DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 219: 219: Cô Chân Hy Bị Ma Nhập


Cung Thiếu Dương nhận được lời mời của Cung Thiếu Vũ, trả lời một câu:
- Được.

Thấy anh trai đồng ý, Cung Thiếu Vũ liền gửi địa chỉ qua: KTV Tinh Hoàng không gặp không về.

Hẹn anh trai xong, Cung Thiếu Vũ ngoan ngoãn đợi Mộ Diệc Thần làm việc.

Mộ Diệc Thần thấy dáng vẻ này của anh, hơi mỉm cười, bỗng nhiên nhớ lại bọn họ lúc còn nhỏ.

Lúc đó mẹ và bác Cung đều bận công việc của mỗi người, bọn họ khi ấy vẫn là hàng xóm, Thiếu Vũ nhỏ hơn anh hai tuổi, anh ấy không dính Thiếu Dương mà ngược lại ngày ngày theo đuôi anh.

Lúc anh làm bài tập, anh ấy cũng ngoan ngoãn ngồi một bên đợi, đợi anh làm xong lại quấn lấy anh đưa anh đi chơi.

Thời gian trôi nhanh thoáng cái bọn họ đều đã trưởng thành, không ngờ đến giờ anh ấy vẫn vậy.

Lúc Mộ Diệc làm việc xong đã là bảy giờ tối, trời mùa thu bắt đầu tối sớm hơn, hiện tại bên ngoài đã lấp lánh ánh đèn rồi.

Cung Thiếu Vũ kéo tay áo Mộ Diệc Thần, giật giật:
- Diệc Thần, tôi không lái xe nữa, tôi ngồi xe cậu.

Tối nay anh không muốn về nhà, không muốn đối mặt với mẹ, cho nên dự định dựa dẫm Mộ Diệc Thần, đến nhà anh tụ họp một tối.

Mộ Diệc Thần nhìn anh khinh khỉnh, ném chìa khoá xe cho anh:
- Cậu lái!
- Được!
Cung Thiếu Vũ đỡ lấy chìa khoá, nụ cười đạt được mục đích, bỏ tay áo Mộ Diệc Thần ra xoay người ngồi vào ghế lái, quay xe ra khỏi gara, đi đến hộp đêm phồn hoa nhất Giang Thành.

Nhà họ Tô.

Thôi Chân Hy tối nay dường như ăn uống rất ngon, ăn đủ ba bát cơm, Tô Vũ Đồng và Niên Niên trợn to mắt nhìn, bà Trương cũng một phen hoảng hốt.


Nếu như bình thường cô chỉ ăn nửa bát nhỏ, tối nay thế này thật sự khác thường.

Niên Niên kinh sợ nhìn Tô Vũ Đồng hỏi:
- Mẹ, dì Chân Hy có phải bị ma nhập không!
Niên Niên dạo gần đây thích xem anime, trong đó có một tình tiết chính là ma đói nhập vào người sống, ăn đến no chết.

Niên Niên tuy rằng có chín chắn hơn những đứa trẻ bình thường, nhưng tâm trí vẫn là một đứa bé, có lúc cậu bé không phân biệt được rõ giả tưởng và thực tế.

Thấy Thôi Chân Hy như vậy, cậu bé lập tức liên tưởng đến bộ truyện đó, cho nên sợ cô sẽ no chết.

Tô Vũ Đồng còn chưa mở miệng, Thôi Chân Hy liền cười:
- Ha ha ha! Niên Niên dì thật sự giống ma nhập sao?
Giọng cô nghe thì thấy rất vui, nhưng ánh mắt lại có chút lấp lánh, nhìn là biết cố ý lơ điều gì đó.

Chân Hy như vậy thật khiến người ta đau lòng không nói thành lời.

Tô Vũ Đồng bỏ đũa xuống, hỏi:
- Chân Hy, xảy ra chuyện gì sao?
Cô như vậy thật khiến người ta lo lắng.

Chân Hy cười khổ một tiếng, kể chuyện hôm nay cho Tô Vũ Đồng nghe.

Nói xong, còn cười hỏi một câu:
- Mình làm tốt không? Lúc đó cậu không thấy sắc mặt của mụ phù thuỷ đó, thật sự là hoàn hảo!
Cô nói thì rất vui, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác không thể nói ra.

Hơi buồn.

Tô Vũ Đồng đau lòng nắm lấy tay cô.

Chuyện tình cảm, chính cô vẫn còn đang ở trong một mớ hỗn độn, không thể cho Thôi Chân Hy ý kiến.

Thôi Chân Hy đột nhiên ngẩng đầu, hít sâu một hơi:
- Vũ Đồng, chúng ta gọi Nghiên Nghiên cùng ra ngoài đi hát đi, mình bây giờ rất muốn hát.

Trong lòng cô đang chất chứa một nỗi buồn, cần phải xả nó ra.

Hát đối với cô mà nói là cách tốt nhất để trút hết nỗi lòng.

Tô Vũ Đồng cũng muốn cô vui, cho nên nói với cô một chữ:
- Được!
Giao Niên Niên cho bà Trương trông, Tô Vũ Đồng lái xe chở Thôi Chân Hy đi đón Nghiên Nghiên, sau đó đến Tinh Hoàng.

Xét về đẳng cấp, âm thanh, Tinh Hoàng chắc chắn xứng là bạn tốt của cô.

Vào phòng, Chân Hy lập tức gọi tất nhiều rượu, sau đó cầm mic bắt đầu hát.

Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng lặng lẽ làm khán giả cho cô, cùng cô trút nỗi lòng.

Ở một phòng khác, ba người đàn ông, ai cũng không hát, Cung Thiếu Dương nhìn Cung Thiếu Vũ và Mộ Diệc Thần uống rượu, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, đưa tay xoa thái dương.

Hai cái tên này từ lúc vào không nói lời nào đã ôm bình rượu uống.


Còn uống nữa, tối nay anh sẽ rất thảm.

Ai muốn chăm sóc hai con ma say chứ!
Ôi, biết sớm anh đã không đến.

Cung Thiếu Vũ đã uống đến có chút mơ màng, đong đưa một ngón tay nói:
- Tôi là lần đầu tiên, lần đầu tiên nghiêm túc theo đuổi một người con gái, nhưng tại sao cô ấy không thích tôi? Còn hơi một chút là bảo tôi cút, tôi rất xấu sao, hay tôi không có tiền, hay thiếu phong cách?
Anh thật sự khổ tâm.

Trước đây anh làm gì gặp rắc rối kiểu này, con gái ba câu là tán đổ rồi.

Mộ Diệc Thần ánh mắt mơ màng, tuy vẫn là đang ngồi ngay ngắn, nhưng xem ra cũng không hơn Cung Thiếu Vũ là bao.

Anh nghe Cung Thiếu Vũ kể, lập tức nói một câu:
- Tôi biết tôi không để ý đến cảm nhận của cô ấy, nhưng tôi thật sự không phải là không quan tâm cô ấy, tôi chẳng qua chỉ muốn vẹn toàn đôi bên.

Tại sao Tô Vũ Đồng không thể hiểu anh chứ!
Yêu là tình, lẽ nào ơn không phải tình?
Cung Thiếu Vũ lại uống một ly, nói chuyện đã có chút lắp bắp, nhưng vẫn nói tiếp:
- Trước đây tôi chưa từng cảm thấy chuyện mẹ chồng nàng dâu đối với tôi là một vấn đề.

Nhưng bây giờ cuối cùng tôi đã biết, vì sao đàn ông không thích người ta hỏi, nếu mẹ và vợ cùng rơi xuống sông sẽ cứu ai trước, kiểu đấy căn bản không có đáp án được chưa!
Thật không biết là tên khốn nào, nhất định phải xúi cả mẹ và vợ cùng nhảy sông, anh mà biết, nhất định sẽ chia hắn thành tám khúc.

Mộ Diệc Thần khẽ cong khoé môi, đáy mắt hiện lên một tầng cay đắng:
- Đúng, chọn ai cũng sai.

Vấn đề của Cung Thiếu Vũ và anh còn rất giống nhau.

Chỉ là vấn đề của anh ấy là mẹ và bạn gái, còn của anh là vợ và thanh mai trúc mã.

Hai người nói xong tiếp tục uống.

Cung Thiếu Dương cuối cùng cũng thấy hai người nói, nhưng lại toàn nói chuyện buồn, thở dài, lặng lẽ nhìn hai người.

Ở chỗ khác, Chân Hy hát xong, ném mic đi rồi uống rượu, không nói lời nào, một ly lại thêm một ly, thật sự doạ người.


Tô Vũ Đồng và Nghiên Nghiên thấy vậy vội ngăn.

Thôi Chân Hy buổi tối ăn quá nhiều, lại uống nhiều rượu như vậy, dạ dày buồn nôn, bụng phình lên, cô khó chịu nói:
- Mình hơi choáng đầu, các cậu cùng mình đi nhà vệ sinh được không?
Chỉ cần cô không uống rượu nữa, cô muốn đi đâu cũng được, thế là Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên đỡ cô đến phòng vệ sinh.

Thôi Chân Hy nôn đến choáng váng, đi ra ngoài, bị hạ đường huyết suýt chút nữa ngã ra đất, Tô Vũ Đồng và Nghiên Nghiên thấy vậy vội vàng lại đỡ cô lần nữa.

- Nghiên Nghiên, mình đỡ cậu ấy ra cửa, cậu xuống tầng hầm lái xe, chúng ta đưa cậu ấy về.

Cô uống thành thế này, Tô Vũ Đồng vô cùng lo lắng.

Không muốn để cô ở lại nữa.

- Được!
Trần Nghiên Nghiên vội vàng gật đầu, lập tức rời đi.

Tô Vũ Đồng một mình đỡ Thôi Chân Hy ra ngoài, cô không nhìn thấy có mấy người, đi về hướng hai người họ với ý không tốt.

Thôi Chân Hy say đến tay chân mềm nhũn, Tô Vũ Đồng khó khăn đỡ cô, cúi đầu tiến về phía trước.

Đi qua hành lang ở lối rẽ họ không cẩn thận đâm vào mấy người đàn ông, làm rơi điện thoại của người dẫn đầu.

Những kẻ chuẩn bị dạy dỗ các cô, đi đằng sau cách đó không xa, vừa nhìn thấy người các cô đâm vào, lập tức rút lui.

Bởi vì chúng đều biết người dẫn đầu đó, biết rằng cho dù chúng không ra tay, hai cô gái này tối nay cũng không có kết quả tốt đẹp, cho nên lát nữa chỉ cần gọi điện cho Alice báo cáo lại là được.




Đọc truyện chữ Full