DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1026

Chương 1026

“Chuyện này… Vất vả lắm chị Phương mới nói cho ông cụ chịu mang đồ ăn đến tặng bọn họ. Nếu bọn họ từ chối, không phải là đánh vào mặt ông cụ sao?

Cô ấy đi đến giữ chặt tay của Đào Hương Vị, nói: “Khó khăn lắm ông cụ mới muốn tặng cơm tất niên cho hai người, nếu cô từ chối ý tốt của ông. ng ấy sẽ tức giận.”

Nói thật, Đào Hương Vi chưa từng muốn ông cụ vui vẻ. Trong mắt ông ấy, cô có làm gì cũng là sai, đều là hại cho Nguyễn Cao Cường.

Nhưng dù sao ông ấy cũng là ông nội của Nguyễn Cao Cường, nếu có thể làm dịu đi quan hệ một chút thì cũng không phải chuyện xấu.

Sau khi im lặng một lát, cô mới trả lời: “Vậy được rồi, mọi người cứ để cơm tất niên lại đó đi”

“Mẹ ơi? Bỏ đi? Nhiều lắm!” Đào Vân Nhi cũng không muốn nhận.

Chị Phương lập tức bật cười nói với cô bé: “Cô chủ Vân Nhị, đây là tâm ý của ông nội cô, cô đừng nên từ chối. Nếu cô không ăn, cô có thể tặng cho những nhân viên chữa bệnh và y tá trong này, nếu cô bắt tôi mang về, chọc ông cụ giận dữ thì không tốt đâu.”

Quả thật trong bệnh viện còn rất nhiều nhân viên chịu trách nhiệm chữa bệnh và chăm sóc, nên để bọn họ ăn cũng là ý không tồi.

Nghe cô ấy nói như vậy, Đào Vân Nhi cũng miễn cưỡng nhận Chị Phương cũng giống như những người khác, trước khi đi thì nói với Nguyễn Cao Cường mấy câu.

“Cậu Nguyễn, dù sao ông cụ cũng là cốt nhục thân thích. Tuy ông cụ vẫn chưa nhìn nhận cậu, nhưng ông vẫn luôn lo lắng cho cậu. Nếu cậu có thể nghe được, xin cậu nhanh tỉnh lại đi!” Chị Phương thở dài một hơi.

Sau khi chị Phương đi rồi, Đào Hương Vi chia những đồ ăn này cho các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc.

Lúc này, cuối cùng hai mẹ con cũng có thể im lặng ăn cơm.

Ăn cơm xong, Đào Vân Nhi mở TV ra, vừa khéo Xuân Vãn đã bắt đầu.

“Cha ơi, chúng ta cùng xem Xuân Vấn đi, con sẽ giảng giải cho cha!” Đào Vân Nhi ngồi xuống bên giường, nói vô cùng kiên nhẫn.

Đào Hương Vi dọn dẹp bàn ăn, để thức ăn chưa ăn hết vào tủ lạnh.

Nhìn vào hai cha con, trong lòng có cảm xúc gì đó xẹt qua, cô ấy vẫn có xúc động muốn khóc.

“Đinh!” Điện thoại của cô có tin nhắn, cô cầm lên xem thì thấy đó là tin chúc mừng năm mới của Hoàng Công Thành.

Anh ta về cùng mừng năm mới với ông bà, cha mẹ. Vốn dĩ anh ta muốn ở lại cùng trải qua với cô, nhưng bị cô từ chối.

Trong nhà anh còn song thân đang chờ, không nên phí thời gian ở chỗ của cô.

Bây giờ cô không rảnh trả lời tin nhắn anh ta, vừa xem xong thì thả lại điện thoại lên bàn.

Sau đó cô cùng với con gái xem Xuân Văn, hai người họ ở bên cạnh Nguyễn Cao Cường.

Đêm ngày càng tối, Vân Nhi đã mệt, ngủ quên mất bên cạnh giường.

Đào Hương Vi đồng ý với cô bé, đợi đến 0 giờ sẽ đánh thức cô bé.

Gần 0 giờ, ngoài cửa sổ đã có một số pháo hoa nổ ra trước giờ, cô bỗng nhớ đến lúc còn học đại học, Nguyễn Cao Cường cũng từng đốt một ít pháo hoa cho cô.

Lúc đó cô cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Đọc truyện chữ Full