DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 69: Cỗ Quan Tài Rỗng Dẫn Tới Huyết Án ( Hai )



Trong phòng không ánh nến, rất tối.
Phượng Khinh Vũ rón rén đi vào trong phòng, nín thở trầm ngâm, nghiêng người nghe.
"Phượng Ngạn Tân, ngươi buông ta ra!" Tiếng quần áo bị xé rách kèm theo tiếng thét chói tai của cô gái xa xa đưa tới, bởi vì cách xa, cho nên thanh âm rất mơ hồ.
Phượng Khinh Vũ nhíu nhíu mày, tới gần tủ treo quần áo, sau đó đứng lại, cẩn thận nhìn .
Khe hở trong tủ quần áo có ánh sáng mơ hồ, kèm theo tiếng thét chói tai của cô gái truyền vào tai Phượng Khinh Vũ. Chỉ là thanh âm cách khá xa, cho nên nghe rất mơ hồ.
Phượng Khinh Vũ tò mò dời tủ quần áo đi, phía sau thế mà có một đường hầm.
Phượng Khinh Vũ bước xuống cầu thang, lúc này, tiếng thét chói tai của Phượng Thanh Di truyền rõ vào trong tai Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ bước nhanh hơn, trước mắt càng ngày càng sáng, bước thật nhanh xuống bậc thang, liền nhìn thấy một màn làm cho nàng hết sức phẫn hận.
Áo Phượng Thanh Di bị xé nát, lộ ra da thịt bạch ngọc, nàng đã chạy vội tới bên bàn, mà Phượng Ngạn Tân đang muốn nhào lên.
"Phụ thân, ngươi ở đây làm gì?"
Thân hình Phượng Ngạn Tân bỗng dưng dừng lại, mà Phượng Thanh Di cũng nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, trên mặt mang theo kinh hoàng. Phượng Khinh Vũ đứng ở cửa ám thất, bị một màn này dọa đến khiếp sợ ngây ngẩn cả người.
Phượng Ngạn Tân phản ứng kịp, chợt chau chặt chân mày, lạnh lùng nói: "Vũ nhi, sao ngươi lại vào đây! ?"
Vũ nhi! ?
Phượng Thanh Di nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, lẩm bẩm: "Vũ nhi, con là Vũ nhi!"
Trong thanh âm có kích động khó tả.

Ánh mắt Phượng Khinh Vũ lóe lên một cái, nhìn khuôn mặt Phượng Thanh Di rất giống mình, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó.
"Nàng là mẹ ta?" Phượng Khinh Vũ chạy vội về phía Phượng Thanh Di.
Nước mắt lay động trong mắt Phượng Thanh Di, nàng nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Khinh Vũ, mặc cho Phượng Khinh Vũ ôm lấy mình. Nàng đã khóc không thành tiếng, chỉ không ngừng gật đầu.
"Mẹ, mẹ không chết, thật sự là quá tốt!" trên mặt Phượng Khinh Vũ vẫn là nước mắt, lại vui mừng khác thường.
Phượng Ngạn Tân chau mày, hắn biết Phượng Khinh Vũ có võ công, liền thừa dịp hai người nhận mặt, chạy về phía cầu thang. Mới vừa chạy đến đầu hành lang, liền nghe một tiếng quát ngắn truyền đến.
"Phụ thân, ngươi không phải muốn giải thích một chút sao?" Phượng Khinh Vũ xoay người, lạnh lùng nhìn Phượng Ngạn Tân.
Phượng Ngạn Tân tự biết đã không có cách nào chạy trốn, chỉ đành xoay người tiến lên chất vấn Phượng Khinh Vũ, lạnh lùng thốt: "Ta có gì phải giải thích. Hừ, ngươi tốt nhất hỏi mẫu thân của ngươi, nếu không phải là ta, mười bảy năm trước nàng đã chết!"
Phượng Khinh Vũ nghe vậy ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Thanh Di.
Phượng Thanh Di lạnh lùng tiến lên nhìn Phượng Ngạn Tân, chậm rãi nói: "Đúng, không có ngươi, mười bảy năm trước xác thực ta không có cách nào chạy trốn độc thủ của Tông Chính Hạo Chi, nhưng, cũng là ngươi, làm cho ta mười lăm năm nay sống không bằng chết, trải qua những ngày tháng không thấy mặt trời."
Tông Chính Hạo Chi! ?
Chuyện này cư nhiên lại cùng có liên quan đến Minh Đế.
Chẳng lẽ Minh Đế biết mẫu thân nàng có quan hệ với phụ thân Tông Chính Kính Chi, cho nên mới muốn hạ độc thủ sao? Vậy tại sao hắn không hạ độc thủ với cô. Ừ, đúng rồi, có lẽ hắn thật sự cho rằng cô là nữ nhi ruột thịt của Phượng Ngạn Tân!
"Ta là vì bảo vệ nàng!" Phượng Ngạn Tân vẫn vì mình phản biện.
"Hừ! Bảo vệ! Ngươi thật sự bảo vệ ta sao..., mười lăm năm này có bao nhiêu cơ hội đưa ta đi, để ta cách xa nơi Kinh Thành đầy thị phi này!" Phượng Thanh Di cười lạnh, phản bác.
Sắc mặt Phượng Ngạn Tân càng ngày càng đen. Hắn nhốt Phượng Thanh Di trong phòng tối này xác thực có tồn tại lòng riêng. Kể từ đêm tân hôn, Phượng Thanh Di cự tuyệt cùng phòng cho tới nay, hắn liền quyết định, nhất định phải lấy được lòng của nữ nhân này.
"Bất kể là như thế nào, Phượng Ngạn Tân, phải uất ức ngươi ở lại chỗ này trước!" Phượng Khinh Vũ cũng không rãnh nói nhảm với Phượng Ngạn Tân. Nếu đã xé rách mặt, nàng cũng không cần thiết giả mù sa mưa gọi Phượng Ngạn Tân là phụ thân nữa.
. . . . . .
Phượng Khinh Vũ điểm huyệt của Phượng Ngạn Tân, đóng cửa ám thất, cùng Phượng Thanh Di lặng lẽ tới trạch viện của Phượng lão phu nhân.
"Bà ngoại, người xem ai tới này?" Phượng Khinh Vũ cũng không gõ cửa, cắm đầu cắm cổ đẩy cửa vào.
Phượng lão phu nhân còn chưa ngủ, đang nhìn bộ y phục trước kia của Phượng Thanh Di mà ngẩn người. Nghe được tiếng Phượng Khinh Vũ, bà vội vàng đem y phục nhét xuống, ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy Phượng Thanh Di, bà không dám tin đứng dậy, đôi môi giật giật, không biết bao lâu mới nói: "Di nhi?" Theo động tác đứng lên của nàng, bộ y phục kia cũng rơi xuống đất.
Phượng Thanh Di liếc mắt nhìn bộ y phục rơi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phượng lão phu nhân, nước mắt ngân ngấn: "Mẫu thân!"
"Di nhi, Di nhi, là của Quỷ Hồn của con trở lại nhìn ta sao?" Phượng lão phu nhân kích động tiến ra đón.
"Bà ngoại, mẹ chưa chết!" Phượng Khinh Vũ tranh thủ thời gian giải thích.
Phượng lão phu nhân ôm lấy Phượng Thanh Di. Phượng lão phu nhân nén lệ, không biết bao nhiêu lần quan sát Phượng Thanh Di, nói: "Có tay có chân còn có bóng dáng, Di nhi con quả thật không chết, ha ha, thật tốt thật tốt!"
"Khiến mẫu thân vì hài nhi mà lo lắng, là Di nhi không tốt!" Phượng Thanh Di hít mũi một cái, nói.
"Mấy năm nay rốt cuộc con ở đâu? Năm đó ta tận mắt thấy con hạ táng, sao lại thế này?" Phượng lão phu nhân thủy chung không hiểu cái quan tài rỗng kia là xảy ra chuyện gì. Bà rõ ràng chính mắt chứng kiến Phượng Thanh Di hạ táng .
Phượng Thanh Di liền đem chuyện Phượng Ngạn Tân làm sao phục nàng uống thuốc giả chết. Hạ táng rồi lại lấy nàng ra khỏi quan tài, sau đó nhốt nàng trong phòng tối mười lăm năm, đầu đuôi tất cả nói một lần.
Mẹ con, tổ tôn ba người thổn thức một hồi.
Ba người nói xong không sai biệt lắm, Phượng Khinh Vũ liền đem chuyện Thẩm Kính Chi còn sống, hơn nữa đã trở lại Long thành nói cho Phượng Thanh Di. Phượng Thanh Di nghe vậy vui vô cùng, lúc này liền muốn đi gặp Thẩm Kính Chi.
Trải qua phen giày vò này, trời cũng sắp sáng rồi. Phượng Khinh Vũ liền an bài xe ngựa, chuẩn bị cùng Phượng Thanh Di đi gặp Thẩm Kính Chi.

. . . . . .
Lúc Phượng Khinh Vũ và Phượng Thanh Di lên xe ngựa rời khỏi cửa chính Phượng phủ, một thân nhỏ nhắn lạnh lùng liếc xe ngựa của các nàng một cái, sau đó đi tới ám thất.
Phượng Ngạn Tân bị Phượng Khinh Vũ điểm huyệt đạo, ngồi ở trong phòng tối trên giường không thể động đậy, trong bụng không khỏi âm thầm hối hận, không nên sơ ý khiến Phượng Khinh Vũ phát hiện ám thất như vậy. Bây giờ hắn rơi vào tay Phượng Khinh Vũ, dựa vào việc hắn nhốt Phượng Thanh Di mười lăm năm, Phượng Khinh Vũ sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn không biết võ công, cũng không thể tự cứu.
Ước chừng qua hai canh giờ, lúc Phượng Ngạn Tân sắp ngủ mất, phía trên ám thất bỗng truyền đến tiếng vang có người đang đẩy tủ quần áo.
Chẳng lẽ là Phượng Khinh Vũ quay lại?
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền đến, một bóng dáng giọi vào mắt Phượng Ngạn Tân.
Phượng Ngạn Tân bị điểm á huyệt, nhìn người tới, hắn kích động muốn mở miệng, lại không phát ra thanh âm nào.
Bóng dáng nhỏ nhắn đi tới trước mặt Phượng Ngạn Tân, tay chỉ khẽ phất, Phượng Ngạn Tân lại cảm thấy cổ họng khô khốc giảm bớt, hắn có thể nói chuyện.
"Ca nhi, mau cứu cha!"
Người tới chính là Phượng Khinh Ca! Chỉ là Phượng Ngạn Tân không nghĩ đến, Phượng Kinh Ca căn bản không biết võ công, tại sao lại có thể giúp hắn giải huyệt.
Phượng Kinh Ca nhướng môi lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt chớp động, tay lại phất một cái, Phượng Ngạn Tân liền có thể động.
"Ca nhi, thật may là con đến, bằng không cha liền. . . . . ." Nói tới đây Phượng Ngạn Tân chợt nhớ tới một chuyện, hắn nhìn Phượng Kinh Ca, trong mắt lộ ra nghi ngờ, "Làm sao con biết là cha ở chỗ này?"
"Ta thấy được Phượng Khinh Vũ cùng Phượng Thanh Di ngồi vào xe ngựa xuất phủ rồi ! Họ đi gặp Thẩm Kính Chi!"
"Thẩm Kính Chi?" Phượng Ngạn Tân kinh hãi, "Hắn vẫn còn sống sao?"
"Hắn chẳng những còn sống, còn sống tốt hơn ngươi, hắn đã nhận Phượng Khinh Vũ rồi !" Phượng Kinh Ca lạnh lùng liếc Phượng Ngạn Tân.
"Ngươi không phải là Ca nhi, ngươi rốt cuộc là ai?" Phượng Ngạn Tân rốt cuộc phát giác ra chỗ không thích hợp của ‘ Phượng Kinh Ca ’, chất vấn.
‘ Phượng Kinh Ca ’ cười ha hả, lạnh lùng nói: "Ngươi chớ xía vào ta là ai, hiện tại quan trọng nhất là đối phó với Phượng Khinh Vũ cùng Thẩm Kính Chi!"
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, cửa Phượng phủ phủ liền mở ra, từ bên trong có một chiếc xe ngựa bình thường lại ra. Xe ngựa một đường tới Lục ỷ các Thanh Chu Tước.
Trong xe ngựa, Phượng Thanh Di đã thay áo ngồi đối diện Phượng Khinh Vũ trong toa xe.
"Vũ nhi, con xem bộ dáng mẹ như vậy được không?" Phượng Thanh Di hốt hoảng sửa sang lại quần áo, lại sửa tóc một chút, thoạt nhìn vô cùng bối rối.
Phượng Khinh Vũ đè tay Phượng Thanh Di xuống, cười nói: "Mẹ, mẹ đã rất đẹp rồi ! Phải tự tin, biết không?"
Phượng Thanh Di mười lăm năm không thấy mặt trời, mà mới vừa ra khỏi ám thất, liền nghe Phượng Khinh Vũ nói Thẩm Kính Chi còn sống, cũng đã quen biết nàng. Nàng thật vui vẻ. Vừa hay, hôm nay phải đi gặp Thẩm Kính Chi, nàng vừa khẩn trương vừa sợ.
"Ừ. Vũ nhi, con nói cha con, hắn sẽ không ghét bỏ mẫu thân chứ?" Phượng Thanh Di còn hoang mang trong lòng.
"Sẽ không, mẹ, cha đối với mẹ vẫn thâm tình lắm! Hơn nữa, mẹ một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy, cha thấy mẹ yêu thích không thôi!" Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, an ủi.
Dọc theo đường đi, Phượng Khinh Vũ đều vẫn luôn động viên Phượng Thanh Di, rốt cuộc, xe ngựa chạy nhanh đến Lục ỷ các.
Phượng Thanh Di theo sát sau lưng Phượng Khinh Vũ tiến vào Lục ỷ các.
"Di nhi!" Một tiếng gọi tràn ngập kích tình cùng mừng rỡ truyền tới từ đầu hành lang lầu hai. Thẩm Kính Chi nhìn Phượng Thanh Di dưới lầu, gương mặt tuấn tú dâng lên ửng hồng.
Phượng Thanh Di ngẩng đầu liền đón nhận một đôi mắt thâm tình vô hạn, cùng khuôn mặt làm nàng nhớ thương, mắt đột nhiên nóng lên, nước mắt lập tức tràn lan, mơ hồ.
Môi nàng run run, lại run run, rốt cuộc vô cùng khó khăn kêu lên: "Kính!"
Một tiếng Kính này bao hàm 17 năm tương tư tình nghĩa, Phượng Thanh Di nói vừa dứt, nước mắt liền không nghe theo lời sai sử rơi xuống, lướt qua gương mặt, rơi xuống cổ áo.

Kính! Đây là tước hiệu Phượng Thanh Di đặt cho hắn, bao nhiêu năm nay không có nghe người kêu lên!
Thẩm Kính Chi cũng nhịn không nổi nữa, lệ nóng quanh tròng. Tạch tạch tạch, hắn nhanh chóng chạy xuống lầu, một tay ôm Phượng Thanh Di vào ngực, ôm thật chặt, như chỉ sợ nàng lại biến mất ở trước mắt mình.
Phượng Thanh Di cũng ôm Thẩm Kính Chi thật chặt, nước mắt mơ hồ tầm mắt, nàng đem mặt chôn vào ngực của hắn, lớn tiếng khóc. Vừa khóc, giống như hoàng hà vỡ đê, khó có thể ngừng. Nàng muốn đem 17 năm yêu cùng hận, khóc cho sạch sẽ.
Trên hành lang lầu hai, A Dao không nhúc nhích đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn một màn lầu dưới. Chỉ là liếc mắt nhìn, nước mắt liền chảy đầy mặt, nàng không phải cảm động thay bọn họ, mà là thương tâm. Phượng Thanh Di trở lại, nàng cũng không còn cơ hội nữa.
Phượng Khinh Vũ nhìn cha mẹ đ ộng tình ôm nhau một màn, trong mắt không khỏi cũng có chút chá. Nàng xoa xoa mắt, thối lui đến trong góc. Vừa nhấc mắt lại vô tình quét qua hình ảnh A Dao lệ rơi đầy mặt thâm tình nhìn chằm chằm phụ thân, không khỏi buồn cho một người thâm tình, đáng tiếc yêu người không nên yêu.
Thẩm Kính Chi cùng Phượng Thanh Di ôm nhau một lúc lâu, chờ tiếng khóc của nhau lắng xuống, Thẩm Kính Chi nhẹ nhàng nâng mặt Phượng Thanh Di, nói: "Di nhi, thật xin lỗi!"
"Không có, Kính, ta không trách chàng, chàng cũng là bất đắc dĩ!" Phượng Thanh Di đã nghe được nguyên nhân vì sao năm đó Thẩm Kính Chi đi mà không từ biệt, cho nên nàng không trách hắn.
"Di nhi, nàng vẫn đẹp như thế, nàng xem, ta đã già rồi!" Thẩm Kính Chi sờ sờ tóc mai của mình, nơi đó có một đám tóc bạc.
"Nào có, Kính vẫn là Kính năm đó!" Phượng Thanh Di cười rộ lên, ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc mai của Thẩm Kính Chi, chậm rãi chuyển qua lông mày, chuyển qua mắt, chuyển qua mũi, chuyển qua môi, đem cả khuôn mặt hắn mô tả lại lần nữa, lúc này mới rút ngón tay lại.
"Ầm!" A Dao lảo đảo lui về phía sau, lại đụng phải bình hoa to bên tường. Bình hoa bị đụng vỡ nát phát ra tiếng vang khổng lồ, hấp dẫn tầm mắt ba người lầu dưới.
A Dao hoảng sợ đón nhận ánh mắt Thẩm Kính Chi, không khỏi động tầng cảm xúc sâu nhất dưới đáy lòng. Nàng không nói câu nào, liều mạng chạy lên lầu ba, chạy trối chết, chật vật không chịu nổi.
Thẩm Kính Chi nhìn bóng lưng A Dao, thầm than trong lòng. A Dao ở bên cạnh hắn hơn mười năm, sao hắn có thể không biết tâm ý của nàng, chỉ là cho tới nay vẫn làm như không thấy, làm bộ như không hiểu thôi.
Kiếp này hắn chỉ thích Phượng Thanh Di, A Dao, nhất định phải cô phụ!
"Kính, nàng là?" A Dao đối với Thẩm Kính Chi yêu say đắm, cho dù ai cũng nhìn ra được, không lý nào Phượng Thanh Di không nhìn ra. Nghĩ đến vài chục năm nay nàng không có ở bên cạnh hắn, mà là cô gái kia, trong lòng nàng không khỏi có chút chua chua, nói ra lời cũng có chút ghen tuông.
"Nàng chỉ là một tỳ nữ của ta mà thôi!" Thẩm Kính Chi nghe ra Phượng Thanh Di ghen tuông, mỉm cười giải thích, "Ta đối với nàng, tựa như đối với muội muội của mình, Di nhi, ghen sao?"
"Người nào ghen! ?" Phượng Thanh Di xoay đầu, trong lòng lại rất vui vẻ.
"Ai da, cha mẹ, ta còn ở chỗ này! Các người tâm tình thì giữ lại cho buổi tối từ từ nói a!" Phượng Khinh Vũ thấy hai người cuối cùng cũng từ cảm xúc bi thương khôi phục lại, liền cười nói.
Phượng Thanh Di nghe vậy đỏ bừng mặt, mím môi không nói, chỉ len lén liếc về phía Thẩm Kính Chi. Thẩm Kính Chi cười ha hả, nói: "Vũ nhi, tới đây!"
Phượng Khinh Vũ theo lời đến gần, Thẩm Kính Chi ôm nàng vào trong ngực, tay trái ôm cả Phượng Thanh Di, cười nói: "Chúng ta người một nhà rốt cuộc đoàn tụ! Về sau không cách xa nhau nữa!"
Phượng Khinh Vũ cùng Phượng Thanh Di lớn tiếng đáp ứng.
Lúc này, một cái bóng đen đi nhanh vào, chính là Ma Môn Dạ Kiêu Vệ.
"Chủ tử, Phượng Ngạn Tân mang theo một đám người vây quanh Lục ỷ các rồi !"
"Cái gì?" Thẩm Kính Chi hô to.
"Ngươi nhìn kỹ chứ?" Phượng Khinh Vũ càng khiếp sợ hơn, rõ ràng nàng và Phượng Thanh Di đã nhốt Phượng Ngạn Tân trong phòng tối. Làm sao hắn có thể đi ra ngoài, mà sao lại tới nhanh như vậy?
"Tông Chính Kính Chi, các ngươi đã bị bao vây, còn không mau thúc thủ chịu trói đi!" Thanh âm Phượng Ngạn Tân lạnh như băng mang theo một tia cười giễu chậm rãi từ ngoài cửa truyền vào.


Đọc truyện chữ Full