DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 70: Mật Đạo Dẫn Tới Huyết Án



"Tông Chính Kính Chi (*), các ngươi đã bị bao vây rồi, nên mau mau đưa tay chịu trói đi!" Phượng Ngạn thanh âm lạnh như băng lời nói mang ý cười ti tiện từ ngoài cửa truyền đến.
(*) bình thường trong nguyên bản vẫn là Thẩm Kính Chi. Nhưng lần này nguyên bản lại sửa thành Tông Chính Kính Chi. Đây là dụng ý của tác giả nên mình không sửa lại
Phượng Khinh Vũ vặn lông mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, muốn bọn họ thúc thủ chịu trói, nói nghe dễ dàng như vậy, Phượng Ngạn phải chăng đầu óc có chỗ hư rồi sao?
Chỉ có Phượng Thanh Di vẻ mặt lo lắng, nhìn về phía Tông Chính Kính Chi đang đứng bên cạnh.
"Nàng cứ chờ xem một chút!" Tông Chính Kính Chi nhìn Phượng Thanh Di với một ánh mắt yên tâm, đưa nàng cùng Phượng Khinh Vũ tới bên ngoài tầng lầu Lục Ỷ Các, nhìn xuống, quả thấy Phượng Ngạn mang theo một lũ người cao lớn hùng hùng hổ hổ đứng dưới lầu kêu gào.
Thấy Tông Chính Kính Chi chi mang theo mẹ con Phượng Khinh Vũ đứng ở trên tầng gác, Phượng Ngạn tức càng thêm tức, thế nhưng hắn lại cố ý hừ lạnh nói: "Tông Chính Kính Chi, không nghĩ tới ngươi có một ngày cũng rơi vào trong tay ta đúng không?" Ánh mắt hắn nhìn Tông Chính Kính Chi, tựu như đang nhìn một người sắp chết, theo ý hắn, Tông Chính Kính Chi hiện tại dù mọc cánh cũng khó lòng trốn thoát.
"Ngươi xác định ngươi không có nói sai ?" Tông Chính Kính Chi không muốn nhiều lời cùng Phượng Ngạn, có những kẻ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình hành động thật sự là rất buồn cười, thật coi hắn dày công xây dựng nuôi dưỡng Ma Môn cùng Dạ Kiêu vệ suốt 17 năm dễ đối phó thế này sao? Lại cũng chính nam nhân này, đem Di nhi của hắn nhốt tại ám thất 15 năm qua. Nghĩ tới đây Tông Chính Kính Chi hai bàn tay nắm chặt thành quyền, nhìn Phượng Ngạn, ánh mắt âm lãnh lạnh lùng.

"Phượng Ngạn, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy kẻ không bằng khoai lang thối này, cũng có thể ngăn chúng ta lại ?" Phượng Khinh Vũ bật cười, nàng cho tới bây giờ cũng biết Phượng Ngạn không có đầu óc, nhưng lại không nghĩ đầu hắn rỗng đến mức này.
"Ngươi. . . . . ." Bị xem thường, Phượng Ngạn sắc mặt thật khó coi, nhưng nhìn lại đám người cao lớn sau lưng, tuy có chút lo lắng, hắn vẫn hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì cứ thử xem đi!" Hắn cũng không tin, trong tay mình có tới vài trăm người, lại bắt không nổi Tông Chính Kính Chi.
Hắn mặc dù biết Phượng Khinh Vũ có võ công, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hai người này muốn mang theo một nữ nhân không biết võ như Phượng Thanh Di thoát khỏi mấy trăm người của hắn, e rằng, không dễ dàng gì?
So sánh với vẻ tự đắc trên khuôn mặt Phượng Ngạn, Tông Chính Kính Chi lại có vẻ trấn tĩnh vô cùng, khóe miệng hắn chứa đựng tia cười như có như không, nhìn Phượng Ngạn, ánh mắt khẽ động, tự có Dạ Kiêu vệ ẩn ở trong bóng tối chờ hắn ra lệnh.
Chờ tới lúc Phượng Ngạn kịp phản ứng, mới phát hiện mình đã bị một Dạ Kiêu vệ nhấc lên, mang hắn một đường phi tới Lục Ỷ Các đưa hắn trước mặt Tông Chính Kính Chi cùng Phượng Khinh Vũ. Phượng Ngạn bị Dạ Kiêu vệ kia hung hăng ném xuống, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đến vặn vẹo.
"Tông Chính Kính Chi . . . . ." Phượng Ngạn khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ, nhưng lời nói lại chứa đựng sự tức giận, hắn đang muốn giận dữ mắng mấy câu, lại bị Dạ Kiêu vệ sau lưng đá một cước, đau đến nỗi hắn ngũ quan một hồi vặn vẹo, lập tức cũng không dám mở miệng nữa.
Thẩm Kính Chi (*) căn bản cũng không muốn phí lời dây dưa, theo ý hắn, thứ tiểu nhân như Phượng Ngạn căn bản không xứng khiến hắn tổn hao tâm trí, nhưng hắn vẫn cấp cho người này chút giáo huấn: "Bắt giặc phải bắt vua trước, chiêu này ở nơi nào cũng áp dụng, ngươi bây giờ còn có lời gì để nói ?"
(*) đoạn này trong nguyên tác lại là Thẩm Kính Chi mình cũng loạn lên luôn rồi @[email protected]
Lời tuy nói như thế, nhưng Phượng Ngạn được gọi là ‘ vương ’, trong mắt hắn thật sự không coi là cái gì, Thẩm Kính Chi từ trên cao nhìn xuống Phượng Ngạn, hiện tại Phượng Ngạn bị hắn bắt được, còn dám nói ra lời uy hiếp gì? Mới lúc trước còn hùng hổ như vậy bây giờ chẳng nhìn ra chút nào.
Phượng Ngạn đương nhiên cố biện minh cho mình, tự nói mình vài năm nay thay Tông Chính Kính Chi hắn dưỡng lão bà nuôi đứa bé, nhưng hiện giờ lại bị đối xử thế này? Thật là một tiểu nhân.
Trên thế giới quả là loại người ích kỷ vô độ, Phượng Ngạn nói như vậy mà không nghĩ tới, rõ ràng chính là hắn ở rể Phượng phủ, những năm này ăn tiêu toàn bộ đều là tiêu vào tiền của Phượng phủ, như vậy cũng có thể coi là hắn nuôi Phượng Khinh Vũ cùng Phượng Thanh Di? Hiện tại cũng chính hắn kéo người tới vây bắt ba người Thẩm Kính Chi bọn họ, lại đem lỗi sai đổ toàn bộ lên đầu Thẩm Kính Chi.
Phượng Ngạn phẫn hận nhìn chằm chằm Thẩm Kính Chi nói: "Ngươi đắc ý cũng chẳng được bao lâu nữa, bệ hạ đã biết ngươi còn chưa chết, bệ hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Là ngươi đi mật báo ?" Thẩm Kính Chi không đáp ngược lại cười.
"Là thế thì sao ?" Phượng Ngạn oán hận nói.
"Làm sao ngươi biết là ta?" Thẩm Kính Chi hỏi, không thể không công nhận Phượng Ngạn này cũng thông minh được một lần, mình còn chưa lộ diện, hắn làm sao biết mình chính là Tông Chính Kính Chi năm đó ?

Đối với cái vấn đề Thẩm Kính Chi hỏi, Phượng Ngạn cúi đầu không nói, hắn đương nhiên không thể nói. Chuyện này là Phượng Khinh Ca nói cho hắn biết, nhưng chính hắn cũng hoài nghi Phượng Khinh Ca hiện tại, đây là nữ nhi của mình sao? Không chỉ cứu hắn từ trong phòng, hơn nữa còn đem sự tồn tại củaTông Chính Kính Chi nói với mình, ngay cả việc mật báo với Hoàng đế cũng là chủ ý của nàng.
Nữ nhi của hắn, tự lác nào mà trở nên thông tuệ như vậy ?
Phượng Ngạn nói không được, mặc dù đối với Phượng Khinh Ca hiện tại có chút hoài nghi, nhưng dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình, hắn đời nào đem họa thủy (*) tới cho nàng.
(*) hoạ thuỷ tức là tai ương
Phượng Ngạn không nói, Tông Chính Kính Chi cũng không miễn cưỡng, Dạ Kiêu vệ nhìn thần sắc hắn, liền đem Phượng Ngạn đứng lên, chuẩn bị kéo xuống nhốt lại. Phượng Ngạn đột nhiên bạo khởi: "Tông Chính Kính Chi, ngươi không thể đối với ta như vậy, năm đó nếu không phải là ta, ngươi bây giờ xác định không thể đoàn tụ với Thanh Di cùng Phượng Khinh Vũ rồi !"
Phượng Ngạn bày ra thái độ thi ân người.
Phượng Khinh Vũ nghe hắn nói cười nhạt, tên tiểu nhân hèn hạ cư nhiên bây giờ còn có mặt mũi nói những lời như thế, nói cùng hắn thêm một câu, nàng cảm thấy như thêm một lần chịu vũ nhục, nàng ngó sang Thẩm Kính Chi, quyết định để việc của Phượng Ngạn cho hắn giải quyết.
Thẩm Kính Chi liếc nhìn Phượng Ngạn một cái, không nói gì, mặc dù hắn từng nghĩ dồn Phượng gia vào chỗ chết, nhưng hiển nhiên là bởi vì hiểu lầm Phượng Thanh Di, hiện tại tất cả đều đã rõ ràng, biết hận thù ban đầu với Phượng gia chỉ là một hiểu lầm, còn chưa tính.
Nhưng Phượng Ngạn nói cũng không sai, đích xác là bởi vì có hắn, Thanh Di cùng Khinh Vũ mới có thể bảo toàn mạng sống trước mặt Minh Đế, tuy nhiên xét cho cùng đây không phải do Phượng Ngạn cam tâm tình nguyện làm, so với những việc mấy năm nay hắn đối xử tệ bạc với mẹ con Thanh Di cùng Khinh Vũ, cũng đủ để hắn chết hơn trăm ngàn vạn lần, hắn không muốn cùng kẻ tiểu nhân hèn hạ này nhiều lời, vung tay lên, để mặc cho Dạ Kiêu vệ kéo Phượng Ngạn đi xuống.
Kẻ cầm đầu là Phượng Ngạn đã bị bắt đi, một đám thị vệ nhất thời như rắn mất đầu, lòng người bàng hoàng, mà lúc này những Dạ Kiêu vệ được huấn luyện kỹ lưỡng, đã sớm đem đám người kia một mẻ tóm gọn, nên chẳng thể phản kháng chút nào!
"Một đám phế vật!" Cùng lúc đó, trong một góc Phượng phủ, Phượng Khinh Ca, không, hiện tại phải nói là Khúc Điệp Y, cơ hồ cắn nát hàm răng trắng ngà, nàng cũng không nghĩ cái vai phụ mà Phượng Ngạn không đóng nổi, cũng chỉ là muốn để hắn kéo dài hời gian một chút ngăn bước chân Thẩm Kính Chi thôi, cũng là điều kiện tốt để cho nàng thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, nhưng nàng lại không nghĩ tới, kẻ phế vật này ngay cả tí việc cỏn con đó làm cũng không nổi.
Nếu không phải là nàng bị n Dạ Ly hạ độc mặc liên (*), làm sao phải dùng tới kế sách này? Lần này mặc dù thua, nhưng nàng sẽ không bỏ qua.
(*) đoá sen đen
A Ly, phải tới lúc nào, ngươi mới có thể hiểu tâm ý của ta, mới có thể quan tâm ta? Phượng Khinh Ca ( Khúc Điệp Y ) mười ngón tay nắm chặt, trong lòng nàng hiểu, bây giờ quan trọng nhất là, diệt trừ Phượng Khinh Vũ.
Thấu Phương điện:
Doãn Thục phi nặng nề ném đi toàn bộ trà cụ trên bàn (*), khuôn mặt căm tức nhìn Hoàn nhi vô tội đứng trước mặt mình, "Ngươi nói, Triệt nhi ban đầu đưa ngươi làm Trắc phi là có dụng ý gì, ngươi lại có chút chuyện làm không được, đến bây giờ cũng không có mang thai, đợi một thời gian nữa lúc đó Bổn cung biết ăn nói như thế nào với Hoàng thượng?"

(*) dụng cụ uống trà
"Nương nương, Điện hạ…, Điện hạ hắn căn bản cũng không có chạm qua nô tì!" Hoàn nhi nghe Doãn Thục phi vừa nói như thế, nhất thời cảm thấy vô hạn uất ức, không thể làm gì khác hơn là yếu ớt biện minh, nhưng lại ngầm nắm chặt bàn tay thành quyền, một ngày nào đó, một ngày nào đó nàng sẽ trèo lên ngôi vị cao nhất, không cần nhìn lại sắc mặt của Doãn Thục phi cùng Tông Chính Vân Triệt .
Thục phi nhìn Hoàn nhi dáng vẻ uất ức, nhất thời sinh cơn giận dữ, "Còn phải ngươi vô dụng sao, Bổn cung ban đầu khiến Triệt nhi nạp ngươi là vì cái gì? Nếu không phải là ta muốn Hoàng thượng sủng ái, thì ngươi, cái loại người thấp hèn sao có cơ hội, mà nay Hoàng thượng cũng mấy ngày nay không còn tới chỗ của Bổn cung." Nàng vừa nói vừa xốc ly trà .
Nói cho cùng, Doãn Thục phi chính là oán hận Minh Đế mấy ngày nay không có đến chỗ nàng qua đêm, mới tìm Hoàn nhi trút giận, lại thêm chuyện Hoàn nhi tới giờ không có hoài thai hài tử của Tông Chính Vân Triệt vốn thủy chung là tâm bệnh của nàng, thật lo sợ không biết lúc nào sẽ bị thiên hạ tố giác ra ngoài.
"Ngươi đúng là Sát Thiên Đao, hại chết mẹ con chúng ta rồi, cần ngươi có ích lợi gì?" Doãn Thục phi càng nói càng giận, bắt đầu đem ly trà trên bàn ném vào người Hoàn nhi, Hoàn nhi im lặng quỳ dưới đất không kêu tiếng nào, chỉ có bàn tay càng nắm càng chặt, một ngày nào đó nàng sẽ trả thù bọn họ.
"Biến, cút ngay cho ta!" Cuối cùng Doãn Thục phi phát nộ, rồi mới hướng Hoàn nhi gầm lên mà nói, "Từ cửa sau rời đi, đừng để người khác nhìn thấy ngươi trong bộ dạng này!"
Thì ra là Hoàn nhi bị Doãn Thục phi ném mấy ly trà vào người, đã có máu tươi từ trán nàng một dòng chảy xuống, y phục trên người cũng là một mảnh hổn độn, Thục phi vẫn còn nhận biết rõ cái bộ dáng của Hoàn nhi hiện tại tuyệt không thể để bất luận kẻ nào nhìn thấy, dù sao trong mắt người ngoài, bây giờ Hoàn nhi cũng là Hiền vương Trắc phi, còn mang thai hài tử của Hiền vương, bộ dáng này nếu như mà nói người nhìn thấy, sẽ nghĩ sao?
Trong cung nhiều điều tiếng, không chừng người đó hoài nghi đoán ra được Hoàn nhi không có mang thai, dù sao hài tử trong bụng Hoàn nhi cũng là tôn tử của Doãn Thục phi, Doãn Thục phi dù không chào đón Hoàn nhi, nhưng Hoàn nhi hiện tại giả mang thai cháu của nàng, nàng cũng thể để người ta biết mình động thủ với Hoàn nhi.
Nhưng là Doãn Thục phi cũng biết Hoàn nhi không có bầu, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ đối đãi tệ bạc Hoàn nhi, lúc này nhớ ra liền dặn dò Hoàn nhi, cũng không thể để cho người nhìn ra đầu mối.
Hoàn nhi vội băng bó qua loa, liền từ cửa sau đi ra ngoài, nàng cắn chặt môi, đến khi nếm thấy vị máu tanh mới phát hiện đôi môi cư nhiên đã bị nàng cắn bể. Sắc mặt nàng tối tăm, âm thầm thề, nàng nhất định có ngày khiến Doãn Thục phi sống không bằng chết.
Hoàn nhi không biết rằng, bóng dáng của nàng mới từ Thấu Phương điện đi ra, liền bị một ánh mắt lành lạnh nhìn chăm chú.


Đọc truyện chữ Full