*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi nghĩ ra cách giải quyết, cãi cọ chẳng có ý nghĩa gì.
Bình thản nói xong, cô cúi người chào chủ nhiệm đạo đức xin về, được sự đồng ý cô kéo cửa…
Ánh nắng ban trưa chiếu xuống, sân trường sáng bừng lên, Lâm Triều Tịch bỗng thấy hai mắt mờ mịt, ngay sau đó, khuôn mặt Bùi Chi xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu thiếu niên nhét hai tay trong túi áo, ánh mắt sáng sủa, lúc cô mở cửa, cậu cũng ngạc nhiên mất mấy giây, không ngờ họ lại kết thúc nhanh vậy.
Người trong người ngoài nhìn nhau, Mã Bình Bình, Trần Sở và thành viên đội bóng lớp 9-1 đều thấy Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch bước ra một bước, cô nhanh tay đóng cửa, chặt đứt tầm nhìn đôi bên.
Đứng trước mặt Bùi Chi, nhất thời không biết nói gì, cô quay đầu dán tai lên cửa, nói thầm: “Có cách âm tốt không nhỉ?”
Bùi Chi: “Có lẽ không tốt lắm.”
“Cậu nghe được từ đoạn nào?” Lâm Triều Tịch quay đầu hỏi.
“Quên rồi.”
Bùi Chi thẳng thừng đáp hai chữ, Lâm Triều Tịch thở phào, lại bỗng ngoái đầu…
Bùi Chi nói quên, đây có phải đang giễu cợt…
Bùi Chi còn muốn nói gì đó, Lâm Triều Tịch sợ cánh cửa quá mỏng người bên trong sẽ nghe được, cô vội kéo cậu ra khỏi khu vực này.
“Sao cậu về nhanh thế?” cô vừa đi vừa hỏi.
“Ăn xong thì về thôi.”
“Có ngon không?”
Bước chân Bùi Chi chậm lại, cậu nhìn cô.
Lâm Triều Tịch: “Đi ăn chả thích hơn xử cái mớ này!”
“Cũng tàm tạm.”
“Chỉ tàm tạm thôi á?”
“Có chuyện gì vậy?” Bùi Chi còn lâu mới trúng kế.
“Ờmmmm…” Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, cô chọn những câu nói không quá xéo xắt của cô Mã, giải thích: “Thì cô Mã cho rằng video mình quay lớp họ đánh lớp mình là cố ý thiết kế để hãm hại họ.”
Bùi Chi: “Không đến mức thiết kế để hãm hại.”
Lâm Triều Tịch: “Đúng không?”
Bùi Chi: “Nhưng đúng thật là tớ đã ngăn lớp mình lại.”
Lâm Triều Tịch: “Cậu không nhất thiết phải ra mặt mà!”
Bùi Chi nhìn cô, nói: “Tớ nghe được nửa đoạn sau.”
Tức là đoạn cô Mã giáo huấn cô.
Rõ ràng là cậu nghe thấy, còn hỏi tớ…
Thật ra Lâm Triều Tịch khá lo sợ Bùi Chi sẽ chất vấn cô khoảng thời gian sống “sa đọa”, nên cô cố tình tỏ ra hời hợt: “Cũng có gì đâu, có ai là chưa từng gặp vài giáo viên tồi tệ, không gặp thì cuộc đời không trọn vẹn.”
Bùi Chi hồ nghi nhìn cô, tia ngờ vực đó lóe lên rồi biến mất, sau đó cậu nghiêm túc nói: “Nhưng giáo viên này hình như hơi quá đáng.”
“Người trước đó mình gặp chẳng lẽ không quá đáng? Cũng bó tay còn gì, không lẽ đánh đến tận cửa người ta?”
“Ra là không đánh đến tận cửa.” Bùi Chi dừng bước, cậu hơi ngẩn ra: “Vậy vừa nãy tớ rải đường (*) là sai rồi.”
(*) (铺垫) là một loại thủ pháp biểu hiện trong văn học, tạo cơ sở hoặc làm nền, tô điểm, để làm cho sự xuất hiện của nội dung tiếp sau đó trở nên hợp lý, tất yếu, hoặc tạo ra sự tương phản, hồi hộp, hoặc xúc động để đẩy câu chuyện lên cao trào. (nene: thú thật tôi cũng không hiểu joke này của hai đứa nó lắm đâu, ai hiểu còm men mách tôi với )
Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, nhận ra Bùi Chi cho rằng cô muốn xử đám lớp 9-1 nên cố tình tiếp gót lời cô nói, khá đáng yêu nha.
Lâm Triều Tịch: “Tớ muốn đánh đến tận cửa, nhưng không biết đánh thế nào.” Cô thật thà trả lời: “Cảm giác cô Mã hơi cố chấp và bảo thủ, làm sao bắt cô ấy nghe bây giờ?”
Họ vừa đi vừa nói, đi được một đoạn thì thấy cô giáo chủ nhiệm Lý Xu đang hấp tấp chạy lại.
Có lẽ cô Lý vừa ăn cơm xong thì hay tin, tay vẫn cầm hộp cơm mới rửa sạch. Nhìn thấy họ, cô thở phào một hơi: “Sao lại bị gọi đến phòng giáo dục đạo đức?”
“Vì chuyện lớp họ đánh học sinh lớp mình trên sân bóng ạ.” Lâm Triều Tịch nói.
Lý Xu nghe vậy lại sốt sắng: “Cái gì cơ, cô Mã đúng là vô lí đùng đùng!”
Lâm Triều Tịch vội trấn an: “Chủ nhiệm Trần nói sẽ phạt lớp họ ạ.”
“Vậy thì tốt…” cô Lý nói xong, lại cảm thấy không ổn: “Nhưng con người cô Mã rất là… cô ấy nói gì với em rồi?”
“Cũng không có gì ạ, cô Mã bảo em đừng mơ được tham gia tuyển chọn thi Toán học liên trường.” Lâm Triều Tịch đáp.
Cô Lý thở phào: “Chuyện này thật ra vẫn phải để cô Mã định đoạt, cô biết em muốn tham gia, nhưng thi giữa kì cũng quan trọng, đừng để cuộc thi làm phân tâm, cứ ôn thi giữa kì cho cẩn thận trước đã.
Nghe vậy, Lâm Triều Tịch nói thẳng: “Nếu lớp mình không có tư cách tham gia, vậy bạn học Bùi Chi không không được thi rồi.”
Lý Xu sửng sốt nhìn Bùi Chi, cô khó tin: “Bùi Chi cũng muốn tham gia á?”
Lâm Triều Tịch cảm thấy giọng điệu Lý Xu cứ là lạ, cô nói: “Bạn Bùi Chi học Toán cực kì cực kì giỏi.” Cô dùng một lần hai chữ cực kì: “Lần duy nhất không đạt điểm tối đa là lần làm một bài thi cấp ba…”
Lý Xu nghẹn họng, khó tin nhìn Bùi Chi, một lúc sau mới nói: “… Nhưng bảng điểm của em?”
Bùi Chi rất thản nhiên: “Bảng điểm ở Đức không giống trong nước lắm ạ.”
Cậu nói đến là dịu dàng, nhưng sau khi nói xong câu đó, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Lâm Triều Tịch tuy không hiểu lắm, nhưng quá trình ánh mắt Lý Xu chuyển từ kinh ngạc, thích thú, đến thương tiếc cũng vô cùng rõ rệt.
“Vậy phải làm sao bây giờ…” Lý Xu khó xử nhìn bọn họ: “Nếu không có vụ đấu bóng rổ ầm ĩ, cô còn có thể giúp các em đàm phán một chút, cô Mã sĩ diện lắm.”
Mắt Lâm Triều Tịch lóe sáng: “Cô Mã sĩ diện lắm ạ?”
“Em muốn làm gì?” Lý Xu cảnh cáo: “Không được kích động, có chuyện gì để cô trao đổi, mấy đứa không được xông lên như sáng nay đâu đấy…”
“Xông thì cứ để bọn em xông cho…” Lâm Triều Tịch mỉm cười nhìn cô Lý đáng yêu của họ: “Cô yểm trợ bọn em là được.”
“Nói vớ va vớ vẩn gì đấy?”
“Trong Hoàn Châu cách cách Hoàng Thượng toàn bảo kê Tiểu Yến Tử như thế mà?” Lâm Triều Tịch cười.
——
Lúc xảy ra chuyện, phòng làm việc của giáo viên trường THCS Thực nghiệm còn khá yên bình. Các thầy cô bận bịu chấm bài, hoặc là chuẩn bị bài giảng cho giờ học chiều.
Cô Mã bị gọi đến phòng giáo dục đạo đức xử lí vấn đề bạo lực trong thi đấu của học sinh cũng đã trở lại, nhưng sắc mặt cô ta không những khó coi kinh khủng, còn khiến cả phòng làm việc áp lực lặng ngắt như tờ, căn phòng chỉ còn tiếng giấy bút sột soạt.
Lý Xu nhìn bóng lưng Mã Bình Bình, cô còn đang lo lắng chuyện Lâm Triều Tịch nói hồi trưa, không hiểu sao cứ thấy bất an.
Không nhịn được muốn thảo luận chuyện này với giáo viên Chính trị ngồi sát vách bàn, đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa cực kì vang và dứt khoát, khiến các thầy cô giáo trong phòng làm việc giật mình tỉnh táo hơn hẳn.
Giữa trưa, tinh thần các thầy cô mệt mỏi, ai nấy đều phản cảm với âm thanh vang dội như vậy.
“Mời vào.” Tổ trưởng toàn khối tuổi kiên nhẫn nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, gió mát ùa vào, hai học sinh một nam một nữ một trước một sau bước vào.
Nam sinh mặc quần áo thể thao thoải mái, hơi cúi đầu, bước đi điềm đạm; nữ sinh đi đôi giày da đen đồng nhất của trường, làn váy đong đưa, giày đen giẫm lên gạch men sứ phát ra tiếng cộp cộp.
Thấy người đến là ai, Lý Xu căng thẳng, cô vội gọi họ lại, nhưng nữ sinh nhanh chóng quay sang chớp mắt nhìn cô, làm một khẩu hình.
Hình như là “Hoàng Thượng”?
Nghĩ lại những lời cô bé nói hồi trưa, trong phút chốc, Lý Xu tự nhiên bĩnh tĩnh hơn.
Tuy cách ví von này hơi kì quái, nhưng cô bỗng hiểu được suy nghĩ của học sinh mình.
Người bọn chúng cần không phải là một giáo viên xuất sắc, mà là một giáo viên có thể yêu thương họ như người cha người mẹ.
Mà với tư cách là phụ huynh, một khi đã cưng chiều thì phải cưng chiều đến cùng.
Lý Xu bình tĩnh ngồi xuống
Khoảng thời gian cô xây dựng tâm lí, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đã đi đến trước mặt Mã Bình Bình.
Mã Bình Bình ngẩng đầu nhìn họ như gặp ma, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Triều Tịch, mặt cô đen sì như đít nồi, nhưng mang thân phận là giáo viên biết giữ mình, cô không nói gì, chỉ hỏi: “Các em đến đây có việc gì?”
Nam sinh nữ sinh nhìn nhau một cái, bạn nữ mở miệng: “Cô Mã, bọn em muốn tham gia tuyển chọn thi Toán học liên trường, xin cô hãy cho bọn em một cơ hội.”
Phòng làm việc vô cùng yên ắng, giọng nữ sinh trong trẻo vang vọng, gần như mọi giáo viên có mặt đều nghe rõ cô nói gì, ánh mắt họ nhìn đôi nam nữ này bỗng thay đổi.
Giáo viên Chính Trị ngồi trên ghế trượt qua: “Học sinh lớp cô bỗng đam mê học hành quá vậy?”
Lý Xu ra hiệu cho giáo viên Chính trị trật tự, cô hơi căng thẳng nhìn Lâm Triều Tịch và Bùi Chi.
“Lúc ở phòng giáo dục đạo đức tôi nói chưa đủ rõ ràng à?” Mã Bình Bình cố nén bực tức, ra vẻ ôn hòa nói.
“Vì cô nói quá rõ ràng, nên em cảm thấy rất khó nghe.”
“Khó nghe thì học hành cho cẩn thận, chăm chỉ chịu khó, đừng suốt ngày mơ mộng một bước lên mây!”
Lâm Triều Tịch ngắt lời: “Ban đầu em còn càm thấy vấn đề nằm ở em nên khá khó chịu, nhưng về sau em nghĩ, câu nói ‘con gái hồi nhỏ học giỏi, lớn lên là khác’ rõ ràng là có thành kiến với phái nữ, đây không phải là vấn đề ở em, mà là vấn đề ở cô. Bởi vậy em muốn chứng mình với cô, em có khả năng giành được huy chương.”
Lâm Triều Tịch nói xong một tràng, phòng làm việc lặng ngắt không một tiếng động.
Các thầy cô khó hiểu nhìn Lâm Triều Tịch, đương nhiên có người cảm thấy phát ngôn của nữ sinh này quá ngông cuồng.
Giáo viên Chính trị kéo Lý Xu, nhỏ giọng nói: “Thành tích Lâm Triều Tịch lớp cô khá kém mà nhỉ?”
Lý Xu cũng đang nghĩ chuyện này, cô không hiểu cô bé này lấy đâu ra dũng cảm, nhưng cô lại nghĩ, thân làm bậc cha mẹ, chẳng lẽ không ủng hộ con cái mình?
Vậy nên cô vẫn không nói gì.
“Tôi nói rồi, trao cơ hội cho em là quá lãng phí.” Hết lần này lần khác, Mã Bình Bình chưa từng gặp đứa con gái nào dai dẳng như cô, thật sự phiền phức, cô không do dự ném một câu như vậy.
“Em chỉ muốn được công bằng tham gia tuyển chọn.”
Mã Bình Bình cười lạnh: “Em tham gia tuyển chọn thì có ích gì, bảng điểm của em còn chưa đủ chứng minh à?”
Lâm Triều Tịch: “Bởi toán cấp hai quá đơn giản!”
Mã Bình Bình: “Mặt mũi để đâu mà nói ra được câu này!”
Nghe vậy, khuôn mặt nữ sinh cuối cùng cũng lộ ý cười nhàn nhạt, cô bình tĩnh hơn bao giờ hết.
“Em chỉ cần một cơ hội công bằng tham gia tuyển chọn, nhưng cô Mã không đồng ý. Để chứng minh năng lực học Toán của em, cô có thể chơi một ván xì dách với bọn em không?”
Cô rút bộ bài tú lơ khơ trong túi, nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài
Chương 87: Công bằng
Chương 87: Công bằng