Edit: Hà
Beta: Nguyệt Nguyệt
Mấy ngày kế tiếp đoàn phim đúng là gió êm sóng lặng, chuyện ngày đó không còn ai nhắc tới.
Cùng lúc trong đoàn còn có một câu chuyện truyền miệng: đạo diễn Chu và diễn viên Lục luôn cùng ra cùng vào nay xuất hiện hiện tượng chiến tranh lạnh!
Ví dụ như, lúc đối diễn hai người họ mới cùng có mặt; ngoại trừ lời thoại và những lúc cần nói chuyện thì không nói thêm gì hết; Lục Nhĩ Nhã diễn xong sẽ rời đi trước, không nói chuyện cùng ai…
Mặc dù hôm đó hai người vừa diễn xong một cảnh thân mật trên giường, hô “cắt”một cái, Lục Nhĩ Nhã đã thu hết biểu tình lại, mặt không đổi đứng dậy mặc quần áo, sau đó, không thèm để ý ánh mắt sáng quắc của Chu ảnh đế nhìn cô, trực tiếp rời đi, đi luôn…
Cho dù trong lòng có tò mò cũng không ai dám bàn tán chuyện này trong đoàn phim, đặc biệt là liên quan tới Lục tiểu thư, tuyệt đối không thể!
Còn nhớ cái miệng của Trợ đạo đợt trước, nói cái gì mà? Ừ... Nói gì mà sau lưng Lục tiểu thư có ám chiêu, nếu như cô ấy có thì đạo diễn Chu cũng sẽ chọn cô Lư. Lục Nhĩ Nhã vừa quay lưng đi Trợ đạo đã bị Chu đạo đuổi khỏi đoàn.
Cho nên mới nói, đối với việc riêng tư, muốn yên thân thì không bàn tán, không ra mặt, không hỏi thăm theo nguyên tắc “ba không”. Dù cho trong lòng rối bời cũng phải kìm nén.
Bởi vì cô Lục không để ý đạo diễn Chu, ông lớn của họ gần đây tính tình không tính là ổn định, không ai ngu đến mức đâm đầu vô họng súng.
Không không không, luôn có người không biết sợ, ví dụ như đại diện Đàm.
Chu Hoài Dịch bực bội nằm trên ghế sô pha, Đàm Lâm châm chọc hừ một tiếng: “Đáng đời!”
Chu ảnh đế đang đọc kịch bản liếc mắt một cái, không những không làm đối phương bớt bớt đi, ngược lại anh ta còn nói nhiều hơn: “Tôi mà là cô bé tiểu Lục tôi cũng chả thèm để ý đến cậu, hôm ấy cậu tức giận đến mức đó, nói chuyện còn không dễ nghe, cứng rắn cãi với người ta, không phải cậu tự tìm đường chết sao? Chậc chậc chậc, chẳng trách tiểu Lục không chịu gả cho cậu, hóa ra là nhìn thấu cậu không đáng tin.”
“Cậu cứ nói tiếp đi, tôi sao lại không! Đệt! Phắc!” cắn răng nói từng câu từng chữ, mặt Chu Hoài Dịch trông rất khó coi, ánh mắt cũng tối tăm.
Đàm Lâm cũng không thèm để ý, xòe hai tay ra: “Có một cô bé cũng dỗ không được, học tôi đây này, chị dâu của cậu có khi nào cãi nhau với tôi đâu, không phải do tôi dạy dỗ ngoan ngoãn à?”
“Cậu?”
“Giọng điệu gì đấy? Cậu không tin tôi à?” Đàm Lâm có phần kích động, đột ngột ngồi dậy, vỗ ngực: “Anh đây 20 tuổi cua được chị dâu cậu, 24 tuổi khiến cô ấy ngoan ngoãn kết hôn sinh con với tôi, bằng cách nào đây? Chính là nhờ cái miệng này, con gái mà, dễ mềm lòng, cậu nói năng ngon ngọt chút xíu, hai ba câu là đã dỗ được rồi. Ai như cậu bây giờ, thi xem mặt ai khó ở hơn với người ta, có mà mơ cô bé tiểu Lục kia chịu chủ động nói chuyện với cậu!”
“...”
Anh xem xét một lúc rồi lại dời sự chú ý lên kịch bản, Đàm Lâm dịch dịch hai cái, lấy tay đẩy người bên cạnh, hạ thấp giọng: “Này, hai người các cậu sao lại cãi nhau thế? Chuyện của Lư Chu Chu chả phải đã giải thích rõ sao? Con bé Tiểu Lục không tin à?”
“Không phải.”
“Không phải cái gì mà không phải? Tôi thấy tám phần mười là không tin rồi. Giờ cậu làm như này, đưa cái tên Đường Trạch kia đến để cậu ta quỳ trước mặt bé Lục, quỳ khóc một trận, rồi nhận lỗi bảo đảm có hiệu quả, chuyện đó chẳng phải là vì giúp cậu ta sao? Đừng có tự gánh hết mọi chuyện chứ, vợ cậu sắp chạy mất rồi, cậu còn bao che tên đó làm gì?”
Chu Hoài Dịch lại dịch sang bên cạnh, cách anh ta xa một chút: “Đã nói không phải chuyện của Lư Chu Chu mà.”
Đàm Lâm nói hai lần vô ích, liều mạng lấy điện thoại ra: “Cậu không gọi được để tôi gọi, tên nhóc Đường Trạch kia, hai năm vừa rồi trải qua yên ổn quá, dù sao cũng nên cho cậu ta nếm chút cay đắng.”
“Tuyệt đối không được, em dâu còn đang mang thai, làm lớn chuyện không có ích gì hết.” Túm lấy điện thoại di động của anh ta ném lên cái sôpha đối diện, Chu Hoài Dịch nói tiếp: “Chuyện này đã kết thúc, từ giờ tự chúng tôi giải quyết vấn đề.”
“Hai cậu có vấn đề gì? Đã bàn tới chuyện cưới gả luôn rồi.”
Mất tâm trạng đọc kịch bản, Chu Hoài Dịch đánh dấu trang rồi đặt kịch bản lên khay trà, nửa người dựa vào lưng ghế sôpha, thả lỏng thân thể: “Em ấy nói mối tình này bắt đầu một cách quá nhanh chóng, chưa thể xác định mình đã chuẩn bị tốt chưa, cần thời gian để suy nghĩ, không cho phép tôi hỏi thêm, đợi em ấy nghĩ xong sẽ tự nói cho tôi biết.”
“Vậy nên cậu đồng ý?” Đàm Lâm trợn tròn mắt không dám tin.
“Không thì sao? Tối hôm đó em ấy kích động như vậy, tôi nào dám không nghe theo?”
Đàm Lâm chống cằm nghĩ một lúc, không nghĩ ra lại mở miệng mắng anh: “Hay là cậu tự tìm chuyện, vụ của Lư Chu Chu nói cho em ấy sớm một chút cũng tốt, kéo dài tới hiện tại trong lòng người ta cũng có vướng mắc, sao mà dễ dàng bỏ qua được?”
Liếc anh ta một cái, Chu Hoài Dịch gác hai chân lên bàn, hai tay gối sau đầu: “... Là tôi không xử lý tốt.”
Chế nhạo một tiếng, Đàm Lâm cầm cốc cà phê lên uống một ngụm cà phê đen cho tỉnh táo: “Có cái là, sao sức quan sát của cậu lần này kém thế? Cô bé tiểu Lục khó chịu cũng không nhìn ra?”
“Từ ngày tôi đưa Lư Chu Chu về nhà đến ngày cãi nhau, cách nhau chỉ có ba ngày thôi đấy?" Mấy ngày đó lại là những ngày bận rộn nhất, ngày ngày đi sớm về trễ,về đến nhà cô cũng đã ngủ, sau hai ngày còn chuyển đến võ quán, ở trường quay cũng không xuất hiện trước mặt anh, anh sao mà phát hiện được đây?
Đàm Lâm lại không nghe lời giải thích này của anh, sâu xa vỗ vỗ vai anh: “Đáng đời cậu bị con gái nhà người ta không để ý, lý do kiểu này mặc dù là sự thật cũng không thể nói. Con gái ấy là phải quan tâm từng giây từng phút, bây giờ cậu còn nói chưa được ba ngày, mẹ nó tận ba ngày rồi đấy? Nếu là chị dâu của cậu thì đã có thể cầm dao rượt tôi chạy khắp ba con phố rồi.”
“...Ồ, vậy cậu tinh tế quá được chưa?” Không muốn cãi với anh ta, Chu Hoài Dịch lui một bước.
“Ha, cậu đừng có mà không tin, con gái ấy nhạy cảm chetme luôn, cậu không chú ý một chút, sẽ quậy cho cậu long trời lở đất. Tôi cũng nhắc nhở cậu, chủ động lên, không thì đợi đến lúc con bé suy nghĩ xong là cậu cũng thành người tiền nhiệm đấy.”
“Có thể nói cái gì hay ho hơn không?”*
“Được, chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc!”
“...” Đồ điên!
Không đáp lại anh ta, Chu Hoài Dịch cầm kịch bản với chìa khóa xe, tính đi về nhà nghỉ ngơi một chút. Mấy đêm nay vì chuyện của Lục Nhĩ Nhã, anh không cách nào nghỉ ngơi tốt được, phần lớn thời gian anh đều ở lại phòng cắt nối biên tập phim, thức trắng mấy đêm cũng bị bệnh mấy lần, cô bé kia cũng biết nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ đi lướt qua anh, không mở miệng bắt chuyện.
Thật là một cô nhóc nhẫn tâm!
Thôi thôi, còn chưa đoạt được người ta về tay, anh nào dám có ý kiến gì? Lắc đầu một cái, xóa hết những ý nghĩ kia đi, chậm rãi đi ra cửa.
Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, người phía sau lại nói lớn: “Ôi chao, hai ngày nữa là sinh nhật 28 tuổi của cậu, định tổ chức như nào? Anh trai giúp cậu chuẩn bị.”
“Cậu tự xem mà làm đi.”
Tốt nhất là mời được Lục Nhĩ Nhã tới...
Người kia lại cười hề hề đê tiện nói: “Tôi đã nghĩ xong hết rồi, tổ chức tiệc đứng hồ bơi, thú vị biết bao luôn, đến lúc tiểu Lục mặc đồ bơi, cậu lại thể hiện lòng trung thành, chậc chậc, không sợ cô bé không tha cậu.”
Qủa nhiên không có ý tưởng tốt đẹp gì, khùng điên, nhưng anh thấy cũng không tệ, chẳng phải lâu rồi không ở chung thân mật với em ấy sao?
Mím môi suy nghĩ một lát, vẫn cười mắng: “Không sợ chị dâu bổ cậu ra à.”
“Tôi đây còn có vợ quản, cậu có sao? Cậu có không?” Vô cùng muốn ăn đòn hỏi liên tiếp hai lần, không cần quay lại cũng biết cái tên đại diện họ Đàm có vẻ mặt gì.
Chu Hoài Dịch cũng không giận, khoanh tay theo thói quen vắt áo khoác trên tay đi ra ngoài.
Có tâm tư riêng nên lần này phòng nghỉ của Lục Nhĩ Nhã đối diện phòng anh, ngước mắt nhìn cửa sổ thủy tinh, không có gì bất ngờ, không một tia sáng.
Cũng bình thường thôi, hôm nay cô không có cảnh quay đêm, hẳn là sau buổi quay hồi chiều đã dọn đồ về rồi.
Anh cười cay đắng, không nán lại nữa, đi đường tắt đến cửa nhỏ phía sau để ra bãi đậu xe, lái xe rời khỏi khu điện ảnh, nhưng không có chạy về nhà mà chạy đến trước võ quán.
Mới chín giờ tối thôi, chắc hẳn cô vẫn còn thức, đúng như suy đoán, gian nhà sát đường vẫn sáng đèn, tưởng tượng cô bé kia đang nằm trên giường nhỏ chăm chú nghiên cứu kịch bản, môi anh nhếch lên cười cười, khởi động xe chuẩn bị về.
Lúc gần về tới tiểu khu, lại nhớ mình cả ngày nay chưa ăn gì, giờ trong bụng trống rỗng, rất khó chịu. Dừng xe ở quán ăn hay lui tới, anh cầm ví tiền tính ăn một bữa rồi lại về.
Anh coi như là khách quen, nhân viên trong quán đa phần đều biết anh, vừa bước vào đã có người đến bắt chuyện, dẫn anh đến phòng riêng thường ngồi.
Ăn mãi cũng chỉ từng đó món, anh không nhìn thực đơn, đẩy thực đơn qua một bên: “Lấy như cũ.”
Chị gái phục vụ quy củ vâng lời cúi đầu, cúi người đáp lại, vừa cười vừa tiếp lời: “Anh Chu gần đây bận bịu đã lâu không tới quán rồi, ngược lại chị Lục có tới một lần.”
“Cô ấy tới?” Có hơi bất ngờ, cô không thích ăn món tây, có thể tránh thì sẽ tránh, sao lại tự mình tới đây?
Lần này nhân viên phục vụ cũng kinh ngạc: “Anh Chu không biết sao? Chị ấy đặc biệt đến đây nấu cho anh đấy, tự mình tới nhà bếp học với đầu bếp nước ngoài, làm rất nhiều, hay là... Anh về muộn quá, chị ấy tự ăn rồi?”
“Chuyện hồi nào?”
“Ngày 20 tháng này.”
Ngày 20.
Tỉ mỉ nhớ lại, hình như là một ngày trước ngày khai máy... Cái đêm anh đưa Lư Chu Chu về! Chẳng trách, chẳng trách sao cô lại gọi hỏi anh ăn gì.
“Được, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.” Nhân viên phục vụ đi ra, anh vẫn đang nhíu mày.
Vừa nghĩ ra đã cảm thấy không ổn. Người ta về nhà, đặc biệt nấu món anh thích ăn, anh lại ở trong nhà người con gái khác, ăn đồ người ta nấu... Hỏi sao đêm đó ngủ còn khóa cửa, hóa ra là đang giận dỗi.
Lục Nhĩ Nhã à, vậy mà có thể tức giận đến uất ức cũng không gọi điện làm phiền anh, sau đó cũng không nói thêm câu nào.
Cái cô bé tính tình như hũ nút, xem ra anh không thể hy vọng cô tự mình nghĩ thông suốt rồi đi tìm anh, vẫn nên tự mình chủ động, không làm thế thì có mà thành người tiền nhiệm thật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biệt Lai Vô Dạng
Chương 61
Chương 61