DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
Chương 101

Giang Nhược Kiều đang trả lời thật lòng.

Thế nào mới được coi là đã theo đuổi được? Nếu hai bên phải có tâm tư giống y như nhau thì mới được xem là đã theo đuổi thành công, vậy có lẽ là anh đã theo đuổi được cô rồi.

Nhưng, trong nhận thức của mọi người, theo đuổi được cũng đồng nghĩa với việc họ đã xác định mối quan hệ và lựa chọn ở bên nhau… Mà, trước mắt thì anh chưa chủ động nói ra điều gì, hai người như đang cách nhau bởi một tầng lụa mỏng tang.

Thú thật thì cô rất hưởng thụ trạng thái này. Cô cảm thấy khi cô gặp được một người như Lục Dĩ Thành, bất tri bất giác, nhịp điệu của cô sẽ chậm rãi hơn rất nhiều, có lẽ anh cũng cảm thấy thoải mái, lấy kinh nghiệm ra mà nói, chắc chắn cô là người có “tình trường” phong phú hơn anh, hẳn là anh sẽ thấy trạng thái thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, dù sao thì, anh cũng thuộc tuýp người nghiêm túc, tỉ mỉ và có trách nhiệm, vậy nên cô sẵn sàng chiều theo nhịp điệu của anh.

Giang Nhược Kiều biết, với nhân phẩm của anh, anh sẽ không bao giờ nhìn trộm màn hình laptop của cô, nhưng cô vẫn có tật giật mình, thoát khỏi phiên bản website của WeChat.

Chẳng biết tự lúc nào, một tiếng hơn đã chậm rãi trôi qua. Giang Nhược Kiều cầm bình giữ nhiệt lên theo thói quen, cô chợt nhận ra cô đã uống hết nước trong bình.

Vào mùa đông, không gian kín thường có độ ẩm khá thấp, rất khô hanh, mỗi ngày Giang Nhược Kiều phải uống rất nhiều nước.

Cô xoắn xuýt, không biết có nên đi lấy nước nóng hay không.

Thư viện cũng có cung cấp nước nóng, nhưng trong thời điểm này, hầu như ngày nào thư viện cũng chật ních, có lẽ cô phải xếp hàng để lấy nước.

Trong lúc cô đang do dự, Lục Dĩ Thành chợt hạ giọng, khẽ hỏi cô: “Cậu muốn đi lấy nước nóng à?”

Giang Nhược Kiều cũng sợ làm phiền người bên cạnh đang tự học, nhích lại gần anh, nói nhỏ: “Hết nước rồi. Vừa muốn đi vừa không muốn đi.”

Lục Dĩ Thành cười khẽ.

Hai người gần nhau đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Lục Dĩ Thành vươn tay cầm lấy bình giữ nhiệt của cô: “Để tôi đi lấy nước nóng cho cậu.”

Như sợ Giang Nhược Kiều từ chối, anh hạ giọng giải thích thêm: “Nước nóng phải đến trăm độ, cẩn thận kẻo bị bỏng.”

Nếu là lúc trước, nhất định Giang Nhược Kiều sẽ không nói câu như mới vừa rồi với Lục Dĩ Thành, nhưng bây giờ thì…

Đến chính cô còn có cảm giác cô có thể chấp nhận sự ân cần của anh như một lẽ hiển nhiên.

Cô để mặc cho Lục Dĩ Thành cầm bình giữ nhiệt của cô, cô dõi mắt nhìn theo bóng lưng anh đang đi về phía chỗ cung cấp nước nóng, một tay chống cằm chăm chú ngắm nhìn. Lạ thật đấy, sao trước kia cô lại không nhận ra người như Lục Dĩ Thành rất cuốn hút vậy nhỉ?

Lục Dĩ Thành đến chỗ cung cấp nước nóng.

Quả nhiên là có rất nhiều người đang đợi nước sôi để lấy thêm nước.

Anh bước đến, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của những người khác, mọi người nhìn anh, ánh mắt dần dịch xuống, dịch đến chiếc bình giữ nhiệt anh đang cầm trong tay, vài người lập tức hiểu ra ngay: Hóa ra là nam thần đang đi lấy nước cho hoa khôi.

Uầy uầy uầy, cái tình yêu tuyệt đẹp gì đây!

Dường như Lục Dĩ Thành không hề để ý tới ánh mắt của những người này, anh vẫn đứng đó, dáng người thẳng tăm tắp.

Bây giờ, trong khuôn viên trường, tất cả mọi người đã quen với chuyện Lục Dĩ Thành theo đuổi Giang Nhược Kiều.

Trong lúc đợi nước sôi, chợt có người gọi Lục Dĩ Thành: “Đàn anh Lục.”

Lục Dĩ Thành ngoái đầu lại nhìn, mới phát hiện người gọi anh là một em gái khóa dưới, hiện đang học năm hai cùng khoa.

Chắc chắn Lục Dĩ Thành cũng được xem là người nổi tiếng trong khoa, hầu hết những đàn em khóa dưới cũng không xa lạ gì với anh, dù gì thì anh cũng là sinh viên được lòng thầy cô, suốt ngày được họ treo ngoài miệng mà khoe khoang. Trong mắt các em gái khóa dưới cùng khoa, Lục Dĩ Thành chính là nam thần trong số các nam thần, một nam sinh có thành tích học tập ưu tú hơn người, ngoại hình hay phong thái đều được liệt vào hàng xuất sắc, hơn nữa, nhân phẩm của anh cũng chẳng có chỗ nào có thể chê trách được, người như vậy, cho dù anh có ở ngoài xã hội hay trong sân trường, thì chắc chắn anh cũng sẽ nhận được vô số sự hoan nghênh tán thưởng từ phía mọi người.

Có rất nhiều người theo đuổi Giang Nhược Kiều, người thích Lục Dĩ Thành cũng nhiều không kém cạnh.

Cũng chính vì điều này mà bộ đôi hai người như họ mới có thể gây nên trận xôn xao lớn như thế trong trường.

Em gái khóa dưới này cũng đã thầm thích Lục Dĩ Thành từ lâu lắm rồi, cô ấy cũng đang đến lấy nước nóng, từ bóng lưng đã nhận ra Lục Dĩ Thành, theo thói quen mà kích động gọi anh.

Vẻ mặt Lục Dĩ Thành bình tĩnh, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Chào em.”

Em gái khóa dưới còn muốn nói thêm vài câu, bỗng chú ý tới một chuyện, đó là chiếc bình giữ nhiệt Lục Dĩ Thành đang cầm trong tay.

Chiếc bình giữ nhiệt đó có màu hồng nhạt.

Thường thì đàn anh Lục sẽ không dùng bình giữ nhiệt, cũng chưa từng thấy anh cầm bình giữ nhiệt màu hồng nhạt này bao giờ.

Khoảnh khắc này, tốc độ phản ứng và phản xạ của đại não cực nhanh, cô ấy biết, đây nhất định là của đàn chị Giang!

Suýt chút nữa cô ấy đã không phản ứng kịp rồi, mới đây thôi, trong nhóm có bạn cùng lớp nhắn là đã nhìn thấy đàn anh Lục và đàn chị Giang cùng đến thư viện tự học! Đúng là do cô ấy đã bơi trong “biển” đề thi lâu quá nên trí nhớ mới ngày một giảm sút, lúc nhìn thấy đàn anh Lục thì chỉ nghĩ đến việc sang chào hỏi một câu, hoàn toàn không nhớ tới việc đó, may mà chiếc bình giữ nhiệt này đã nhắc nhở cô ấy…

Đàn anh Lục không còn là đàn anh Lục như xưa nữa rồi.

Đàn anh Lục ngày trước ấy à, chẳng vấn vương chi chuyện tình ái, chỉ một lòng một dạ thuỷ chung với việc học.

Còn đàn anh Lục của bây giờ ư, tựa như cây vạn tuế ra hoa, ngoài việc học ra thì chỉ có một cô gái chiếm trọn những khoảng không còn sót lại trong tâm trí anh.

Nụ cười rạng rỡ trên mặt em gái khóa dưới vụt tắt, cô ấy chào hỏi đơn giản: “Chào đàn anh.” Sau đó cũng không định nói chuyện thêm nữa.

Tuy nhân duyên của Lục Dĩ Thành tốt, nhưng cũng không quá rành rọt trong việc nói chuyện với người khác phái, đối phương không có ý nói chuyện thì tất nhiên là anh sẽ không chủ động bắt chuyện, cuộc đối thoại này đã kết thúc như thế.

Nước cũng đã sôi, Lục Dĩ Thành rót một bình đầy cho Giang Nhược Kiều rồi rời đi, trước khi đi, anh còn lễ phép nở một nụ cười với em gái khoá dưới, xem như là thay lời tạm biệt.

Sau khi Lục Dĩ Thành đi rồi, em gái khóa dưới lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn vào nhóm bạn tốt của mình: [Trái tim tớ vỡ tan tành luôn rồi!! Tớ vừa gặp được đàn anh Lục ở thư viện đây này!! Hôm nay, có thể nói là tớ đã sâu sắc chiêm nghiệm nhận ra rằng, bình giữ nhiệt và nhẫn kim cương có hiệu quả kỳ diệu như nhau!]

Mấy cô bạn tốt gửi một tràng dấu chấm hỏi đều tăm tắp tới.

Em gái khóa dưới: [Tớ gọi anh ấy, anh ấy quay người lại, tớ mới nhìn thấy anh ấy đang cầm trong tay một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng nhạt, mấy cậu có hiểu không!! Chính ngay giây phút đó, tớ có cảm giác là tớ đang nói chuyện với người đàn ông đã kết hôn, thậm chí tớ còn cảm thấy tâm tư tớ từng dành cho anh ấy là một tội ác! Tan nát cõi lòng!]

Mấy cô bạn tốt: [Ha ha ha ha!]

Bạn tốt: [Đã nói với cậu rồi mà, kiểu người ở cấp bậc nam thần như thế này, nếu anh ta không yêu đương thì trong nhiều năm tới sẽ ở một mình như thế mãi, còn một khi đã rung động thì anh ta sẽ lún sâu vào, hơi đâu mà đi nhìn cô gái khác nữa, cậu sớm ngày quay đầu là bờ đi ~]

Em gái khóa dưới: [Yên tâm, chiếc bình giữ nhiệt đó đã khiến tâm tư tớ bị chặt đứt hoàn toàn rồi, bây giờ, trong lòng tớ, anh ấy là một người đàn ông đã có gia đình…]

Người đàn ông đã có gia đình – Lục Dĩ Thành cầm bình giữ nhiệt về chỗ ngồi ban đầu.

Giang Nhược Kiều nhận lấy bình giữ nhiệt, bùi ngùi trong lòng: Chậc, thơm quá đi!!



Gần đây Lục Dĩ Thành còn bận hơn cún.

Sắp đến tuần thi, chưa kể đến việc anh phải ôn tập thì phía công ty nơi anh làm bán thời gian kia cũng có rất nhiều việc cần anh đến xử lý. Khi Lục Dĩ Thành mới vào công ty, có mấy tiền bối đều không phục, vẫn khăng khăng nghĩ, chẳng lẽ một sinh viên còn chưa tốt nghiệp lại chuyên nghiệp hơn bọn họ về phương diện này được chắc? Nhưng chỉ qua hơn một tháng ngắn ngủi, bọn họ đã bị thuyết phục. Cho nên, công việc mà họ giao cho Lục Dĩ Thành cũng nhiều hơn trước.

Khoảng bốn giờ chiều, sau khi Lục Dĩ Thành ra khỏi thư viện, anh xách theo laptop ngồi tàu điện ngầm đến thẳng công ty.

Giang Nhược Kiều cũng cầm laptop về căn hộ Lục Dĩ Thành thuê.

Lục Dĩ Thành không ở nhà nên anh nhờ cô tới trông Lục Tư Nghiên.

Bữa tối không có trong chương trình của trường mầm non, mà ngay ngày hôm nay, tâm trạng của Giang Nhược Kiều rất tốt, cô quyết định sẽ đích thân vào bếp nấu bữa tối cho con trai. Lục Tư Nghiên, người vừa mới tan học về, đứng ở cửa bếp và mang theo vẻ mặt sầu lo: “Mẹ, nếu không thì… chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi!”

Giang Nhược Kiều nhíu mày: “Nhưng lần nào mẹ đến trông con cũng gọi đồ ăn ngoài cả, không tốt lắm đâu.”

Lục Tư Nghiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không, như thế cũng tốt lắm mà! Con cảm thấy đồ ăn gọi từ bên ngoài rất ngon!”

“Nhưng mẹ không nghĩ vậy.” Giang Nhược Kiều chốt hạ một cách dứt khoát: “Hôm nay để mẹ thử một lần.”

Vẻ mặt Lục Tư Nghiên tràn đầy đau khổ.

Giang Nhược Kiều vừa bực bội vừa buồn cười: “Yên tâm đi, số lần mẹ nổi hứng muốn đích thân vào bếp để đối mặt với “sự tàn phá” của khói dầu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, một năm chắc cũng chỉ có mấy lần! Không phải ngày nào cũng thế, con còn không biết quý trọng hả?”

Lục Tư Nghiên lẩm bẩm: “Con không muốn quý trọng.”

Giang Nhược Kiều: “Lục Tư Nghiên!”

Lục Tư Nghiên lập tức nói: “Mẹ, mẹ có biết đường khác với muối không?!”

Giang Nhược Kiều nổi giận, mặc tạp dề vào, cô cầm cái muôi lên: “Mẹ của con đã hai mươi tuổi rồi!” Chứ có phải mới hai ba tuổi đầu đâu!

Lục Tư Nghiên: “…”

Dưới cơn nóng giận, Giang Nhược Kiều đuổi Lục Tư Nghiên ra phòng khách, đồng thời, cô ra lệnh cho nhóc, từ lúc này trở đi, nhóc không được phép vào bếp nhìn trộm.

Lục Tư Nghiên vùng vẫy lần cuối: “Mẹ, thật ra thì con thấy mì tôm cũng là một mỹ vị nhân gian.”

Không gọi đồ ăn ngoài thì thôi, dù có phải ăn mì tôm thì nhóc cũng xin giơ hết cả hai chân hai tay tán thành!

Nếu được thêm cả xúc xích jambon vào mì tôm thì nhóc càng thích hơn nữa!

Giang Nhược Kiều: “Con không cần nói gì nữa, mẹ đã quyết định rồi.”

Lục Tư Nghiên: “Haiz ~”

Giang Nhược Kiều quay lại phòng bếp, vừa rồi cô đã trịnh trọng tuyên bố tin tối nay cô sẽ vào bếp với Lục Dĩ Thành qua WeChat, thái độ của Lục Dĩ Thành cũng rất trang trọng, còn gọi hẳn một cuộc gọi video call sang cho cô.

Sau khi kết nối, Giang Nhược Kiều phát hiện Lục Dĩ Thành vẫn đang ngồi trong tàu điện ngầm.

Cô nhìn Lục Dĩ Thành trên màn hình, lại nhìn bản thân trong khung hình tròn nhỏ, chợt thấy mất tự nhiên, rất gượng gạo lên tiếng trước: “Ở nhà có nguyên liệu nấu ăn nào cho tôi dùng không?”

Lục Dĩ Thành cười khẽ: “Cậu có thể xem thử, tôi cũng không rõ lắm, dạo này hơi bận.”

Hai người đều ăn ý không cúp máy.

Giang Nhược Kiều vẫn cầm điện thoại để tìm nguyên liệu nấu ăn.

Lục Dĩ Thành ngồi trong toa tàu điện ngầm, cảm thụ được tiếng rít gió khi tàu điện ngầm xuyên qua đường hầm, tiếng cô nhỏ giọng lẩm bẩm truyền qua loa nghe điện thoại: “Có khoai tây, Tư Nghiên rất thích ăn khoai tây sợi.”

Anh vội vàng nói: “Hôm qua thằng bé đã ăn rồi. Cắt khoai tây thành sợi rất phiền phức, dễ cắt vào tay.”

Giang Nhược Kiều tưởng tượng tới chuyện đó.

Hình như cắt khoai tây thành sợi rất nhỏ có độ khó rất cao, nếu mà cắt vào tay thì…

Ồ! Thật đẫm máu.

Cô lắc đầu, trả khoai tây về chỗ cũ: “Thôi, tôi không làm khoai tây sợi nữa.”

Lục Dĩ Thành thở phào một hơi.

“Trong tủ lạnh có xương sườn và cả đùi gà, Tư Nghiên cũng rất thích ăn sườn xào chua ngọt với gà sốt Coca nhỉ.” Giang Nhược Kiều cũng không biết có phải cô đang độc thoại nội tâm hay không nữa.

“Đừng.” Lục Dĩ Thành lắng nghe thật cẩn thận: “Xương sườn với đùi gà đều phải chiên sơ qua mới ngon, cậu là người mới, rất dễ bị dầu bắn tung tóe vào. Có một lần tôi không cẩn thận, trên cổ tay trái bị bỏng đến nổi bọng nước, còn để lại sẹo.”

Giang Nhược Kiều vừa nghe đến việc để lại sẹo, cô lập tức từ bỏ: “Vậy thì thôi, bỏ đi vậy, món ăn này quá khó đối với tôi rồi.”

Vừa nói xong, cô không nhịn được mà phì cười.

Lục Dĩ Thành có chút khó hiểu: “Sao thế?”

Giang Nhược Kiều không trả lời, chỉ là bất chợt muốn cười thôi, cô luôn cảm thấy trong tương lai, nơi Tư Nghiên sống kia, những món “cô” nấu sẽ vô cùng khó ăn, mà phần lớn nguyên nhân thuộc về Lục Dĩ Thành.

Trong “tương lai” đó, chắc chắn một Lục Dĩ Thành khác cũng là người nói dông nói dài và hay lải nhải như thế này.

Khoai tây sợi, không cho cắt, rất dễ cắt vào tay.

Xương sườn với đùi gà, không cho làm, dễ bị bắn dầu.

“Tôi chỉ nghĩ…” Giang Nhược Kiều dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Có lẽ cả đời này kỹ năng nấu nướng của tôi cũng sẽ chẳng khá lên được.”

Đọc truyện chữ Full