DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài
Chương 88: Xì dách

Mã Bình Bình sững sờ, khó hiểu nhìn nữ sinh trước mặt như thể cô bị bệnh tâm thần, nhưng phần nhiều là cho rằng cô ấu trĩ.

“Xì dách?” Mã Bình Bình chất vấn: “Đây là bộ dạng học hành đàng hoàng của em đấy à, đầu óc chỉ nghĩ được dăm ba trò vô bổ của xã hội!”.

Cô Mã lập tức quay đầu: “Cô Lý, bài bạc trong trường là vi phạm nội quy trường lớp mức nghiêm trọng, học sinh lớp cô mang thứ này đến lớp mà không thu hồi à!”

Lý Xu bị rống vào mặt, nhưng Lâm Triều Tịch vẫn thản nhiên như không, cô càng chẳng có gì phải sợ.

“Em chơi bài trong trường ư?” cô hỏi Lâm Triều Tịch.

“Đâu có ạ.” Nữ sinh mỉm cười: “Em nghiên cứu Toán học, không liên quan gì đến tiền bạc cả.” 

Lý Xu nhìn Mã Bình Bình: “Cô Mã, xì dách có liên quan đến Toán học không?”

Mặt Mã Bình Bình tái xanh, trông vô cùng căng thẳng, không nói câu gì.

“Có đó ạ.” Lâm Triều Tịch trả lời hộ Mã Bình Bình: “Xì dách có rất nhiều quy tắc khác nhau, nói chung là phải xem tổng số, nhà cái sẽ lần lượt chia bài cho người chơi, ai có điểm cao nhất thì chiến thắng. Trò này thực chất dựa trên xác suất toán học.” 

Mã Bình Bình: “Biết nhiều như vậy sao thi Toán vẫn chẳng ra gì?”

“Vừa nãy em trả lời rồi ạ.” Lâm Triều Tịch ngừng lại, cô nhìn Mã Bình Bình: “Thưa cô, cô thực sự hiểu nguyên lí Toán học phía sau trò xì dách sao?” 

“Đoàng” một tiếng, Mã Bình Bình đập bàn đứng phắt dậy: “Em thái độ gì với giáo viên đấy!”

Văn phòng tức thời yên bặt, kim rơi cũng nghe rõ.

Các thầy cô trước đó còn rỉ tai thì thầm, bây giờ đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cô Mã đang trong cơn tam bành.

Bị mọi người đổ dồn ánh nhìn, cô Mã cố gắng kiềm chế: “Cô chỉ đang khuyên các em chăm chỉ học hành. Xì dách là cái thứ gì, cược một ván? Đây là việc có thể xảy ra trong trường học ư? Kể cả em giở trò đó, thế thì có thể chứng minh năng lực Toán học gì chứ, hay muốn chứng minh sau này có thể đến sòng bài cá cược?”

“Bài xì dách liên quan đến những phép tính xác xuất cực kì phức tạp, còn liên quan chặt chẽ đến khả năng tính nhẩm, nếu em luôn thắng, tức là nó chứng minh em đủ thông minh, hoặc cũng có thể do số em rất may.” Lâm Triều Tịch nói tiếp: “Trong ba điều mà nó chứng minh, bất kể giống nhau hay không, đều xứng đáng được nhận một cơ hội tham gia tuyển chọn…”

Mã Bình Bình mất kiên nhẫn ngắt lời Lâm Triều Tịch: “Em chỉ là một học sinh lại đi rủ giáo viên chơi xì dách, em thấy có được không?”

Phòng làm việc lại yên tĩnh, các thầy cô đang suy xét, ai nấy ngờ vực. Mà phản ứng đầu tiên của Lý Xu là đi tìm tổ trưởng khối họ, vị lãnh đạo to nhất trong phòng làm việc. Nhưng thầy Trương từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, như đang đắm chìm trong việc chữa bài, hoàn toàn không nghe thấy tiếng tranh chấp trong phòng làm việc.

Ngay lúc Lý Xu cân nhắc nên giúp Lâm Triều Tịch nói thế nào, cô bé lại bất đắc dĩ tự hỏi tự đáp: “Vậy thì hết cách rồi.”

Khẩu khí đó, như thể sắp đi làm một việc mình không hề muốn làm, thậm chí còn nghe ra vẻ uất ức.

——

Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vẫn chưa vang lên, theo thói quen, học sinh lớp 9-1 ngoan ngoãn ngồi trong lớp làm bài tập, Hoa Quyển ngồi bàn cuối lật sách giở vở.

Lúc nãy đội bóng rổ lớp họ ủ rũ về lớp, nhất là Trần Sở, trông khổ sở như mất cha mất mẹ, như trời đất sụp đổ.

Nhìn bộ dạng đó, hẳn là trường học đã nghiêm khắc trừng phạt tội đánh người trên sân bóng, Hoa Quyển khá bất ngờ.

“Bọn họ sao thế?” Bạn nữ cùng bàn hỏi cậu.

“Đánh người ta, bị xử phạt.”

“À, thế sao cậu không đi?”

“Vì tớ không đánh.” Hoa Quyển trả lời thản nhiên.

“Đoàng” một tiếng, một thành viên đội bóng tung cước đá văng bàn học rồi xông lên mấy bước đến trước mặt cậu, túm cổ áo, nói: “Cậu nói cái gì đấy!”

“Nói cái gì?” Hoa Quyển khó hiểu: “Nói tôi không đánh nhau.”

“Chỉ mình cậu không đánh nhau, cậu cùng một giuộc với đám lớp 13 chứ gì? Mọi người đều xông lên riêng mình cậu không có mặt, nói thật đi, có phải cậu giúp đám người kia hãm hại lớp mình không!” 

Học sinh trong lớp giật bắn mình, ai nấy câm như hến, lúc này, giọng Trần Sở cũng cất lên đúng lúc: “Đúng vậy, vì danh dự lớp mình, bọn tôi phải gồng gánh bị trừ điểm, Hoa Quyển có phải cậu nên giải thích một chút về quan hệ giữa cậu và tên học sinh chuyển trường lớp 9-13 kia, còn cả Lâm Triều Tịch nữa?”

“Giải thích cái gì?” Hoa Quyển cười: “Là kiểu quan hệ mà nếu họ có bắt nạt các người, tôi chắc chắn cũng sẽ giúp họ đó.”

“Vãi cái thằng ngu này!” Một học sinh trong lớp trợn tròn mắt, tay nắm thành quyền muốn đấm vào mặt Hoa Quyển.

“Ồ, thế này có được coi là bắt nạt người khác không?” 

Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của nữ sinh vang lên từ phía cuối lớp, tiếng “ồ” đó ngọt lịm, còn mang hàm ý giễu cợt, rất giống một ly nước chanh chua chua ngọt ngọt.

Hoa Quyển ngẩng phắt, hai tên đầu sỏ xuất hiện ở cuối lớp họ, ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trông thái độ cực kì giống đến đánh nhau.

Như sợ trông chưa đủ oán hận, Lâm Triều Tịch nhìn cậu: “Cậu ta đánh cậu à, cần tớ mách giáo viên không?”

Hoa Quyển: “Nhờ phúc cậu chứ ai!”

“Được rồi được rồi, đừng tức mà.” Lâm Triều Tịch vừa nói, vừa vô tư bước vào lớp họ.

Lại gặp lại Lâm Triều Tịch, Trần Sở tức tối nghiến răng ken két, cậu bước đến chặn Lâm Triều Tịch, còn gượng gạo tỏ ra chững chạc: “Bạn học, giờ là lúc tự học buổi trưa, xin dừng làm ảnh hưởng việc học của các bạn lớp tôi.”

“Tôi không đến làm phiền lớp cậu, tôi đến là để dạy các cậu học bài đấy.” Lâm Triều Tịch vừa nói, vừa rút bộ bài tú lơ khơ vứt lên mặt bàn, hỏi: “Biết chơi xì dách không?”

Trần Sở: “Mời bạn rời khỏi phòng học lớp mình, nếu không tôi sẽ gọi giáo viên đến xử lí cậu.”

Lâm Triều Tịch mặc kệ Trần Sở, cô ngẩng đầu nhìn quanh lớp 9-1, hỏi tất cả mọi người: “Có muốn xì dách với tôi không?”

Lớp học yên ắng, mọi người không hiểu chuyện gì, nhưng nghe đến xì dách, rất nhiều học sinh tỏ ra hứng thú.

Nhưng vì thái độ của Trần Sở và vụ sân bóng sáng nay, thái độ của họ với Lâm Triều Tịch tương đối dè dặt, hay nói đơn giản là không biết chơi.

Trần Sở: “Đừng có đeo bám ở lớp tôi.”

“Cậu chẳng khác gì giáo viên lớp cậu, quá khô khan.” Lâm Triều Tịch lẩm bẩm.

“Trương Chí, cậu đi tìm…”

Trần Sở vung tay lên, còn chưa kịp nói ra ba chữ “chủ nhiệm Mã” thì góc trong lớp có người đứng dậy.

Chương Lượng rất gầy, biểu cảm lạnh lùng, bộ dạng khó ưa, nhưng cậu ta bước từng bước tới trước mặt Lâm Triều Tịch, sau đó hỏi Bùi Chi đứng đằng sau, một Bùi Chi mờ nhạt như không tồn tại, cậu ta nói: “Rốt cuộc các cậu đến đây để làm gì?”

Bùi Chi: “Đến chơi xì dách với các cậu.”

“Các cậu lại muốn bày trò quái quỷ gì nữa!” Chương Lượng quay đầu hét vào mặt Lâm Triều Tịch.

Lâm Triều Tịch hơi kinh ngạc với sự bất công này, nhưng cô trầm ngâm một hồi, như đang nghĩ xem trò chơi Toán học này từ đâu mà ra, cuối cùng trả lời Chương Lượng: “Hình như là tôi học theo cậu mà?”

Chương Lượng: …

Cô đang ám chỉ lần Chương Lượng nằng nặc đòi chơi trò bốc đá hồi tiểu học, trong lớp có vài người biết chuyện, họ đều cảm thấy đáp án này quá hoàn hảo. 

Một lúc sau, Lâm Triều Tịch phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Muốn chơi không?”

“Ai làm nhà cái?” Chương Lượng hỏi ngược lại.

“Tôi?”

“Được.”

Đoạn đối thoại diễn ra ở cửa sau, thấy tình hình này, Hoa Quyển đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhường chỗ cho họ.

Lâm Triều Tịch ngồi xuống, Chương Lượng đứng đó, cô nhìn bộ tú lơ khơ mình mang đến, nói: “Xì dách ở mỗi vùng khác nhau sẽ chơi theo luật khác nhau, chúng ta quy định thế này đi, nhà cái rút hai lá một ngửa một úp, người chơi phải lật toàn bộ, tôi phát bài trước, thử một ván không?”

Lâm Triều Tịch nói với âm lượng vừa phải, nhưng rất chậm rãi và thanh thoát, những học sinh khác quanh đó thấy tò mò, họ lần lượt nhìn về phía này.

“Được.” Chương Lượng nói: “Cậu giảng quy tắc, để công bằng thì ván này không tính.”

“Được.”

“Đề nghị mấy cậu không chơi bài trong lớp, ảnh hưởng những bạn khác học tập!”

Lâm Triều Tịch và Chương Lượng không để vào mắt, họ chuẩn bị bắt đầu. Thấy một màn này, Trần Sở chạy tới vỗ bàn giáo huấn.

“Làm phiền hả?” Lâm Triều Tịch nhìn ngó xung quanh, bắt gặp những ánh mắt đầy thích thú.

“Thế ra ngoài.” Chương Lượng nói.

“Ờ.”

Nói xong, hai người họ cùng lúc đứng dậy ra khỏi lớp.

Trong lớp chẳng ai thèm làm bài tập, bọn họ đều bị Lâm Triều Tịch và Chương Lượng thu hút, thấy họ đứng dậy, lớp học ngay lập tức vang lên tiếng động xê dịch bàn ghế.

Tuy Lâm Triều Tịch và Chương Lượng chẳng ưa gì nhau, giao tiếp giữa hai người luôn càng ngắn càng tốt, nhưng về phương diện chọc tức Trần Sở, họ lại rất ăn ý.

Ra khỏi lớp học, không cần một lời nói hay ánh mắt nào bảo nhau, họ đồng thời ngồi bệt trên nền đất ngoài cửa lớp.

Đám con trai nhanh chóng vây lại, bọn con gái cũng thò đầu qua cửa sổ hóng hớt.

Lâm Triều Tịch và Chương Lượng liếc nhau, sau đó nhìn sàn đất, sắc mặt Lâm Triều Tịch cứng đờ, bầu không khí ngưng lại.

Hoa Quyển kinh ngạc, tuy đã bày biện tư thế đâu ra đấy, nhưng cô lại quên mất không cầm theo bộ bài.

Lúc này, Bùi Chi khom lưng, rất tự nhiên đặt bộ bài tú lơ khơ xuống sàn nhà rỗng tuếch trước mặt cô, như em trai mang bài, làm dịu sự lúng túng.

Lâm Triều Tịch ngại ngùng cười với cậu, Bùi Chi gật gật đầu, đại công cáo thành xong thì lui về ở ẩn.

“Bản chất trò xì dách so với nhưng trò khác là trong bộ bài, JQK được tính là 10, A tính là 1 hoặc 11, số trên những lá bài khác là điểm của chính nó, ví dụ 2 là 2, v.v. Mục tiêu của người chơi là làm cho tổng điểm tất cả các lá bài của họ lớn hơn nhà cái nhưng nhỏ hơn hoặc bằng 21, bởi nếu vượt quá 21 thì là bài Quắc và sẽ mất sạch tiền cược.

Ngón tay trắng ngần bóc bộ tú lơ khơ rồi rút bài trong hộp ra đảo, đảo bài xong, cô phát cho Chương Lượng 1 lá “2”, lại tự phát cho mình một lá đặt úp, cứ như vậy phát xong hai lá…

Hai lá bài trước mặt Lâm Triều Tịch là: Một lá đặt úp không rõ số điểm “X”, và một lá “5”.

Còn trong tay Chương Lượng là một lá “2” và một lá “7”.

Lâm Triều Tịch: “Bây giờ có thể chọn bốc bài tiếp hoặc không, nếu cậu không muốn bốc tiếp thì cậu phải đảm bảo điểm của mình nhỏ hơn 21 và không bị “Quắc”, nhưng đồng thời rất có khả năng sẽ thua tôi, bởi dù gì thì tôi cũng sẽ bốc tiếp.”

“2+7=9, kể cả bốc được 10 thì tổng bài của tôi vẫn không đến 21.” Chương Lượng rất không kiên nhẫn.

Lâm Triều Tịch phát cho Chương Lượng một lá bài rồi nói: “Tôi cũng lựa chọn bốc tiếp.” 

Chương Lượng: “Cậu lắm lời thế làm gì, dạy xì dách tại chỗ đấy à?”

“Cậu biết quy tắc cô ấy nói không?”

“Hình như quên mất rồi, để xem cái đã…”

Học sinh xung quanh châu đầu ghé tai.

Lâm Triều Tịch: “Người đâu mà chẳng thân thiện gì cả, dạy các bạn khác chơi chút thì sao?”

Chương Lượng: “Lắm lời thật.”

Lâm Triều Tịch mặc kệ cậu ta, tiếp tục phát bài và phổ biến cách chơi.

Đám người bàn tán ầm ĩ, Hoa Quyển lùi ra sau, vừa quay đầu thì thấy Bùi Chi đang ngồi ở chỗ cậu, trông hơi buồn ngủ, bộ dạng uể oải.

Hoa Quyển lặng lẽ bước tới kéo Bùi Chi hỏi: “Sao cậu ấy nói năng gãy gọn thế nhỉ?”

“Nghe đồn hai năm nay xem rất nhiều phim truyền hình, diễn xuất thăng cấp rồi.” Bùi Chi đáp.

“Phim thần tượng thì thăng cấp con khỉ gì!”

Bùi Chi nhún nhún vai, hiếm hoi thể hiện thái độ “tôi cũng chịu”.


Tác giả có lời muốn nói:

Chương này viết chậm ơi là chậm, tốn bao nhiêu công tìm hiểu quy tắc trò Xì dách, bởi vì cách chơi trên Baidu, trong sách, trong phim… không giống cách tôi hay chơi, sau đó phát hiện ra, ờmmm thì ra là mỗi vùng chơi một kiểu… Văn hóa đánh bài quả thực tinh thâm uyên bác… Cuối cùng tổng hợp từ phim ảnh và đủ thứ nhân tố khác, tôi quyết định nhặt một kiểu chơi, đừng bắt bẻ cách chơi của tôi và Baidu không giống nhau nha ><

Đọc truyện chữ Full