DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1025

Chương 1025

“Mấy món này là do đầu bếp trong nhà dì em làm đấy!” Vân Nhi nói với anh ta.

“Nếu đã là món ăn do đầu bếp lớn làm rồi, chắc chắn phải tốt hơn mấy món này của tôi. Mọi người vẫn nên ăn thức ăn của đầu bếp lớn làm đi!” Mộ Dung Bạch nói.

“Đồ ăn của đầu bếp lớn không nhất định sẽ tốt hơn đồ ăn gia đình, tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của bác một chút, anh cứ mang đồ ăn đến đây đi.” Đào Hương Vi không muốn phụ ý tốt của anh ta.

Mộ Dung Bạch nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Thật sao? Cô đồng ý muốn thử?”

“Ừ” Đào Hương Vi gật gật đầu.

“Tôi nói cô hay, tay nghề của mẹ tôi tuyệt đối không tệ. Đợi khi nào cô có rảnh rỗi, cô có thể đến nhà cô tôi thử đồ ăn bà ấy làm một chút!”

Mộ Dung Bạch vui vẻ để đồ ăn mẹ mình làm lên bàn.

“Ö? Nhưng mà nhiều thế này, mọi người có ăn hết không?” Mộ Dung Bạch lại bắt đầu lo lắng.

“Chú Bạch ơi, chỗ này của chúng con có tủ lạnh, ăn không hết thì bỏ vào trong, ngày mai có thể ăn tiếp.” Vân Nhí nói Mộ Dung Bạch vỗ cái trán của mình: “Đúng vậy, sao đầu của tôi lại dở hơi như thế này?”

Sau khi tạm ngừng một chút, anh ta nhìn về phía giường bệnh cách đó không xa: “Tôi… đi nhìn sếp Nguyễn.”

“Đi đi” Đào Hương Vi nhẹ nhàng nói.

Mộ Dung Bạch đến bên cạnh giường bệnh: “Sếp Nguyễn, sắp qua năm mới rồi, hy vọng sau này anh mau tỉnh lại một chút!” Bây giờ anh ta cũng chỉ có thể nói một câu thế này, đây cũng là điều mà tất cả mọi người muốn nhìn thấy nhất.

Sau đó thì Mộ Dung Bạch rời đi, không quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa.

Đào Hương Vi và con gái lại chuẩn bị động đũa thì có người đến gõ cửa tiếp.

Hai mẹ con nhìn nhau, Vân Nhi hỏi: “Không phải lại chú Bạch nữa chứ?”

Không đợi bọn họ đặt câu hỏi, người gõ cửa đã lên tiếng trước: “Cô Đào, là tôi”

Đào Hương Vi nghe ra được là giọng nói của chị Phương, không hiểu vì sao cô ấy không ở nhà họ Nguyễn chăm sóc ông cụ, vì sao lại đến bệnh viện này?

Không phải ông cụ đột ngột muốn đến ăn hiếp cô chứ?

Đào Hương Vi mở cửa ra cho cô ấy, chị Phương tự nhiên đi vào trong.

“Cô Đào, tôi đến đây theo sự dặn dò của ông cụ, mang cơm tất niên đến cho cô và cô chủ Vân Nhi!” Chị Phương vừa nói vừa bảo hai vệ sĩ đi theo mình bưng hai hộp giữ ấm vào đây.

Không đợi Đào Hương Vi mở miệng, vệ sĩ lập tức mang hộp thức ăn vào trong, sau đó dọn thức ăn lên trên bàn.

Cái bàn vuông này của bọn họ không lớn, lúc này hầu như không bỏ được đồ ăn xuống nữa.

A, chỗ này của mọi người cũng có nhiều đồ ăn như vậy sao?” Chị Phương có chút ngoài ý muốn.

“Đúng ạ, mấy món này đều là do dì và chú Bạch mang đến tặng, vậy nên mấy món do ông nội mang đến, con với mẹ không ăn nổi nữa.

Mọi người vẫn nên mang về đi ạ” Đào Vân Nhi không muốn nhận gì của ông cụ.

Đào Hương Ví không khỏi kinh ngạc. Tuy nói ông cụ không đuổi cô đi nữa, còn ngầm đồng ý cho cô ở đây chăm sóc Nguyễn Cao Cường, nhưng sau đó ông ấy cũng chưa từng đến thăm Nguyễn Cao Cường, cũng không quan tâm mẹ con bọn họ. Sao tự nhiên bây giờ lại tốt tính như vậy?

Lòng tốt đột ngột này của ông ấy, thật sự khiến cho bọn họ không dám nhận.

“Đúng vậy, chị Phương, chị mang đồ ăn về đi, giúp tôi nói cảm ơn với ông cụ một tiếng. Hai mẹ con chúng tôi thật sự không ăn hết nhiều đồ ăn như vậy” Đào Hương Vi cũng từ chối.

Đọc truyện chữ Full