DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
Chương 55: Chương 55


Những ngày sau đó hai người sống rất vui vẻ, có khi Hạ Dương còn nghĩ là mình đang mơ, từng chút từng chút nhớ về mấy chuyện đã xảy ra trước kia, cảm giác bây giờ lại không chân thực cho lắm.

Cô cố ý né tránh Taishi mấy ngày, lấy lý do là kỳ kinh nguyệt tới, thật ra là sợ ảnh hưởng đến vết thương trên tay anh, cũng như cho mình một chút thời gian để tiếp nhận mọi chuyện.

Còn nhớ buổi tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô giúp Taishi tắm rửa, cũng không còn cảm giác ngại ngùng nhiều như mấy ngày trước, Taishi còn cả gan muốn cô trong phòng tắm luôn.

Hậu quả sau đó chính là tay anh bị va chạm vào tường, vết thương chưa kịp lành đã vị nứt ra lại, hai người quay vào bệnh viện còn bị vị bác sĩ kia nhắc nhở cho một trận.

Cũng may không bị bắt nhập viện lần hai, nếu không Hạ Dương thật sự không còn biết nói gì thêm nữa.

Né tránh hết mấy ngày, Taishi cuối cùng chịu không nỗi nữa, hôm nay chỉ mới vừa ăn sáng xong anh đã không yên phận mà áp sát vào cô "Hôm nay đi ra ngoài mua đồ nha."
Hạ Dương đang gõ máy tính bên cạnh, cô kinh ngạc xoay người qua hỏi "Anh định mua gì sao?" Mặc dù ở nhà có Taishi nhưng Hạ Dương vẫn nhận và làm công việc của mình, buổi chiều vẫn như thường lệ sẽ đến cửa hàng tiện lợi bàn giao lại cho Takeshi, chỉ khác là sẽ không ngồi lại ăn tối với anh ta như trước kia nữa.

Taishi gật đầu "Anh định sửa lại phòng ngủ của mình một chút."
"Sao tự nhiên lại muốn sửa phòng?"
Taishi hôn lên tóc cô trả lời "Chuẩn bị phòng tân hôn cho chúng ta."
Hạ Dương đỏ bừng mặt, cô vỗ nhẹ vào ngực Taishi nói "Đáng ghét." nhưng trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc.

Hôm qua hai người có đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, cũng may vết thương của Taishi khá lên rất nhiều, bác sĩ còn nói hai ba ngày nữa là có thể tháo bột ra rồi.


Hiện tại vết thương cũng không còn cảm giác đau, Taishi đã có thể không cần đeo sợi dây treo nó lên nữa, cũng có thể làm được mấy việc nhẹ không cần tốn sức nhiều.

Ăn trưa xong Hạ Dương lái xe chở hai người đến trung tâm thương mại, cửa hàng đầu tiên ghé vào chính là cửa hàng bán giường nệm.

Hạ Dương khó hiểu hỏi "Em thấy giường của anh cũng rộng mà, sao lại muốn đổi giường mới vậy?"
Taishi vừa nghiêm túc xem chất liệu của chiếc giường trước mặt vừa nói "Đổi sang cái rộng hơn cho em còn để gấu bông."
Hạ Dương nghe xong liền bất động, cô chớp mắt nhìn anh mấy lần, thì ra anh vẫn nhớ chuyện cô muốn mua thêm gấu bông hôm trước.

Người nhân viên đang giới thiệu sản phẩm bên cạnh, nghe Taishi nói anh ta liền cười "Vậy hai người có thể chọn loại giường này, tuy rằng hơi đắc nhưng chất liệu rất tốt, giường lại rộng hơn ba mét, rất thích hợp để thêm gấu bông hoặc ngủ gia đình."
Hạ Dương xấu hổ, cô kín đáo kéo kéo góc áo của Taishi "Không cần đâu, giường này đắc lắm.

Chúng ta xem cái khác đi."
Taishi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô "Anh thấy giường này rất tốt, phù hợp với tiêu chí của chúng ta." Sau này có con anh cũng không sợ phải sang phòng khác ngủ.

Taishi chốt đơn rất nhanh, vừa chọn xong giường đã kéo Hạ Dương sang chọn nệm ngủ.

Anh còn rất tự nhiên mà nói với cô "Em lên nhảy nhảy vài cái xem độ đàn hồi của loại này có tốt không?"
Hạ Dương muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, nhìn biểu cảm nhịn cười của nhân viên bên cạnh, cô không thể không vỗ vào tay Taishi mấy cái.

Lúc chọn sang ga giường cùng chăn, Taishi quay người hỏi Hạ Dương "Em thích màu gì?"
Hạ Dương nhìn anh nói "Em thấy màu xám cũng rất đẹp, vừa sạch lại có cảm giác an toàn." Bình thường Hạ Dương đều thích mấy màu sáng, không hiểu sao từ lúc sang Nhật cô lại cảm thấy màu đen và màu xám cũng rất đẹp.


Cũng có thể do hai màu này là hai màu Taishi thích.

Sau khi đã chốt xong mấy vật dụng như giường, nệm và chăn ga, hai người lại tiếp tục đến cửa hàng bán gấu bông.

Taishi chưa mua mấy món này lần nào nên cũng không biết cách lựa chọn, anh mặc cho Hạ Dương kéo tay anh đi xem hết chỗ này đến chỗ kia.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên bước vào một cửa hàng đầy gấu bông vô cùng dễ thương, biểu cảm của anh cũng trở nên tò mò hơn.

Taishi cầm một chú mèo bông màu xám, khuôn mặt vị "hoàng thượng" đó còn rất khó ở, anh đưa cho Hạ Dương nói "Em nhìn con này có đáng yêu không?"
Hạ Dương bật cười "Có thấy biểu cảm của nó giống anh mấy hôm trước không?" Mấy hôm trước cô không chịu ngủ cùng phòng với Taishi, khuôn mặt của anh cũng khó ở y như vậy.

Taishi nhìn mặt còn mèo thêm mấy cái, cảm giác nó vừa to vừa mềm, khuôn mặt tuy khó ở nhưng lại hợp với ý anh.

Hạ Dương thấy Taishi cứ nhìn nó mãi, con mèo bông này cũng màu xám nên cô gật đầu nói "Mua nó đi."
Nói xong liền đưa qua một con cá heo có lưng màu xám, bụng dưới màu trắng, chiều dài của nó còn bằng với chiều cao của cô, hai mắt cá heo long lanh nhìn vô cùng đáng yêu.

Taishi có vẻ rất thích màu xám, bất cứ thứ gì màu xám đưa đến anh đều không suy nghĩ nhiều mà gật đầu hết.

Hạ Dương đưa con cá heo cho người nhân viên phía sau, cô thuận miệng hỏi Taishi "Anh thích màu xám lắm sao?"

Taishi cười cười "Lúc nhỏ anh hay nghịch, thường xuyên làm bẩn quần áo, bố anh đề nghị cho anh mặt màu đen cho tiện, mẹ anh lại chê tối nên đổi sang cho anh mặt màu xám.

Lâu dần cảm thấy màu xám cũng rất hợp, sạch sẽ, lại cảm thấy an toàn như em nói."
Hạ Dương xùy cười, cô nói an toàn là vì màu xám là màu Taishi hay sử dụng, mỗi lần cô chạm vào thứ gì đó màu xám thì sẽ nghĩ đến anh, cảm giác như anh đang ở bên cạnh cô.

Không ngờ bây giờ lại bị Taishi đem ra bắt chẹt.

Đúng như Hạ Dương nói, hai người chỉ mua hai con thú nhồi bông, sau đó lại gửi cho nhân viên rồi đi sang cửa hàng khác.

Lần trước vì có sự xuất hiện của Hiroko mà không mua được quần áo cho Hạ Dương.

Lần này Taishi đặt biệt dắt cô quay lại cửa hàng đó, khiếu thẩm mỹ của anh rất tốt, rất nhanh đã chọn được cho cô ba bộ đồ, mà ba bộ này tùy tiện phối lại với nhau cũng sẽ ra được nhiều bộ khác.

Hạ Dương rất hài lòng, cô vui vẻ cười với anh, sau đó lại chỉ đến một chiếc váy hở lưng màu xanh nhạt.

Cô nhìn thấy Hiroko rất hay mặc váy hở như vậy, cô nghĩ có khi Taishi lại thích kiểu này, vì vậy mới muốn thử nó.

Taishi lắc đầu ngay "Cái đó hở hang lắm, em mặc trong nhà cho anh xem thì được."
Đầu Hạ Dương đầy mây đen, cô nghiêm túc hỏi "Không phải anh thích kiểu đó sao?"
Có lẽ Taishi hiểu ý của Hạ Dương, anh cười xoa đầu cô nói "Anh không thích em để lộ da thịt ra ngoài nhiều, em là của anh, không cho phép những người khác nhìn đến." Thật ra lúc trước Taishi cảm thấy Hiroko là người nổi tiếng, chuyện cô ăn mặc hở hang là điều không tránh khỏi, anh cũng không quan tâm gì nhiều.

Không biết sao từ khi gặp Hạ Dương sự chiếm hữu của anh lại tăng cao, anh không thích cô nói chuyện với người đàn ông khác, ra ngoài đường sẽ chủ động nắm lấy tay hoặc ôm vai cô, cũng sẽ không thích cô mặc quần áo hở hang nhiều.

Hạ Dương thở dài, từ lúc hai người xác định quan hệ, cô cũng cảm nhận được sự khác biệt của Taishi, anh chú ý đến cô nhiều hơn, không phải là kiểm soát mà là anh quan tâm và chăm sóc cô, đôi khi ra đường nếu áo cô bị lệch anh cũng sẽ chu đáo mà giúp cô chỉnh sửa hoặc sẽ lấy áo khoác của mình tinh tế khoác cho cô.


Hạ Dương không còn cảm thấy thích chiếc váy kia nữa, cô cảm thấy nếu là người yêu mình thật sự sẽ giúp mình giữ gìn, cũng giống như cô không thích Taishi lộ da thịt trước mặt người khác vậy.

Nhìn thấy Hạ Dương đồng ý không mua chiếc váy kia, Taishi vui vẻ xoa đầu cô "Ngoan, bây giờ đi mua thức ăn, buổi tối sẽ cho em ăn một bữa thịnh soạn."
Từ lúc tay của Taishi tốt hơn anh đã có thể giúp đỡ mấy việc như nhặt rau hoặc đảo thức ăn trên bếp, tuy rằng nấu chính là Hạ Dương nhưng cách nấu và nêm gia vị đều là Taishi đứng bên cạnh hướng dẫn.

Lúc hai người trở về nhà thì bên nhân viên vận chuyển cũng giao giường và nệm đến.

Taishi hướng dẫn họ mang vào phòng mình, đổi chiếc giường và chiếc nệm cũ ra, vị trí giường cũng được đặt sát cửa sổ, chừa ra một khoảng không, khiến căn phòng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.

Hạ Dương khui ga giường và chăn mới bỏ vào máy giặc, giặc xong mang qua sấy khô thì buổi tối đã có thể dùng được rồi.

Trời vẫn còn sớm nên hai người bắt tay dọn dẹp phòng một lượt, mấy món đồ trang trí lần trước mua cũng được khui ra, Taishi còn mua thêm mấy chiếc kệ cho Hạ Dương để đồ.

Bàn làm việc cũng được đặt gần cửa sổ, bên trên còn đặt mấy món đồ Hạ Dương thích.

Taishi rất ít khi dùng bàn làm việc, nhiều lắm cũng chỉ dùng để soạn mấy nội dung họp hay giảng dạy gì đó khi được mời đến mấy trường đại học.

Bây giờ tất cả đều dành cho Hạ Dương, để cho cô có một góc làm việc thật thoải mái.

Sắp xếp xong mọi thứ, Hạ Dương thả người nằm lên giường "Mệt quá đi thôi."
Taishi mỉm cười cũng nằm xuống bên cạnh cô "Nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm đi, anh nấu bữa tối cho em.".


Đọc truyện chữ Full