lần đầu tiên thấy chú cháu họđối đầu với nhau.

Phan Thanh Ynấy giờ vẫn ngồi trong ghế sa lon không lên tiếng lúc này đứng dậy, bướcđến bên cạnhHà Tùng Nhânkhoác cánh tay hẳn, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tùng Nhân, nếu chú đã quyết định cưới Lâm Hương Giang, vậy chúng ta nên chúc phúc họ, huống chỉ.

Lâm Hương Giangđã sinh con trai cho chú, theo lý mà nói nên cho mẹ con họ một danh phận, không phải sao?”

Phan Thanh Y nói nhiều như vậy, nhưng Hà Tùng Nhân chỉ để lọt vào tai một câu: Lâm Hương Giang sinh con trai cho chú!

Con ngươi hắn co giật, bất chợt nhìn về phía đứa bé kia, cảm thấy khó tin đó là con trai của chú Út!

Trong lồng ngực Hà Tùng Nhân,lửa giận cuồn cuộn, quả đấm siết chặt đến nổi cả gân xanh, hẳn không cách nào chấp nhận chuyện nhảm nhínhư vậy.

Năm năm trước, người đàn ông mà Lâm Hương Giang ngoại tình là chúhän? Mà hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì, cái gì cũng không biết?

Hà Tùng Nhân chợt cảm thấy mình giống như một thằng ngu, ánh mắt hẳn lạnh băng nhìn trừng trừngLâm Hương Giang, cười nhạo.

một tiếng: “Lâm Hương Giang, cô đúng là không đơn giản chút nào! Được rồi… Vậy tôi chúc cô hạnh phúc!”

Lời chúc phúc trong câu cuối cùng kia lại mang theo vô vàn tức giận, rõ ràng là cản răng nghiến lợi gän từng tiếng, tức giận muốn nổi điên, há lại thật lòng chúc phúc?

Hà Tùng Nhânkhông nói nữa, xoay người sải bước rời đi, hắn không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một phút, hẳn sợ chỉ chậm trễ một chút thôi, hắn sẽ không khống chế được suy nghĩ của mình mà xuống tay làm gì đó với họ.

Lúc Hà Tùng Nhân rời đi cố ý va vào vaiLâm Hương Giang rất mạnh, bước chân cô lảo đảo một chút mới đứng vững.

Cô không quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhìn thẳng phía trước, đáy mắt hoàn toàn hờ hững.

Hà Tùng Nhâmnói câu chúc phúc, rổ ràng là một câu hàm ý đoạn tuyệt, chẳng qua quan hệ giữa họ đã sụp đổ từ lâu, hản cần gì phải tỏ ra không cam lòng?

Phan Thanh YgọiHà Tùng Nhân lại, dĩ nhiên là hẳn không quay đầu, cô giả vờ cười với Lâm Hương Giang: “Xin lỗi, gần đây anh ấy hơi nóng nảy.”

Lâm Hương Giangcũng cất đi những ý nghĩ không nên có, ngước đôi mắt lạnh lùngnhàn nhạt liếc nhìn Phan Thanh Y, đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi Phan Thanh Y cố ý nói những lời đó cho Hà Tùng Nhân nghe.

Nghe thì tưởng chừng có ý tốtnói giúp cô, nhưng thật ra là làm cho Hà Tùng Nhân càng hận cô.

Chuyện đã đến nước này, côchảng hơi đâu quan tâm Hà Tùng Nhân hận cô nhiều hơn hay là ít hơn.

“Không cần phải để ý đến nó, chịu thì ở lại ăn cơm, không chịu cứ việc đi” Hà Tuấn Khoa đưa tay khoác eoLâm Hương Giang, hắn bất quá là muốn thông báo cho cả nhàbiết chuyện hắn vàLâm Hương Giang kết hôn, không cầnhogiả lả chúc phúc.

Phan Thanh Yâm thầm ghen ty với Lâm Hương Giang, không ngờHà Tuấn Khoalại che chở cônhư vậy, trong lòng hận bầm gan tím ruột, nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười: “Chú, nếu chú đã muốn cho Lâm Hương Giangmột danh phận, vậy chú không định tổ chức một hôn lễ cho cô ấy sao?”

Đọc truyện chữ Full