DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 37

Chương 37 – Mau cứu con tôi

Lâm Hương Giang cau mày, cô và Hà Tuấn Khoa ký thỏa thuận hôn nhân kết hôn không công bố, không công bố chuyện của họ ra ngoài, cho nên sẽ không tổ chức hôn lễ Phan Thanh Y chắc chắn là nắm được được điểm này, cố ý nhắc đến, là muốn cười nhạo cô?

Lâm Hương Giang đang định lên tiếng, Hà Tuấn Khoa lại nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cô rất quan tâm chuyện này sao?”

Bị ánh mắt lạnh băng của Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chú, Phan Thanh Y trong lòng giật thót mình, vội vàng cong môi cười: “Cháu Cháu không phải là lo nghĩ cho Lâm Hương Giangsao, hy vọng côấy có thể được mọi người chúc phúc.”

“Cám ơn cô đã quan tâm chuyện chúng tôinhư vậy, bất quá bây giờ cô đang mang thai, không nên lo nghĩ quá nhiều thì tốt hơn” Lâm Hương Giang tiếp lời cô ta, không muốn tiếp tục nhìn dáng vẻ giả lả buồn nôn của cô ta.

Phan Thanh Y sắc mặc khó coi hơn mấy phần, âm thầm siết chặt quả đấm, Lâm Hương.

Giangmuốn dùng đứa trẻ để uy hiếp cô †a, bắtcôta im miệng?

Đáng ghét, côta quyết không cho phép Lâm Hương Giangbước vào nhà họ Hà, không cho phép cô nói rabí mật!

Liễu Thu CúcvàPhan Thanh Yở lại ăn cơm, bữa cơm này ai nấy đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, trừ hai ông cháu Hà Phương ĐôngvàLâm Thanh Dương.

Đại khái là bởi vì quan hệ với cháu trai, Hà Phương Đông không muốn hỏi đến chuyện giữa Hà Tuấn KhoavàLâm Hương.

GiangcùngHà Tùng Nhân nữa, họ đều là người trưởng thành, đều biết tự cân nhắc.

Sau khi ăn xong, Phan Thanh Ybảo thân thể khó chịu, Liễu Thu Cúc lập tức căng thắng đỡ côta lên lầu nghỉ ngơi.

Liễu Thu CúcvàHà Tùng Nhânngày xưa vẫn ở nhà họ Hà, sau đó mới dọn ra ngoài, người nhàvễn giữ lại căn phòng họ ở trước đây.

Lâm Hương Giang nghe hai ông cháu nói muốn chơi cờ tướng, cô vốn định qua đó xem thử, nhưng kỳ lạ là chính là cô ăn cơm xong cũng cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Cônói vớiHà Tuấn Khoavài câu, sau đó cũng lên lầu.

Lâm Hương Giang xoa xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ, đi về phòngcủa Hà Tuấn Khoa.

Cô không chú ý, lúc đi quan một lối rẽ đột nhiên có người lôi cô, là Phan Thanh YI Phan Thanh Y kéo cô đến đầu cầu thang bên kia mới buông cô ra, cầu thang bên này thông với tòa nhà phía sau, rất ít có người đến đây.

Lâm Hương Giang cau mày quan sát cô: “Không phải cô bảo thân thể khó chịu à?”

Nhìn bộ dạng cô ta bây giờ cũng không giống như đang khó chịu ở đâu đó, cho nên vừa rồi cô ta nói dối?

“Lâm Hương Giang, không ngờcô lại có thủ đoạn cao minh như vậy, ngay cả Hà Tuấn Khoacũng bị cô mê hoặc, còn đăng ký kết hôn với côi” trong giọng nói Phan Thanh Ykhông thèm giấu vẻ không cam lòng và căm ghét.

Lâm Hương Giang lãnh đạm nhìn thẳng cô, cười mà như không: “Tôi có ngày hôm nay.

không phải nhờ cô ban cho sao? Đừng nói vớitôi là,cô không biết người đàn ông năm năm trướccô tìm cho tôi là ai ?”

“Cô!” Nhắc đến chuyện này, Phan Thanh ‘Yân hận không thôi, cô ta trăm lần sai nghìn lần sai, lẽ ra không nên đểLâm Hương Giangvào nhầm phòng!

Càng không ngờ chính là vì sai lầm này, côta tự tay dângLâm Hương Gianglên giường củaHà Tuấn Khoat Côta cười lạnh: “Đó là cô gặp may, đụng phải là Hà Tuấn Khoa! Côcho rằngtôi sẽ cho phép cô ở lại nhà họ Hà sao?”

Ngay từ khoảnh khắc bước vào nhà họ Hà, Lâm Hương Giangđã biết, Phan Thanh Y sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi còn có Liễu Thu Cúcluôn coi cônhư cái gai trong mắt!

“Cô lại muốn làm gì?” Mỗi lân Lâm Hương Giang nhìn thấy Phan Thanh Y, cũng sẽ nhớ đến cảnh tượng bi thảm khi giám đốc Thành bị xe tông chếtngay trước mặt cô.

Giám đốc Thành chết thay cô, kẻ đầu sỏ chính là Phan Thanh Y!

Hôm nay nìn thấy Phan Thanh Ybước từ trong xe ra, côchỉ hận không thể nhào lên xé †an cô ta ra thành trăm nghìn mảnh vụn!

Bây giờ, côta còn mặt mũi đến uy hiếp cô?

Đáy mắt Lâm Hương Giangbốc lên lửa giận: “Phan Thanh Y, cô hại chết giám đốc Thànhchưa đủ, bây giờ lại còn muốn làm chuyện ác khác à? Cô thân là một người mẹ, lẽ raphải tích chút đức cho đứa trẻtrong bụng mới phải!”

Nếu không phải thấycôta có thai cần phải nương tay vài phần, cô sẽ không khách sáo như vậy.

Chỗ nhạy cảm nhất của Phan Thanh Y chính là đứa bé trong bụng, cô ta đột nhiên bắt lấy tay Lâm Hương Giang đè lên bụng mình: “Không phải cô nói muốn bắt con tôi vàTùng Nhân làm xét nghiệm ADN sao? Vậy thì đến đây! Cô nói xem, nếu như đứa trẻ này không còn nữa, Tùng Nhânlàm sao biết đây không phải là con của anh ta?”

Lâm Hương Giang thấy đáy mắt Phan Thanh Ytràn đầy điên cuồng, thần kinh bỗng nhiên căng thẳng: “Cô bớt làm mấy chuyện hại người đi!” Cô dùng sức rút tay ra, ngay sau đó lui ra mấy bước, giữ khoảng cách nhất định Cô không phải sợ Phan Thanh Y, mà là sợ côta làm ra chuyện điên cuồng hãm hại cô.

Bất kể đứa bé trong bụng của côta là ai, đứa trẻ vô tội, đó là một sinh mạng, cô không tàn nhãn làm hại một sinh mạng nhỏnhư vậy.

Phan Thanh Y thấy hành động của cô ngược lại cười khanh khách: “Sợ rồi à?”

Côta dừng lại ột chút, ngưng cười, vừa hận thù vừa đố kynhìn cô: “Lâm Hương Giang, cô không biết tôi yêu Tùng Nhân bao nhiêu sao, vất vả lắm tôi mới hất cảng được cômà gả cho anh ta, cô nói xem, sao tôi lại cho cô cơ hội chia rẽ chúng tôi?”

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng, bật cười sỉ dại: “Tôi cướp hôn lễ của cô, nhưng… Đã nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không chịu đăng ký kết hôn với tôi, ở trong mắt người ngoài, tôi bất quá là chỉ là một bà Tùng Nhân có tiếng mà không có miếng!” Nói đến lời cuối cùng, đáy mắt chỉ còn hận thù.

Lâm Hương Giang nghe những lời này chợt ngẩn người, không dám tin lời cô ta, Hà Tùng Nhânvẫn không đăng ký kết hôn với cô 1a?

Vậy quan hệ giữa họ chỉ là vợ chồng hờ thôi sao?

Không đợi côkjp tỉnh hồn, Phan Thanh Y.

bỗng dưng sấn đến trước mặtcô: “Cô có biết tại sao anh ta không chịu đăng ký kết hônvớitôi không? Bởi vì cô, chỉ bởi vì cô!”

Côta tức giận túm vai Lâm Hương Giang, không khống chế được gầm lên: “Tại sao cô phản bội anh ta, anh ta vẫn không bỏ được cô? Rốt cuộc cô đã cho bùa mê thuốc lú gì?

Mà khiến cho anh ta nhớ mãi không quên cô?”

Lâm Hương Giang bị côta bấu vai đau đón, lời cô ta nói khiến người khác không thế tưởng tượng nổi, Hà Tùng Nhân lại vì cô mà không đăng ký kết hôn?

A, điều đó mới nực cười làm sao!

Cô dùng sức kéo tay Phan Thanh Y ra, lạnh lùng nói: “Cô nói những thứ này với tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi thông cảm với cô?”

Phan Thanh Y hung tợn trợn mắt nhìn cô, khinh thường nói: “Ai mượn cô thông cảm!

Hà Tuấn Khoa đã đăng ký kết hôn cô còn lo Tùng Nhân có còn nhớ Đúng với cô mãi không quên cô làm gì nữa? Bây giờ cô không phải quá sức đắc ý rồi sao?”

“Bất quá tôi nói cho cô biết, Tùng Nhân cuối cùng vẫn phải đăng ký kết hôn với tôi thôi, cô biết tại sao không?” Cách nói chuyện của cô ta trở nên kỳ quái, hất căm lên nhếch môi đắc ý.

Lâm Hương Giang nhíu mày thật cỉ thật ra cô cũng không quan tâm cô ta và Hà Tùng Nhân rốt cuộc sẽ như thế nào.

Phan Thanh Y đưa tay xoa bụng, gắn từng chữ: “Bởi vì đứa bé trong bụng tôi, hẳn phải cho đứa bé một danh phận”

Lâm Hương Giang nhìn bụng của cô ta, rốt cuộc minh bạch được, thì ra cô ta dốc hết tâm tư phải có đứa bé bằng được là vì ép Hà Tùng Nhân đăng ký kết hôn.

Bất kể đứa trẻ có phải của Hà Tùng Nhân hay không, cô ta chỉ quan tâm mục đích đạt được!

Nhìn thấy tâm tư độc địa của ả đàn bà kia, Lâm Hương Giang cảm thấy không lạnh mà run.

Chẳng qua… Phan Thanh Y tại sao phải đi ngoại tình với người khác để có con?

Cô còn chưa suy nghĩ ra, Phan Thanh Y đột nhiên cười quỷ dị: “Lâm Hương Giang, cô nói xem, tôi sẽ để cho đứa bé này phá hỏng hôn nhân giữa tôi và Tùng Nhân sao? Sẽ không… Người phá hỏng tôi và anh ta chỉ có…Cô!”

Âm cuối cùng trong câu nói của Phan Thanh Y rơi xuống, cô ta đột nhiên đẩy Lâm Hương Giang ra, trực tiếp lui về phía sau cầu thang ngã xuống!

Lâm Hương Giang trong lòng kinh hoàng: “Phan Thanh YI” Theo bản năng đưa tay níu cô †a trở lại, nhưng đã quá muộn…

Cô thấy Phan Thanh Y đeo trên mặt nụ cười quỷ quyệt ngã xuống, cô ta hoàn toàn tự biên tự diễn! Vì hãm hại cô, tự mình diễn vở kịch té lầu!

*A… Đau quá… Có ai không, mau đến đây cứu con tôi…”

Đọc truyện chữ Full