DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
Chương 54: Chương 54


Sáng ngày hôm sau Taishi được bác sĩ đến kiểm tra tổng thể một lần nữa, ngoài dự đoán là vết thương ở tay của anh khôi phục rất tốt, mặc dù chỉ mới ngày thứ ba nhưng Taishi đã không còn cảm thấy đau nữa rồi.

Hạ Dương nghe xong kết quả liền cảm thấy rất vui, Taishi hồi phục tốt như thế một phần là do sự chăm sóc của cô.

Đóng nốt phần viện phí còn lại, nhận thêm mấy phần thuốc mang về, cuối cùng hai người họ đã có thể vui vẻ dọn đồ quay trở về nhà.

Điều làm Hạ Dương vui nhất có lẽ là mấy ngày hôm nay không thấy sự xuất hiện của Hiroko, cô cũng không biết Hiroshi có nói gì với cô ấy không, nhưng mấy ngày rồi cô ấy chưa từng đến bệnh viện thêm lần nào.

Lúc về có đi ngang một siêu thị, khác với cửa hàng tiện lợi, ở đây bán hầu như rất đầy đủ, đồ ăn cũng rất tươi mới nữa.

Hạ Dương vốn dĩ định bảo Taishi ở ngoài xe đợi mình, cô vào mua vài món sau đó sẽ ra ngay, không ngờ chưa kịp nói anh đã mở cửa bước ra trước.

"Anh không cần vào trong đâu, em vào mua xong sẽ ra liền."
"Anh muốn đi dạo một chút, mấy ngày qua cứ ở trong phòng, cảm giác cả người sắp mốc lên hết rồi."
Hạ Dương bật cười, cô nghĩ vậy cũng tốt, có Taishi đi cùng còn có thể chọn được mấy loại thức ăn tươi tốt, cô không rành chuyện bếp núc lắm, chọn mấy món cơ bản thì còn có thể được.

Hạ Dương rất cẩn thận mà dìu Taishi đi vào trong, lúc vào cửa còn chu đáo mở cửa cho anh.

Taishi đối với việc Hạ Dương cứ xem anh như trẻ con mà chạy qua chạy lại lo lắng đã không còn gì để nói, mấy ngày đầu anh còn phản ứng, mấy ngày sau như thể đã quen mà đành vui vẻ chấp nhận.


Hai người bước vào, Hạ Dương xung phong đẩy xe chứa hàng, Taishi chịu trách nhiệm chọn món, anh chọn được món nào cô sẽ lấy bỏ vào xe.

Quá trình cứ ngỡ sẽ thuận lợi đến cuối cùng, chỉ là lúc đi ngang qua kệ để bim bim Hạ Dương lại dừng lại, cô ngó lên ngó xuống mấy loại bim bim trên kệ.

Lúc định đưa tay lấy thì bị Taishi chặn lại, anh đưa đến trước mặt cô một gói bim bim khác "Ăn loại này sẽ tốt hơn, ít calo, thành phần cũng lành mạnh nữa."
Hạ Dương nhìn gói bim bim vị rau củ thì lắc đầu "Em muốn ăn mấy loại có vị thịt."
"Cái đó không tốt cho sức khỏe đâu."
"Nhưng mà em muốn ăn...."
"Thôi...được rồi, vậy mua một gói thôi nhé?"
"Mua hai gói đi mà..."
Hình như đây là lần đầu tiên Hạ Dương làm nũng trước mặt Taishi, kết quả thì khỏi phải hỏi, Taishi tất nhiên không thể kiềm lòng được.

Lúc đầu cứ nghĩ sẽ mua mấy món lành mạnh tốt cho sức khỏe, ngờ đâu vị trọng tài chuyên nghiệp nào đó ngày thường rất chú ý đến dinh dưỡng, bây giờ lại liên tục cầm mấy món đồ ăn vặt không hề có chút dinh dưỡng nào mà bỏ vào xe hàng.

Về đến nhà cũng đã trưa, bởi vì tay của Taishi không tiện nên Hạ Dương chỉ có thể khó nhọc mà mang hết tất cả đồ vào trong nhà.

Taishi không đành lòng, anh giúp cô xách túi lớn, sau đó còn chu đáo lấy lưng mà mở cửa giúp cô.

Vừa đặt túi đồ cuối cùng xuống bàn, cô đã không chịu được mà nằm dài lên sô pha "Mệt chết em rồi."
Taishi vào tủ lạnh lấy một chai nước mang ra cho cô "Có đói bụng không, anh đi nấu cơm cho em nhé?"
Hạ Dương mở chai nước ra uống một ngụm sau đó đưa lại cho anh uống, cô lắc đầu nói "Để em nấu cho, anh đứng bên cạnh xem là được rồi." Tay anh còn bị thương, làm sao có thể tiện mà nấu này nấu nọ được chứ.


Hạ Dương là người nhanh nhẹn, đầu óc cũng thông minh, Taishi chỉ mới hướng dẫn sơ, cô đã có thể tự mình mà làm được hết, mấy món nấu ra mùi vị còn rất chuẩn nữa.

Taishi nếm thử một ít canh Hạ Dương đưa đến, không nhịn được mà giơ ngón cái lên "Ngon lắm."
Hạ Dương được anh khen mà trong lòng nở đầy hoa, cô cười tươi hỏi "Có phải em giỏi lắm không?"
Taishi gật đầu cười, anh cũng không ngờ cô lại hiểu việc nhanh đến như vậy.

Ăn trưa xong hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, mấy ngày không về nhà, cô giúp việc lại chưa đến ngày dọn, vì vậy trong nhà có hơi bừa bộn một chút.

Lúc dọn đến phòng Hạ Dương, nhìn thấy cô đang xếp quần áo vào tủ, Taishi liền áp sát vào người cô hỏi "Không ngủ cùng anh nữa sao?"
Hạ Dương bị anh dọa nhảy dựng lên, cô né ra một chút nói "Về đến nhà rồi, phòng ai người đó ở đi chứ."
Taishi ra vẻ ủy khuất "Nhưng mà anh lỡ quen hơi của em rồi, bây giờ không có em làm sao anh ngủ được."
Hạ Dương thành thật đưa tới cho anh một cái áo khoác của mình "Áo này em mặc mấy lần rồi mà vẫn chưa giặc, mùi trên áo còn chất lượng lắm, anh mang về phòng tối ôm ngủ đi."
Taishi có vẻ rất không hài lòng, chỉ thấy anh để áo qua một bên, sau đó lại bất ngờ đè Hạ Dương ra giường "Anh không muốn, anh muốn người thật cơ."
Hạ Dương lo lắng dùng tay đẩy ng ực anh ra, rất sợ sẽ đụng đến cánh tay đang bị thương của anh "Đừng, anh còn đang bị thương đó."
Taishi mỉm cười "Hết đau rồi." Nói xong liền cuối xuống áp môi mình lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng mà triền miên cứ thế chậm rãi diễn ra.

Hiện tại chỉ mới hơn hai giờ chiều, ánh nắng bên ngoài còn rất chói chang, Hạ Dương còn cảm nhận được sự ấm áp của một vài tia nắng xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào giường.

Nụ hôn lần này của Taishi lại đặc biệt lâu, nó không giống như nụ hôn mấy ngày trước, lần này có vẻ còn có thêm dụng ý khác.

Lúc môi anh rời khỏi môi cô, cô thấy anh thở gấp rất nhiều, khuôn mặt có lẽ do kiềm nén mà đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Ánh mắt Taishi nhìn cô rất thắm thiết, hơi thở của anh còn chậm rãi lượn lờ khắp khuôn mặt cô.

Hạ Dương có chút trầm luân, lại như thể chờ đợi một cái gì đó, cô rõ ràng cũng nhận ra sự khác thường của Taishi.

Taishi lại cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó lại hôn lên hai mắt, hôn xuống mũi, sau đó lại trượt xuống môi, cuối cùng mới kéo dài qua một bên má, tất cả những thứ trên mặt cô đều được anh dịu dàng hôn qua một lượt.

Nụ hôn trượt xuống bên tai, chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của Taishi cất lên "Anh có thể không?"
Hạ Dương rõ ràng hiểu ý của Taishi, chỉ là cô vẫn còn lo lắng nói "Còn tay của anh thì sao?" Nếu chuyện một trọng tài quốc tế chuyên nghiệp lại vì chuyện sinh hoạt vợ chồng mà bị gãy tay lần hai, nếu đồn ra ngoài sẽ mất mặt đến cỡ nào chứ?
Chỉ thấy Taishi cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, trong miệng lại thỏ thẻ nói "Không sao đâu."
Chuyện sau đó cũng không biết diễn ra như thế nào, chỉ biết lần này Taishi rất ôn nhu.

Không giống như lần say rượu kia, lần này anh rất nhẹ nhàng, anh hôn môi, anh chăm sóc, kiên nhẫn dìu dắt Hạ Dương từng chút một, khiến cho cô triệt để trầm luân mà giao mình cho anh.

Xúc cảm cũng rõ ràng chân thật và tốt hơn lần trước rất nhiều.

Taishi như thể muốn bù đắm hết thảy mọi thứ cho cô, mặc dù tay phải anh bị thương, nhưng hành động lại không bị hạn chế nhiều như cô nghĩ, ngược lại còn trở nên rất mạnh mẽ.

Có lẽ trong lòng Taishi rất luyến tiếc, anh cảm thấy có lỗi vì đã để Hạ Dương chịu ủy khuất.

Cả một buổi chiều hôm đó, hai người như thể hòa làm một, trái tim bị tổn thương trước đó cũng được sự ngọt ngào ở hiện tại chữa lành.


Lúc Taishi thức dậy thì ngoài trời đã tối, cả căn phòng vì không bật đèn mà trở nên tối đen, mặc dù vậy anh vẫn cảm nhận được hơi thở đều đều của người bên cạnh, khóe môi không tự chủ được liền mỉm cười, anh không ngờ bản thân lại không kiềm chế được mà muốn cô nhiều như vậy, nhìn thấy cô mệt mỏi anh cảm thấy rất có lỗi.

Hôn nhẹ lên mặt Hạ Dương một cái, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô sau đó mới đứng dậy bước ra ngoài.

Taishi không bật đèn phòng, anh đóng cửa lại sau đó mới bật đèn ở phòng khách và phòng bếp lên, bản thân mình bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo hẳn, sau đó mới vào nhà bếp chuẩn bị nấu bữa tối.

Chỉ có tay trái nên không thuận lắm, Taishi chỉ có thể hâm lại thức ăn còn dư buổi trưa, lại nấu thêm một vài món đơn giản nữa.

Đồ ăn được dọn ra bàn cũng đã gần bảy giờ tối, mà người trong phòng kia lại chưa có ý định thức dậy.

Taishi mỉm cười bước vào phòng, anh bật đèn lên sau đó ngồi xuống giường gọi "Mèo lười, dậy ăn tối nào."
Ánh sáng đột ngột khiến Hạ Dương không thoải mái, cô nhíu mày sau đó lại gối đầu lên đùi Taishi, vùi mặt vào bụng anh định ngủ tiếp.

Taishi bật cười, anh dịu dàng nhéo nhéo mặt cô "Em không đói bụng sao?"
Giọng Hạ Dương vẫn còn ngáy ngủ vang lên "Có đói."
"Vậy mau dậy ăn cơm đi."
"Nhưng mà em còn buồn ngủ."
"Ngoan, ăn xong lại vào ngủ tiếp."
Hạ Dương ngọ nguậy "Như vậy sẽ thành lợn mất."
Taishi bất đắc dĩ, anh không còn cách nào khác ngoại trừ vừa dỗ ngọt vừa kéo cô ngồi dậy.

Chăn rơi ra làm lộ nửa người trên của Hạ Dương, làn da trắng nõn vẫn còn mấy dấu vết hồng hồng, Taishi nhìn chiến tích của mình mà lòng nhộn nhạo, anh liền nói "Nếu không dậy vậy chúng ta ngủ tiếp nhé?"
Hạ Dương nghe xong liền mở to mắt, vừa nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Taishi cô liền vội vàng tỉnh táo, tay rất nhanh mà nhặt quần áo của mình lên chạy vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn liên tục nói "Em đói, đói lắm luôn rồi á.".


Đọc truyện chữ Full