DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
Chương 100

Từ sau sự cố của Trần Uyên, bà Lâm đã yêu cầu Lâm Khả Tinh về nhà ở, mỗi ngày đều sẽ cho lái xe đưa đón cô ta. Nếu không nhờ sự tư vấn của các chuyên gia, bà Lâm còn muốn làm thủ tục tạm nghỉ học cho Lâm Khả Tinh. Đối diện với con gái của mình, bà Lâm cảm thấy đau đầu không thôi, bà ấy không hiểu, không hiểu tại sao dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con gái cũng sẽ không nói gì với gia đình, như mối quan hệ thân thiết với Trần Uyên chẳng hạn … Nếu ngay từ đầu con gái nói ra, với bà ấy cũng được, chồng bà ấy cũng được, thậm chí là hai đứa con riêng cũng được, phải chăng họ sẽ tìm cách để hỏi thăm đôi chút về Trần Uyên, như thế thì sao có thể vướng vào một vụ lộn xộn ồn ào không đáng có như thế này được?

Lâm Khả Tinh vẫn đến trường như ngày thường, nhưng cô ta không còn bất kỳ cuộc trò chuyện không cần thiết nào với các bạn cùng lớp nữa.

Bà Lâm cũng biết hoàn cảnh như vậy sẽ không giúp ích gì cho tương lai của con gái mình, nên bà ấy dự định đợi sang năm sẽ cùng con gái đi du học, đợi đến lúc con gái hoàn toàn tốt lên thì bà ấy lại quay về nước. Ban đêm, bà ấy nói với chồng về việc này. Ông Lâm thì chẳng biết chút gì về chuyện giữa con gái mình và Tưởng Diên, nên ông ấy không hiểu lắm: “Đó chỉ là một tin đồn vô căn cứ mà thôi, Khả Tinh cũng nói rằng nó và Trần Uyên chỉ là bạn, chuyện này cũng đã bị lật tẩy rồi… Được rồi, sang năm đưa Khả Tinh ra nước ngoài cũng được, nhưng bà cũng cần phải đi cùng sao? Con bé đã mười tám tuổi rồi, không còn là đứa bé tám tuổi nữa, năm sau cũng lên mười chín tuổi, có thể tự lập được rồi.”

Liên quan đến việc của mẹ Tưởng, bà Lâm có tư tâm của riêng mình, bà ấy không thể nói ra được.

Bà Lâm cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Dù bao nhiêu tuổi thì nó vẫn là bé con của tôi, dù sao thì tôi cũng muốn cùng Khả Tinh ra nước ngoài, một mình con bé đi nước ngoài tôi không yên tâm.”

Ông Lâm không nói nên lời: “Trước kia bà nói muốn đưa con bé đu, tôi đồng ý, về sau bà lại đổi ý, để Khả Tinh học đại học chính quy ở trong nước, tôi cũng đồng ý, bây giờ con bé mới học năm nhất đại học, bà lại muốn đưa con bé ra nước ngoài, còn đi cùng con bé, sao vậy, bà cứ thế mà bỏ mặc công việc trong tay bà à?”

Đối với bà Lâm mà nói, quả thực là sự nghiệp rất quan trọng.

Nhưng những lời nói đó của mẹ Tưởng cũng đã đánh thức bà ấy ở một mức độ nhất định.

Đúng vậy, bà ấy đã làm việc và cố gắng nỗ lực nhiều như vậy, mười năm qua bà ấy còn không quan tâm đến đứa con gái ruột thịt của mình, là vì việc của ai? Vì hãng trang sức nhà họ Lâm, về sau, nhãn hiệu trang sức nhà họ Lâm này sẽ là của ai, không phải là con gái bà ấy, mà là hai đứa con riêng kia.

Chẳng lẽ vì cái gọi là sự nghiệp của nhà họ Lâm này mà bà ấy định gác cuộc đời con gái mình sang một bên sao?

Thái độ của bà Lâm rất kiên quyết, ông Lâm cũng có lập trường của riêng mình, hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, Lâm Khả Tinh ở nhà nghe thấy cũng cảm nhận được, vì vậy, cô ta càng tự trách mình hơn. Khi Lâm Khả Tinh đang vô cùng đau khổ và tự trách bản thân, một người bạn học cùng khoa nhưng khác lớp đã bí mật tiếp cận cô ta: “Hoa khôi của đại học A chia tay với bạn trai cũ của cô ấy, hẳn là do cậu mà ra nhỉ! Cậu đừng vội vã phủ nhận, khoảng thời gian này tôi đã điều tra kỹ càng rồi, chính là cậu, Lâm Khả Tinh, quả thực là cậu đã “mở mang tầm mắt” cho tôi, đầu tiên là chen chân vào mối quan hệ giữa anh chàng phú nhị đại du học ngoại quốc và bạn gái của anh ta, bây giờ lại là hoa khôi đại học A và bạn trai cũ của cô ấy…”

Bỗng chốc Lâm Khả Tinh co quắp lại, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không biết cậu đang nói về cái gì.”

“Cậu biết mà, đừng nói nhảm nữa, trong trường có mất ai không biết nhà cậu có tiền đâu, cậu cho tôi một trăm nghìn tệ, đối với cậu mà nói, một trăm nghìn chỉ là một con số nhỏ thôi mà? Nghe nói, tiền tiêu vặt một tháng của cậu không chỉ có vậy, cậu cho tôi một trăm nghìn tệ, tôi bảo đảm sẽ không nói bất cứ lời nào với ai khác.” Cô gái còn uy hiếp: “Nếu không tôi sẽ nói với tất cả mọi người trong trường rằng, Lâm Khả Tinh đã làm kẻ thứ ba nhiều đến nỗi quen cửa quen nẻo!”



Trong thời gian này, có vài người vẫn bình luận một số từ ngữ xấu xí ở tài khoản xã hội của Lâm Khả Tinh.

Cô ta không hiểu, cô ta đã làm gì sai sao? Tại sao những người này lại có ác ý lớn đến nhường này với cô ta?

Cô ta và Trần Uyên chỉ là bạn tốt mà thôi, hơn nữa, cô ta không biết Trần Uyên đã có bạn gái cơ mà!

“Tại sao các cậu lại làm vậy với tôi?” Đôi mắt Lâm Khả Tinh đỏ hoe, chất vấn: “Các cậu không biết gì cả!”

Cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào phán đoán là có quyền làm tổn thương một người như thế này hay sao?

Cái gì cũng không biết là có thể tùy tiện chửi rủa một người như vậy hay sao?

Cô ta sợ, sợ lắm rồi.

Sợ những lời nói đó, dù cô ta có ép buộc bản thân mình không nhìn, thì cũng sẽ thấy e sợ những ánh nhìn từ người khác, sẽ nhịn không được mà suy đoán mãi, liệu có phải người đó đang thầm mắng cô ta hay không.

Cuối cùng, Lâm Khả Tinh vẫn cho bạn học này một trăm nghìn tệ.



Trận tuyết đầu mùa xuất hiện, đồng nghĩa với việc kỳ thi cuối cấp cũng không còn xa.

Buổi sáng, khi Lục Dĩ Thành đưa bữa sáng cho Giang Nhược Kiều, Giang Nhược Kiều hỏi: “Buổi chiều cậu có lớp không?”

Lục Dĩ Thành lắc đầu: “Không có lớp, chuẩn bị đến thư viện tự học.”

Gần đây Giang Nhược Kiều rất bận rộn, trước kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều bận, cô cũng vậy, hơn nữa cô còn có công việc, ở ký túc xá thì không có không khí thích hợp, nghĩ xong thì cô cất tiếng hỏi anh: “Vậy là cậu đi một mình à?”

Lục Dĩ Thành hiểu ý cô, nhưng vẫn không chắc chắn mà hỏi lại: “Tôi đi một mình, có muốn tôi dành ra một chỗ cho cậu không?”

Dẫu Giang Nhược Kiều có vẻ ngoài trông bình tĩnh như thế nào, thì cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, trong lòng cô đã dâng lên chút hồi hộp, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi gì: “Được. Yên tâm đi, tôi biết quy định mà, sẽ không đến trễ đâu.”

Hằng năm, thời điểm này thường là lúc “người đến thư viện thì nhiều mà chỗ ngồi lại quá ít ỏi” [*].

[*] Trong bản gốc, cụm từ được sử dụng là “sư nhiều cháo ít”, có thể hiểu là cầu vượt quá cung, vật ít mà người nhiều. Để sát với ngữ nghĩa, mình sẽ để như trên và gắn thêm chú thích này.

Những việc như là chiếm chỗ ngồi của thư viện, có thể người khác sẽ làm, nhưng với Lục Dĩ Thành, hẳn là khả năng anh làm ra việc này sẽ không quá cao.

Giang Nhược Kiều chỉ muốn cùng anh ôn bài, dù sao thì ba cô bạn cùng ký túc xá cũng không có kế hoạch đến thư viện.

Lục Dĩ Thành gật đầu, anh đồng ý.

Quay người rời đi, sau khi đi được vài bước, anh vẫn không yên tâm, bèn quay lại, gọi Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn anh.

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới hỏi cô: “Ý của cậu là, buổi chiều cậu muốn cùng tôi đến thư viện tự học sao?”

Anh không chắc chắn cho lắm, cũng không dám tin.

Giang Nhược Kiều nhịn cười: “Ồ, cậu không rảnh à, hay là cậu không muốn?”

Lục Dĩ Thành sửng sốt trong chốc lát, anh lấy lại tinh thần, vội vã lắc đầu: “Không phải, không phải, tôi rảnh, tôi muốn.”

Nói đến đây, anh chợt nhận ra mình trả lời quá gấp gáp, quá nhanh chóng, mang đến cho người ta cảm giác tựa như không kịp chờ đợi: “…”

Anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn cô và thành thật nói: “Tôi chỉ ngạc nhiên mà thôi.”

Hoặc là, nói chính xác hơn, phải là kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

“Bất ngờ ư?” Giang Nhược Kiều cẩn thận nhấm nháp từ này, cô phải thừa nhận là cô thấy rất hài lòng và tâm trạng của cô hiện giờ đang rất tốt: “Được rồi, tôi sẽ đến đúng giờ. Học với học bá như cậu thì không chừng lúc thi sẽ có thần yểm trợ.”

Rõ ràng là họ chỉ cùng nhau đến thư viện ôn tập.

Buổi sáng, Lục Dĩ Thành hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái hồi hộp và mong chờ. Hiển nhiên là, chỉ mỗi một từ “mong chờ” sẽ không thể diễn tả chính xác tâm trạng hiện tại của anh, phải là… hưng phấn mới đủ.

Anh không tài nào giải thích được, ngay cả lúc anh ăn cơm trưa ở căn-tin, toàn thân anh cũng sẽ bị “nhấn chìm” trong sự hưng phấn, thỉnh thoảng anh còn kiểm tra giờ giấc.

Đúng như giờ hẹn, Lục Dĩ Thành đến thư viện trước, trong thư viện không có nhiều người nhưng cũng không phải là quá ít, anh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm ra được một nơi mà tự anh cho là khá tốt, bên cạnh vẫn còn chỗ trống, lại nhìn xung quanh một vòng, cũng có ghế trống, bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, đặt ba lô của mình sang một bên coi như là chiếm chỗ.

Đây là lần đầu tiên anh làm ra hành động như thế này.

Nếu lúc này chỗ trống chỉ còn lại rất ít ỏi, chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm ra một việc như vậy.

Anh luôn suy nghĩ rất kỹ lưỡng, nếu Giang Nhược Kiều đến muộn một chút cũng không sao, cùng lắm thì anh sẽ nhường hai vị trí này cho bạn học khác, anh có thể đưa cô đến nơi khác để ôn tập, ví dụ như quán cà phê gần trường học chẳng hạn, nghe nói nơi đó cũng rất tốt.

Trong khi Lục Dĩ Thành đang lo lắng chờ Giang Nhược Kiều đến, đột nhiên có một cánh tay đặt lên vai anh, anh vô thức quay đầu lại.

À, là một người bạn.

Người bạn này hạ giọng: “Tớ biết cậu sẽ đến thư viện vào buổi chiều khi không có lớp mà, được rồi, tớ sẽ cùng cậu ôn bài, buổi chiều ăn cơm cùng nhau đi nhé, mấy đứa chúng ta cũng đã không tụ họp với nhau một thời gian rồi.”

Đây là bạn học hồi cấp ba của Lục Dĩ Thành.

Bây giờ hai người học cùng khoa nhưng lại khác lớp.

Mắt thấy bạn mình chuẩn bị dịch ba lô sang một bên để ngồi xuống, Lục Dĩ Thành giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn chọn ngăn cản cậu bạn này lại, anh nói: “Đừng, có người ngồi ở đây.”

Anh bạn này kinh ngạc lắm, nhìn anh mà bày tỏ: “?”

Chỗ này có người á???

Sau khi Lục Dĩ Thành nói xong, thật ra anh cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn khẳng định lại một lần nữa: “Có người thật đấy, cậu ấy sẽ tới ngay thôi.”

“Ai vậy?” Anh bạn này hỏi như thế.

Khi Lục Dĩ Thành còn đang lưỡng lự không biết nên trả lời câu hỏi này hay không, và nếu có thì anh nên trả lời như thế nào cho phải, thì cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng đã đến. Những người như Giang Nhược Kiều, dường như cô có đi đến nơi nào thì cũng sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, xung quanh có mấy sinh viên vừa ngồi xuống, họ còn chưa tiến vào trạng thái tập trung cao độ nên cũng chú ý tới cô.

Anh bạn này nhìn Giang Nhược Kiều đầy kinh ngạc rồi lại nhìn Lục Dĩ Thành, ấy vậy là, có người ở chỗ này thật sao, người này còn là Giang Nhược Kiều ư?

Lục Dĩ Thành nói với anh bạn nọ: “Cô ấy đến rồi.”

Khi Lục Dĩ Thành nói ra ba chữ này, lòng anh dâng lên một cảm giác nói không nên lời.

Đúng vậy, cô đến rồi.

Anh bạn: “?’

Trời đất, respect cực mạnh!!

Bạn của Lục Dĩ Thành cũng rất thức thời, cậu ấy chỉ cười với Giang Nhược Kiều một cái, cũng không chào hỏi gì mà lập tức ôm lấy sách vở rồi chuồn đi thật nhanh, bấy giờ Giang Nhược Kiều mới ngồi xuống bên cạnh Lục Dĩ Thành, cô cũng chuẩn bị rất đầy đủ, cô đeo cặp sách sau lưng, lấy ra vài quyển sách, lại lấy máy tính xách tay từ trong cặp sách ra, cuối cùng là lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng.

Bây giờ Lục Dĩ Thành đã thấy căng thẳng hơn trước rồi.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh cùng ôn bài tập với một cô gái trong thư viện.

Dường như Giang Nhược Kiều chỉ đến ôn tập mà thôi.

Thành phố Bắc Kinh bước vào tiết trời đông lạnh giá rét, chưa đầy một lát, thư viện đã không còn chỗ trống nào. Quả thật là có người đã để ý thấy Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đang ngồi cùng nhau, nhưng mọi người cũng chỉ tán gẫu với nhau trong chốc lát, sau đó thì ai bận việc của người ấy, dưa của người khác có ngọt đến mấy thì cũng không đáng sợ bằng việc kỳ thi tuần sắp đến!

Lục Dĩ Thành cũng chỉ hồi hộp căng thẳng một lúc, sau khi quen với việc có Giang Nhược Kiều bên cạnh, anh cũng bắt đầu thả lỏng, anh mở sách ra, cũng mở máy tính bảng mà mình mang theo.

Cả hai đều tập trung ôn bài và đọc sách mà không suy nghĩ chuyện gì khác.

Chẳng qua là, ngẫu nhiên cũng sẽ từ trạng thái tập trung này mà chợt sững sờ một lúc.

Cảm giác được bên cạnh mình có thêm một người khác, Giang Nhược Kiều sẽ chú ý tới động tác cầm bút của Lục Dĩ Thành, sẽ chú ý đến chiếc bút máy của anh, vô ý nhìn thấy những ghi chép của anh trên sổ.

Nét chữ của anh ấy rất đẹp.

Nét chữ nết người.

Từ độ dày của cuốn sổ này, cô đoán chắc là anh đã rất chăm chú trong lớp, cho nên, không phải là vô duyên vô cớ mà người ta phong tặng danh hiệu “học thần” này cho anh.

Anh đã cố gắng nỗ lực rất rất nhiều, cũng hết sức chăm chú mà học tập.

Đương nhiên là Lục Dĩ Thành ũng sẽ chú ý đến những ngón tay thon dài trắng nõn của Giang Nhược Kiều đang gõ trên bàn phím, lộ ra chiếc vòng đeo trên cổ tay mảnh khảnh kia.

Trên ngón trỏ tay phải cũng có một chiếc nhẫn được chạm khắc rất độc đáo.

Trừ cái đó ra, thứ khiến cho sự chú ý của người khác phải va vào chính là móng tay.

Trước đây anh từng nghe người khác nói chuyện phiếm, cái này hình như… chắc là sơn móng tay.

Đúng là khá xinh đẹp.

Ngay khi Lục Dĩ Thành đang nhìn đến mê mẩn, điện thoại trong túi anh chợt rung lên.

Anh lặng lẽ lấy ra xem thì thấy đó là tin nhắn WeChat do bạn anh gửi đến, anh liếc nhìn Giang Nhược Kiều, phát hiện đối phương đang nghiêm túc nhìn vào máy tính, anh nhanh chóng mở khóa màn hình và vào giao diện của WeChat.

Bạn: [Buổi chiều sẽ không rủ cậu đi ăn nữa, hẹn hò là quan trọng nhất!!]

Lục Dĩ Thành: [?]

Lục Dĩ Thành: [Không, không phải hẹn hò, chúng tớ đang ôn tập thôi.]

Bạn: [Lời giải thích của cậu độc đáo thật đấy, trong sáng quá đi mất, ha ha ha, như thế mà còn không phải là hẹn hò á, vậy thì phải đến mức nào thì mới tính là đang hẹn hò vậy!]

Lục Dĩ Thành im lặng.

Thật sự… là hẹn hò sao?

Thật sao?

Giang Nhược Kiều truy cập vào WeChat phiên bản website, cũng nhận được tin nhắn từ bạn mình.

Cô tin rằng, Lục Dĩ Thành sẽ không bao giờ nhìn nội dung trên màn hình máy tính của cô, khi cô bấm vào thì nội dung đó thực sự rất bùng nổ, không thích hợp để Lục Dĩ Thành xem.

Bạn: [A ha ha ha, tớ nghe nói cậu và Lục Dĩ Thành cùng nhau đến thư viện à, cậu ấy theo đuổi được cậu rồi sao?]

Tay của Giang Nhược Kiều khựng lại trên bàn phím, sau khi im lặng vài giây, cô trả lời: [Tớ không biết nữa.]

Đọc truyện chữ Full