Edit: Aroura
Beta: Nguyệt Nguyệt
Lại nói chuyện này là Lục Nhĩ Nhã cũng nghiêm túc nghĩ đến, mỗi lần nghĩ đến thì càng nghĩ càng xa, sau đó lại cảm thấy mình nên bình tĩnh suy nghĩ một thời gian mới có thể đưa ra một kết quả hợp lý. Bình tĩnh suy nghĩ thì ném chuyện này ra sau đầu.
Lúc chọn ra được nhân vật mới cho phim của Úc Hoài An, cô ở trong đoàn nhận vai nữ chính, tháng tư sang năm bắt đầu quay là một bộ phim trinh thám huyền nghi được cải biên từ một bộ tiểu thuyết rất hot trên mạng.
Lục Nhĩ Nhà nhàn rỗi không có việc gì nên cũng xem qua bộ tiểu thuyết kia cảm thấy khá đáng xem. Lúc này mình còn phải đóng nữ chính, kịch bản còn rất mới mẻ cũng rất đáng để chờ mong. Kịch bản vừa được mang đến cũng không có tâm tư quản gì thêm, có thời gian là xem kịch bản, đã đến cảnh giới không coi ai ra gì.
Cũng không có gì không tốt, xem kịch bản nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc suy nghĩ những chuyện về Chu Hoài Dịch. Ngoại trừ ảnh đế Chu gần đây có ánh mắt u oán, tất cả mọi thứ khác đều khá tốt.
Gần đây cô đều không có cảnh đóng đêm, thường trở về sớm, sau khi tắm xong sẽ mặc váy ngủ nằm trên giường nhỏ hoặc là đọc lời thoại hoặc là nhảy ra xem mấy chương tiểu thuyết, mỗi ngày đều trôi qua rất dễ chịu.
Có lẽ câu nói kia của Thư Nguyên còn có chút đạo lý, có lúc cô thật sự hơi, ừm… Không tim không phổi. Tỷ như quên mất anh Chu, tỷ như nhìn bộ dáng thống khổ khó chịu của anh Chu cô cũng không có ý nghĩ nói chuyện thật tốt với người ta, không, căn bản là không tìm được lý do để nói.
Có lẽ… Đại khái là… Khả năng là… Chu Hoài Dịch cần bị đối đãi như vậy một chút mới có thể học được cách tôn trọng cảm xúc của cô.
Ngẫm lại như vậy cô cũng yên tâm thoải mái hơn, bỗng nhiên nhớ đến việc mình xúc động ném chiếc nhẫn vô cùng có ý nghĩa mà người ta tặng cho mình đi, có chút không tốt.
Cái gọi là vô cùng có ý nghĩa ở chỗ nó được Chu Hoài Dịch tự tay thiết kế, mỗi một chi tiết nhỏ anh đều suy nghĩ rất cặn kẽ.
Từng nghe Đàm Lâm kể, Chu Hoài Dịch vì chiếc nhẫn kia mà thức thâu vài đêm, sửa lại bản thảo rất nhiều lần mới xác định mang đi làm. Bản thảo giao cho bên Italy, liên hệ vài chuyên gia trong nghề, mất thời gian khá dài mới làm xong, đợi chiếc nhẫn hoàn chỉnh đến tay anh đã mất hơn hai tháng.
Lúc nghe được chuyện này, Lục Nhĩ Nhã có hơi giật mình, lúc Chu Hoài Dịch cầu hôn cô, bọn họ gặp nhau còn chưa đến ba tháng. Cũng có nghĩa là Chu Hoài Dịch từ lúc ban đầu đã không nghĩ sẽ duy trì tình bạn thuần khiết với cô.
Thật đúng là… Mục tiêu chuẩn xác!
Lắc lắc đầu không thèm nghĩ đến chuyện của anh. Nằm lên chiếc giường nhỏ, gác chân trên tường co duỗi một chút cũng coi như hoạt động gân cốt.
Trong lúc vô tình nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên đùi lại cảm thấy có hơi bực bội, yên lặng thu chân lại nằm sấp người xuống, đè kịch bản xuống dưới cánh tay thở dài liên tục.
Thư Nguyên gần đây bận đóng phim không có thời gian đến đây cùng cô, ngay cả thời gian tán gẫu với cô trong điện thoại cũng ít lại. Có lần vô cùng nhàm chán, nghĩ Thư Nguyên vẫn còn thức khuya lắc khuya lơ rồi cô vẫn gọi điện thoại cho người ta.
Điện thoại lại được nghe nhưng người nghe không phải cô ấy. Giọng nói kia cô vẫn nhận ra được - là Lăng Nại.
Sợ đến mức cô suýt rơi từ trên giường xuống, lo lắng điều hoà hơi thở chờ bên kia lại mở miệng lần nữa, sợ đối phương nói một câu "Cô ấy ngủ rồi", lượng tin tức lớn như vậy làm cô kinh hãi. Cũng may vị tiên sinh họ Lăng chỉ khẽ cười một tiếng: "Cô ấy còn đang đóng phim, cô có thể đợi chút nữa hẵng gọi lại."
Cũng tán chín phần mười là người ta bắt đầu đến phim trường chờ cô ấy đóng phim, đón cô ấy đi làm tan làm, Thư Nguyên nghiễm nhiên đã hoặc là sắp thoát khỏi kiếp độc thân, không muốn quấy rầy không gian riêng tư của người ta nên cô chỉ có thể giảm bớt liên lạc với Thư Nguyên.
Trong nhà cũng không có người nói chuyện với cô, có chút không thú vị. Muốn tìm trẻ con thì sợ trì hoãn việc học của cậu, tìm Chu Hoài Dịch lại cảm thấy hơi sai sai, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Hiện tại chính là giai đoạn nhàm chán mang theo chút bực bội này, chuyện gì cô cũng không muốn làm, không làm gì lại cảm thấy cả người không thoải mái.
Lại quay cuồng vài vòng vẫn không nghĩ ra cách gì hợp lý để phá giải loại cảm xúc không có lý do này, chỉ có thể ôm đầu thở ngắn than dài.
Dường như ông trời nghe được tiếng lòng của cô, điện thoại đột nhiên đổ chuông làm tâm tình của cô thoáng tốt lên một chút.
Cầm lấy điện thoại thấy rõ tên người gọi, lại không xác định được mình muốn nhận hay không. Nhìn cái tên kia một lúc lâu từ khi giao diện là "Gọi đến" biến thành "Cuộc gọi nhỡ" trên màn hình, cô cũng chưa quyết định được. Như vậy cũng tốt, đỡ phải đau đầu.
Còn chưa kịp mừng, đối phương lại kiên trì gọi không ngừng.
Có lẽ… thật sự có chuyện quan trọng muốn báo cho cô cũng nên.
Có hơi lo lắng, ấn nút nghe, thanh giọng nói: "Xin chào ngài!"
Xin chào ngài…
Không biết người ở đầu bên kia nghĩ thế nào, cô thật ra cũng bị nghẹn một chút. Xưng hô như vậy, cách gọi như thế giống như cố tình phân rõ giới hạn với người ta.
A a, thôi, dù sao quan hệ bây giờ đã biến thành như vậy, dùng kính ngữ cũng không có gì đi?
"Nhĩ Nhã." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, trong giọng nói kia còn có ý cười và sự mềm nhẹ mà cô quen thuộc, đại khái có thể tưởng tượng trên mặt người đàn ông kia đang dịu dàng tươi cười.
Trên mặt không khỏi nóng lên, thầm mắng chính mình không có tiền đồ sau đó thì sợ đối phương nghe ra gì đó, lại trả lời khô khốc một câu: "Muộn như vậy gọi điện thoại đến đây là có chuyện gì sao?"
Không đặt lời nói lạnh nhạt của cô ở trong lòng, ngữ điệu nhẹ nhàng của người đàn ông không thay đổi giống như nói chuyện với bạn cũ, vô cùng tự nhiên mà mở miệng: "Bây giờ em đang làm gì?"
"A… Đọc kịch bản."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi!" Vô nghĩa! Đã giờ nào rồi còn có thể chưa ăn sao?
Hỏi cô rất nhiều vấn đề rải rác, Lục Nhĩ Nhã vừa lúc thiếu người tâm sự nên cũng không để ý những câu hỏi vô nghĩa của anh, hỏi một câu thì trả lời một câu.
Cuộc đối thoại đơn giản như vậy nhưng nói hết cả tiếng, lúc cô xoay người nhìn thấy đồng hồ trên tường mới kinh ngạc phát hiện đã đến giờ đi ngủ rồi.
"Ừm, thì là, đã muộn rồi, nếu không có chuyện gì khác em cúp máy trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Bên Chu Hoài Dịch im lặng một lát, cô cảm thấy tùy tiện cúp điện thoại như vậy không quá thoả đáng nên luôn nghe điện thoại chờ anh mở miệng.
"Nhĩ Nhã, chuyện về Lư Chu Chu là anh xử lý không tốt, thật xin lỗi." Anh nói.
Lục Nhĩ Nhã có hơi nghĩ không thông: "Lời này buổi tối hôm đó không phải anh đã nói rồi sao?"
"A, là từng nói, hôm nay đã biết vài chuyện nên nghĩ muốn nói lại với em một lần."
“Chuyện gì?”
"Liên hoan hôm đó em đến nhà ăn làm bữa khuya cho anh… rồi em gọi điện thoại cho anh hỏi anh đang ở đâu, anh nói ăn gì đó ở nhà Lư Chu Chu, cho nên đêm đó em tức giận, đúng không?"
Việc cũng vừa mới xảy ra, cô thật ra vẫn còn nhớ rõ cũng không biết anh nhắc đến làm gì: "Thì sao?"
"Có lẽ Đàm Lâm nói đúng, loại chuyện này anh có hơi trì độn, biểu hiện đêm đó của em rõ ràng như vậy mà anh lại không phát hiện, không kịp thời giải thích chuyện của Lư Chu Chu cho em, là anh không đúng." Lời này đầy thành ý, Lục Nhĩ Nhã nghe xong cảm thấy thoải mái hơn chút.
Vẫn cho rằng việc kia cũng không cần nhắc lại, bây giờ cô đã biết rõ chuyện của Lư Chu Chu, còn lại thật sự là vấn đề của chính cô: "Em đã không thèm để ý chuyện đó nữa rồi."
"Vậy em… Suy nghĩ kỹ chưa?" Đối phương lại hỏi mang theo chút ý thăm dò.
"Ừm… chưa." Nếu nói căn bản còn chưa suy nghĩ, ngày mai đến phim trường nhất định sẽ bị kéo đi. Lè lưỡi với hư không không khỏi cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Một lần suy nghĩ của cô kéo vài ngày của người ta, còn dám tỏ sắc mặt cho ảnh đế Chu, lá gan càng ngày càng lớn.
Chu Hoài Dịch cũng chưa trách cứ câu nào, vẫn nhu hoà nói: "Được thôi, em suy nghĩ cẩn thận, rồi nói rõ cho anh."
“Được.”
Cho rằng đến đây đã xong việc, câu nói "ngày mai gặp" kia của Lục Nhĩ Nhã đã đến miệng chuẩn bị thốt lên lại nghe anh nói: "Nhĩ Nhã, đừng không để ý đến anh, ngày tháng như vậy mấy ngày là đã đủ rồi."
"Em đã nói trước khi em suy nghĩ cẩn thận sẽ không thân cận với anh."
"Nhưng cũng không thể đến mức như hoàn toàn không nhìn thấy được."
"Cái này…" Mím môi suy nghĩ một chút, cô gần đây thật sự có hơi hờ hững với anh, ngay cả Tiểu Tề cũng ngầm hỏi cô rất nhiều lần, có phải hai người thật sự chia tay hay không.
Nhưng nếu muốn cô quay lại ở chung như trước cũng có hơi không thích ứng, cũng không thể tùy tiện đảm bảo cái gì nhưng cũng không nói ra được có chỗ nào không đúng.
Cô nhìn trần nhà chằm chằm một lát cuối cùng cũng không nghĩ ra câu trả lời, cũng không rối rắm trực tiếp cúp máy, đối phương lại gọi đến cũng không nghe.
Sau đó lại lục tục nhận hai cuộc điện thoại, một cuộc của Nhĩ Dương, một cuộc của Đàm Lâm.
Nhĩ Dương nói Quốc Khánh về nhà một chuyến, buổi tối ngày 30 về đến nhà bảo cô có rảnh thì đến sân bay đón cậu, không rảnh thì cậu tự đón xe về nhà. Cô không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
Đàm Lâm lại nói, ngày 30 là sinh nhật của Chu Hoài Dịch, buổi tối hôm đó sau khi đóng phim xong mọi người đều ra ngoài chúc mừng sinh nhật Chu Hoài Dịch. Cô hỏi thời gian mới biết là gần với thời gian hạ cánh của Nhĩ Dương, suy nghĩ một lát thì từ chối.
Nhiều người đi ăn sinh nhật anh như vậy nhưng đi đón em trai chỉ có mỗi cô thôi.
Cân nhắc một phen, cô Lục lựa chọn cậu em trai bảo bối…
Dù sao với mối quan hệ bây giờ cùng Chu Hoài Dịch, sau này đi ăn cũng sẽ xấu hổ? Ngay cả gần đây gặp ở phim trường đều sẽ cảm thấy hơi không được tự nhiên, càng miễn bàn đến tiệc sinh nhật của anh, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết thì sẽ lung tung ồn ào một trận, đến lúc đó chỉ càng thêm xấu hổ.
Cùng lắm thì sau này đền cho anh quà sinh nhật là được, một người đàn ông hẳn là cũng không để bụng chuyện cô có đi sinh nhật hay không đâu nhỉ?
Ngẫm lại thì lại thấy buồn cười, lúc ấy còn chưa gặp anh, mỗi lần đến sinh nhật anh nhìn hiện trường náo nhiệt kia, hận không thể buông bỏ hình ảnh của chính mình chen vào đám đông đó. Lúc này tất cả các điều kiện đều cho phép cô lại bắt đầu rút lui có trật tự?
Không không không, mới không phải, đều là bởi đi đón Nhĩ Dương!
Hàng năm đều có sinh nhật, em trai thì chỉ có một, còn không phải là bảo bối sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biệt Lai Vô Dạng
Chương 62
Chương 62