DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Sủng Thê
Chương 173



Cách nói chuyện của Mộc Đoàn vẫn không khác gì so với bình thường, nghe giống như ông nội đang nhớ cháu mà thôi.
Nhưng Mộc Mai nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ, ngoài trời cũng đã tối, sao ông của cô lại gấp gáp như vậy nhỉ, hay nhà mình đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Cố Văn trông thấy biểu hiện khác thường của Mộc Mai bèn đưa tay mở loa ngoài của di động, sau đó nghe Mộc Đoàn chậm rãi nói: Dạo này ông thấy trong người có hơi không thoải mái nên muốn cháu trở về để cho ông nhìn một lát" ì Mộc Mai đưa mắt hỏi ý Cố Văn, chờ anh trả lời, thấy Cố Văn khế gật đầu thì cô mới mở miệng đáp: "Vâng, vậy.

cháu Ì sẽ về ngay”

"Đúng rồi, nhớ bảo Cố Văn cùng về luôn nhé." Vốn Mộc Mai vốn còn định hỏi ông nội có muốn Cố Văn đi cùng hay không, không ngờ ông đã lên tiếng ”
trước rồi.

Thế là hai người chuẩn bị một lát rồi lập tức về nhà họ Mộc.
Trên đường đi, Mộc Mai nhìn Cố Văn đang ngồi bên cạnh mình, nói: "Không hiểu sao hôm nay em cảm giác có gì đó không bình thường, đã trê thế này còn gọi chúng †a quay về, liệu có phải nhà họ Mộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
"Ông nội hành động khác thường như vậy thì có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng lúc này chúng ta có đoán già đoán non cũng chẳng làm được gì cả.

Cứ chờ về tới nhà sẽ rõ ràng cả thôi”
Nếu chỉ đơn giản là thấy nhớ Mộc Mai và muốn được gặp cô thì Mộc Đoàn tuyệt đối sẽ không điện thoại cho cô vào.

lúc tối muộn như vậy..

Thời điểm lái xe tới của nhà họ Mộc, hai người nhìn thấy cả nhà đều đứng ở cửa lớn, dường như đang chờ Cố Văn và Mộc Mai.

Cô nhìn thoáng qua anh và nói: "Dù là lúc chúng ta về nhà ba mẹ em thì đội hình cũng không được đông đủ như bây giờ nữa, xem ra là có việc nhờ vả chúng ta rồi”
"Thảo nào muộn như vậy rồi mà còn.

; gọi em về, có vẻ ông nội cũng hùa theo bọn họ" Hiện tại Cố Văn đã có thể khẳng định được rằng cả nhà bọn họ có việc cần nhờ Mộc Mai và anh, nếu không thì họ đã không đón tiếp long trọng như thế.
Sau khi thấy hai người xuống xe, Mộc Đoàn là người tiến lên đầu tiên: "Các cháu về rồi, mau mau, vào nhà đi, đã trễ như thế này rồi còn bắt hai đứa phải lặn lội đến đây, thật là vất vả quá”
"Ông nội đừng nói như vậy, chúng ta đều là người một nhà, một khi ông đã yêu cầu thì dù trễ thế nào chúng cháu cũng sẽ trở về, chỉ là có chuyện gì mà ông gọi chúng cháu về gấp vậy ạ?”
Cố Văn không phải kẻ ngốc, nếu thật sự đi vào thì e rằng sẽ bị bắt buộc phải chấp nhận yêu cầu của bọn họ, cho nên có một số việc phải hỏi rõ ngay từ đầu vấn tốt hơn, nếu muốn từ chối thì có thể quay đầu đi vê.


Dù sao đối với những người trong mắt lúc nào cũng chỉ có lợi ích như
cái gia đình này, không khó hiểu gì khi mấy kẻ đó buông tha bọn họ một cách dễ dàng.
Mộc Đoàn xấu hổ cười cười, nhìn thoáng qua Mộc Sĩ: "Ba đã gọi hai đứa nó đến rồi đấy, muốn nói cái gì thì tranh thủ thời gian nói đi”
Sắc mặt Mộc Đoàn không được tốt lắm giọng điệu của ông nghe cũng vô cùng nghiêm túc, có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra với Mộc Sĩ.
Tâm mắt của Gố Văn và Mộc Mai đều chuyển về phía Mộc Sĩ, giật mình nhận ra chỉ mới mấy ngày không gặp.

mà bộ dạng ông ta đã thật thê thảm.
"Chú út, đã xảy ra chuyện gì vậy?.


Đọc truyện chữ Full